Dịch giả: khongpit
Biên: nila32
Điều làm cho Thạch Mục ngạc nhiên chính là tấm bản đồ ở trước mặt mọi người. Đó không phải là một bức bản đồ được vẽ, mà như một bản địa đồ mô phỏng lại thực cảnh. Bên trên địa thế phập phồng, rừng rậm giăng đầy, nhà ở thấp thoáng.
Những dòng sông, dãy núi, cây cối cùng cung điện được miêu cả trên địa đồ đều cực kì sống động. Huyền Linh Tháp màu trắng cũng được thể hiện trên này. Tấm địa đồ như một phiên bản thu nhỏ vài nghìn lần của khu vực Hoàng giai, bày ra trước mắt mọi người.
Đám người Thạch Mục ngạc nhiên nhao nhao mở to mắt quét qua quét lại trên địa đồ.
“Đây là bản đồ địa hình của khu vực Hoàng giai. Phía tây của Vạn Dược Viên là nơi các ngươi sẽ cư trú sau này. Những động phủ có quang điểm màu vàng là nơi đã có người cư trú, màu xanh lá là động phủ chưa có người, các người có thể tùy ý chọn lựa động phủ cho bản thân.” Hậu trưởng lão cao giọng nói ra.
Nghe được những lời vừa rồi, mọi người tập trung ánh mắt của mình về khu phía Tây của Vạn Dược Viên, ước tính có khoảng hơn nghìn khu động phủ nhưng đa phần đều màu vàng, quang điểm màu xanh cũng chỉ vẻn vẹn có hơn trăm chỗ.
Như vậy với bọn hắn cũng chỉ có hơn một trăm sự lựa chọn mà thôi.
“Hiện tại bắt đầu đi, dựa theo kết quả thứ hạng của Thiên Thủy Thanh Sơn Bí Cảnh thí luyện mà sắp xếp thứ tự lựa chọn động phủ mong muốn của bản thân. Các ngươi chỉ cần đem thần trí của mình bao trùm lấy những quang điểm màu xanh, có thể biết được nhân số nô bộc phụ thuộc cũng như diện tích linh địa, kể cả một số chỉ tiêu về sản xuất linh tài cũng sẽ được thông báo rõ ràng. Một khi quyết định lựa chọn rồi, quang điểm màu xanh sẽ chuyển sang màu vàng, không thể thay đổi động phủ sau khi lựa chọn. Bọn ngươi đều nghe rõ chứ?” Hậu trưởng lão nói một hồi xong, sau đó hỏi lại một câu.
“Đệ tử hiểu.” Mọi người đồng thanh đáp lại.
“Triệu Tiễn, ngươi xếp hạng đầu, tiến lên chọn trước đi.” Hậu trưởng lão nói ra.
Triệu Tiễn lên tiếng đáp ứng đi tới gần màn sáng, ánh mắt nhìn về phía địa đồ, bắt đầu phóng thích Thần Thức, cẩn thận chọn lựa.
Nhưng bất quả chỉ sau một lát, hắn liền lui trở về vị trí cũ, một quang điểm màu xanh khá gần Vạn Dược Viên chuyển thành màu vàng.
Động phủ tại đó chỉ có hơn sáu trăm tên nô bộc, diện tích linh địa cũng không được coi là quá lớn, nhưng lại là một khối bảo địa đầy đủ Linh lực, bên trong có ba chỗ Linh tuyền, sản xuất được nhiều loại Linh Dược Linh tài, cơ hồ là một nơi sản vật phong phú nhất.
Hậu trưởng lão quan sát Triệu Tiễn lựa chọn động phủ, trong mắt tựa hồ hiện ra thêm vài phần tán thưởng.
