Huyền Giới Chi Môn

Chương 477: Hiển lộ tất cả thần thông

Dịch: khongpit
Biên: nila32

Biên giới phía Đông Mãng Cổ Sâm Lâm là một mảnh Hoang Nguyên rộng lớn, giáp ranh là một rừng rậm nơi đó có một sơn cốc màu đỏ.

Cả tòa sơn cốc không thấy nửa điểm xanh tốt, phóng mắt nhìn quanh đều là nham thạch màu nâu.

Lúc này, trong sơn cốc mơ hồ truyền đến âm thanh sấm rền, bụi mù cuồn cuộn.

Ở miệng sơn cốc, hàng trăm hàng ngàn đầu quái trùng thân thể màu nâu to hơn một trượng, đang bò ra ngoài sơn cốc.

Quái trùng có hình thể tròn dài, phần bụng mọc ra mấy trăm đôi chân. Hai đầu thân thể chỉ có một cái miệng lớn hình tròn, trên đó mọc ra hai cây thật dài xúc tu nhưng lại không tai không mắt.

Bởi vì miệng sơn cốc không lớn lắm, chỉ khoảng bảy tám đầu quái trùng có thể cùng lúc đi qua vì vậy phần lớn quái trùng bị cản trở ở bên trong, lúc nhúc chi chít, số lượng lên đến mấy vạn con.

Mà tại cùng một chỗ với đám quái trùng này, một đạo vòi rồng to lớn màu vàng đang tàn sát bừa bãi.

Những nơi vòi rồng đi qua, hư không một hồi vặn vẹo, hằng trăm hàng ngàn đầu quái trùng tất cả đều bị cuốn lên, bị hút vào trong lốc xoáy trong chớp mắt bị lực lượng vô hình xé rách, hóa thành thịt vụn vương vãi khắp trời văng ra khắp mọi nơi, chỉ còn lại từng miếng màu đỏ sậm Yêu Hạch, chỉ một cái chớp động liền quỷ dị biến mất không thấy.

Những quái trùng ở phụ cận thì đang ra sức tránh né, muốn tránh bị cái vòi rồng này hút vào, chẳng qua tốc độ của vòi rồng cực nhanh, mà lại có một cỗ hấp lực quỷ dị từ đó phát ra khiến cho quái trùng xung quanh đó không thể nào thoát ra.

“Ngao…”

Đúng lúc này, trên vách đá dựng đứng ở một bên sơn cốc đột nhiên truyền đến một tiếng tru lên rung trời. Vách đá vốn vẫn nguyên vẹn đột nhiên bốc lên từng trận khói trắng. Một khối nham thạch to lớn bị hòa tan, để lộ miệng động lớn chừng mười trượng.

Từ trong đại động, đột nhiên thoát ra một con quái trùng có thể hình gấp mười lần trở lên. Trùng Vương kia một nửa thân thể núp trong đại động, một nửa xông ra ngoài vách đá gầm rú liên tục về phía vòi rồng.

Con Trùng Vương đã gần đạt tới Địa Giai hậu kỳ, khí tức cường đại dị thường, chỉ thấy toàn thân sáng lên từng vòng màu đỏ đường vân, từ hông lên bụng đến đầu.

Bỗng nhiên, miệng lớn đột nhiên một trương, “Phốc” một tiếng, liên tiếp mấy cột chất lỏng tanh hôi màu đỏ sậm phụt ra, như mũi tên bắn tới vòi rồng.

“Chi chi” tiếng nổ lớn!

Những cột chất lỏng màu đỏ sậm trực tiếp đâm vào bên trong vòi rồng, khiến cho bên ngoài của vòi rồng thoát ra từng đợt khói trắng, như bị ăn mòn vậy.

Chẳng qua những cột chất lỏng đỏ sậm kia cũng chỉ đi được khoảng cách chưa đủ một xích, liền mất đi sức mạnh, bị một cỗ man lực vô hình hất tung, rơi vãi trên mặt đất.

Từng mảng chất lỏng đỏ sậm rơi trên mặt đất, ngay lập tức nham thạch toát ra từng cỗ khói trăng, bị ăn mòn thành vô số lỗ lớn.

Đạo cự đại vòi rồng màu vàng giống như có cảm giác vậy, thay đổi phương hướng lượn vòng tới chỗ Trùng Vương, tốc độ vậy mà tăng lên gấp mấy lần.

Những nơi mà nó đi qua, vô số cự trùng bị cuốn sạch vào trong, tàn chi cùng yêu Hạch bay múa đầy trời.

Trùng Vương thấy vậy, miệng khổng lồ lần nữa mở lớn, nhưng không thấy những cột chất lỏng được phóng đi nữa, mà là trong miệng sáng lên một đoàn ánh sáng mơ hồ màu đỏ.

“Phốc phốc” liến tiếp tiếng xé gió vang lên, từng đạo mũi tên ánh sáng màu đỏ phô thiên cái địa phóng đi, khí thế như cầu vồng, ở giữa không trung hội tụ thành một đạo hồng sắc lưu quang.


Ngay lúc này, vòi rồng màu vàng lại bất ngờ tăng tốc. Tiếng xé gió nổi lên, vô số phong nhận màu vàng cuồn cuộn tuôn ra.

Hào quang hai màu đỏ vàng lập tức đụng vào nhau ở giữa không trung.

Bùm bùm đôm đốp đùng chi tiếng nổ lớn!

Từng quầng sáng hai màu đỏ vàng liên tiếp nổ tung nhưng hiển nhiên là phong nhận màu vàng chiếm được ưu thế. Vô số phong nhận lần lượt chém xuống Trùng Vương cùng với vách đá ở xung quanh, bộc phát âm thanh như vũ đả ba tiêu.

Giáp xác ngoài thân của Trùng Vương tuy cứng rắn nhưng dưới sức tấn công của vô số phong nhận đã xuất hiện vô số vết rách. Chung quanh là đá vụn vẩy ra, bụi mù nổi lên bốn phía.

Trùng Vương chưa kịp làm ra cử động nào khác, vòi rồng màu vàng lại một lần nữa đề thăng tốc độ trùng kích.

Trùng Vương vừa muốn lùi lại vào bên trong vách đá, chợt cảm thấy sức hút mạnh