Ngay sau đó, Thanh Trường Thiên cũng tiến lên sử dụng thần thức tìm tòi một hồi, gã sử dụng thời gian lâu hơn so với Triệu Tiễn, cuối cùng sắc mặt có chút do dự, lựa chọn một động phủ cách không xa động phủ của Triệu Tiễn. Nhưng động phủ này có tới hơn hai ngàn tôi tớ, diện tích linh địa đến gần vạn khoảnh, đúng là khu vực có nhân số cùng diện tích lớn nhất trong số những động phủ chưa có người ở.
Tiếp sau đó, những thượng vị đệ tử lần lượt đi lên lựa chọn động phủ cho mình.
Đợi đến lượt Thạch Mục lên chọn lựa động phủ, số lượng quang điểm màu xanh đã giảm gần một phần ba.
Chỉ thấy hắn bước nhanh tới, thần thức tiến vào bên trong địa đồ, lập tức có một quang điểm màu xanh chuyển thành màu vàng.
Hắn lựa chọn thực sự quá nhanh, mà địa phương chọn lựa lại là nơi mà mọi người không coi trọng, cứ như tùy tiện lựa chọn một động phủ làm nơi ở của mình.
Kỳ thật từ nửa khắc đồng hồ trước, hắn đã quyết định lựa chọn cái động phủ đó rồi.
Động phủ mà Thạch Mục lưa chọn cách khá xa Vạn Dược Viên, vị trí thập phần vắng vẻ, linh địa cũng rộng không quá trăm dặm, tôi tớ cũng chỉ có hơn ba trăm người, bên trong cũng chỉ có một chỗ Linh tuyền khiến cho việc sản xuất Linh dược cũng không được tốt cho lắm.
Ở trên bản đồ vẫn còn hơn mười cái động phủ, tài nguyên cùng tôi tớ phụ thuộc tốt hơn không ít động phủ mà Thạch Mục lựa chọn nhưng lại không thỏa mãn ý muốn né tránh ánh mắt tò mò của người khác đối với hắn.
Mã Lung có chút bất mãn đối với sự lựa chọn của Thạch Mục, thậm chí cảm thấy hắn quả thực lãng phí thân phận thượng vị đệ tử, vội vàng đánh mắt hỏi thăm. Ngay đến Tử Hà cũng trừng mắt với hắn thế nhưng Thạch Mục làm như không nhìn thấy, chậm rãi đi xuống.
Đi qua Lữ Cảnh, Thạch Mục thậm chí còn nghe được tiếng cười nhạo, bất quá hắn cũng không để ý, bình thản ung dung đi về vị trí cũ.
Đúng lúc này, Thạch Mục lại chú ý tới thanh niên Triệu Tiễn nhìn thoáng qua hắn, ánh mắt không lộ chút biểu cảm nào, làm cho hắn mơ hồ cảm thấy bất an trong lòng.
Bởi từng ác đấu một trận ở trung tâm bí cảnh, sau khi trở ra hai người vẫn coi nhau xa lạ như chưa từng quen biết, đúng lúc này lại đột nhiên nhìn một cái, làm cho Thạch Mục không khỏi suy nghĩ trong lòng.
…..
Một phút đồng hồ về sau tên đệ tử thứ một trăm lẻ tám gục đầu ủ rũ đi về vị trí, vì là người lựa chọn cuối cùng, gã cũng chỉ còn lại bốn năm động phủ để lựa chọn, vô luận vị trí hay tài nguyên đều ở mức nghèo nàn, ít ỏi.
Đến tận đây, công đoạn lựa chọn động phủ cuối cùng cũng đã hoàn thành xong.
Chỉ thấy Hậu trưởng lão phất tay thu hồi màn sáng địa đồ đang lơ lửng ở giữa không trung, sau đó một tay giơ lên, trong lòng bàn tay đột nhiên sáng lên một đoàn quang mang màu nâu xanh. Tiếp theo tay áo lão vung lên, đầu tiên là ba mươi sáu đạo, rồi tiếp theo là vừa đúng bảy mươi hai đạo quang mang, từ trong lòng bàn tay bay múa ra, từng cái rơi vào trong tay mọi người.
Đồng thời thanh âm vang lên bên tai mọi người.
“Đây là Huyền Linh Bích cùng Thanh Lan Thủ Sách, cẩn thận thu về.”
Quang mang tản đi, trong tay Thạch Mục xuất hiện một cái hộp, hắn liền mở ra nhìn, chứng kiến bên trong có để một khối Ngọc Bài màu xanh lớn chừng lòng bàn tay cùng với một cuốn ngọc giản màu xanh biếc.
“Cuốn ngọc giản màu xanh lá chính là Thanh Lan Thủ Sách, trong đó ghi chép lấy rất nhiều môn quy cùng quy tắc làm việc của Thanh Lan Thanh Địa. Bọn ngươi muốn tìm hiểu một số thông tin của tầng thứ nhất này cũng có thể tìm hiểu bên trong cuốn ngọc giản. Mặt khác, tại trang cuối của ngọc giản, còn có địa đồ của toàn bộ khu vực Hoàng Giai, khi không tìm thấy động phủ của mình có thể sử dụng nó.” Hậu trưởng lão còn nói thêm.
Thạch Mục chỉ thoáng nhìn qua ngọc giản một chút sau đó nhanh chóng cất đi, tiếp theo cầm lên khối Ngọc Bài màu xanh.
Lúc Lăng Phong lấy ra lệnh bài ra, hắn không kịp nhìn rõ, đến lúc này mới có thể quan sát khối ngọc có tầm quan trọng cực kỳ với tương lai tu luyện của mình bên trong thánh địa ở một khoảng cách gần trong gang tấc.
Vẻ ngoài của Huyền Linh Bích không khác nhiều so với một khối Ngọc Bài bình thường, mặt ngoài cũng không thấy khắc hoa văn gì cả, cũng không có cả ánh hoa quang, sờ lên còn có một cảm giác thô ráp, tóm lại hết sức bình thường.
Thạch Mục chậm rãi phóng xuất một đám Thần Thức vào bên trong ngọc bích, lại không có hồi âm, thậm chí ngay cả một tia Linh lực cũng không cảm nhận được, dường như đây chẳng qua là một khối Ngoan Thạch, một vật chết.
Không chỉ Thạch Mục, những đệ tử khác cũng phát hiện điểm này, nhao nhao lộ vẻ kinh ngạc trên mặt.
“Bọn ngươi cần rót vào Huyền Linh Bích một giọt tinh huyết của bản thân, thành lập huyết khế, mới có thể sử dụng.” Nhưng vào lúc này, thanh âm Hậu trưởng lão lần nữa vang lên.
Thạch Mục nghe vậy, lập tức ngưng ra một giọt tinh huyết ở đầu ngón tay, nhỏ xuống ngọc bài màu xanh kia.
Thạch Mục chứng kiến giọt tinh huyết của mình thẩm thấu vào bên trong ngọc bính, rồi sau đó chậm rãi khuếch tán ra, biến thành một hình lá cây màu hồng.
Cùng lúc đó mọi người cũng nhao nhao làm theo lời Hậu trưởng lão, rót vào Ngọc Bài một giọt tinh huyết.
“Huyết khế thành lập xong, Huyền Linh bích sau này chính thức thuộc về các ngươi, chỉ cần rót vào đó linh lực của bản thân, ngọc bích sẽ hiển thị tên của các ngươi.” Hậu trưởng lão thấy mọi người đều hoàn thành huyết khế, tiếp tục nói.
Xích mang lóe lên ở một đầu ngón tay khác của Thạch Mục, nhanh chóng rót vào ngọc bích một tia Linh lực, liền chứng kiến ở trung tâm mảnh Hồng Diệp đột nhiên sáng lên tên của mình.
Cùng lúc đó, ở phía dưới tên còn có một con số óng ánh vàng kim, một trăm, đó chính là số lượng Huyền Linh Điểm của hắn.
“Tốt rồi, hiện tại các ngươi có thể rời đi.” An bài xong tất cả sự vụ, Hậu trưởng lão không khách khí chút nào hạ lệnh trục khách.
“Đa tạ Trưởng lão.” Mọi người đều thi lễ nói ra.
Hậu trưởng lão lại làm công việc như lúc vừa mới bắt đầu, lần nữa nhắm mắt dưỡng thần, không nói thêm cái gì với bọn họ.
Một trăm lẻ tám tên đệ tử trong nội đường lui ra ngoài, đi vào trong rừng rậm, nhao nhao gọi ra phi xa Phi Thuyền của bản thân, hóa thành từng đạo lưu quang bay lên trời, bay về phía động phủ của mình đã lựa chọn.
Mọi người bay qua Vạn Dược Viên không bao lâu liền tới trên không động phủ của Triệu Tiễn.
Triệu Tiễn cưỡi một bộ phi hành Pháp Khí nhìn như một đóa Bạch Vân dừng lại giữa không trung, hạ dần xuống phía dưới động phủ.
“Triệu Tiễu sư huynh xin dừng bước.” Một tiếng kêu gọi gã lại, nhưng là mấy tên đệ tử Dị tộc thúc giục Pháp Khí phi hành của riêng mình, tiến đến bên cạnh.
“Chuyện gì?” Triệu Tiễn lãnh đạm nói.
“Chúng ta có chút ngưỡng mộ với Triệu sư huynh, trùng hợp động phủ của ta cũng cách không quá xa, hi vọng về sau có thể qua lại thường xuyên với Triệu sư huynh. Đúng rồi, tại hạ là Tham Lang Tinh Mạc Lãng…”
“Không cần, ta không kết giao với người vô năng.” Triệu Tiễn khoát tay chặn lại, lạnh lùng cắt đứt lời nói của người nọ, Bạch Vân dưới chân gia tốc liền hạ nhanh xuống dưới rời đi.
Những người xung quanh còn muốn đến gần, chứng kiến màn lúng túng này, đành phải hậm hực thối lui, đồng thời lại vây lấy Thanh Trường Thiên.
Thanh Trường Thiên ngược lại ai đến cũng không cự tuyệt, trò chuyện vui vẻ với tất cả những người muốn phụ thuộc vào gã.
Đương nhiên cũng có một số đệ tử đến cùng Xích Nghê Tử và những đệ tử ở vị trí thứ mười để kết giao, chẳng qua nhân số xa xa không bằng Thanh Trường Thiên.
Tiếp theo qua một thời gian ngắn, cũng đã tới động phủ của Thanh Trường Thiên, gã bèn lên từ biệt đám người Thạch Mục.
“Hừ!”
Xích Nghê Tử nhìn qua bóng lưng của đối phương, vẻ tức giận trong mắt vẫn không giảm, hiển nhiên vẫn còn nhớ tới những hành động của Thanh Trường Thiên ở bên trong Bí Cảnh.
Lữ Cảnh mặc đồ trùm kín toàn thân, khói độc lượn lờ xung quanh, vốn cũng không chào đón người tới, tuy rằng vị trí nằm trong tốp mười, nhưng cũng không có nhiều người đến, bất quá gã cũng không để ý, chẳng qua thỉnh thoảng không có hảo ý liếc qua Thạch Mục một cái.
Bên cạnh Thạch Mục chỉ có hai người, một là Mã Lung, người còn lại là Tử Hà với bộ dáng của một tiểu cô nương.
Thạch Mục có ấn tượng rất tốt với hai cô gái này nên đều trả lời những vấn đề thắc mắc của bọn họ.
Kết quả cuối cùng, Mã Lung cùng Tử Hà trò truyện rất hợp, trước khi cáo tri vị trí động phủ của mình còn hứa sẽ thường xuyên qua lại với nhau.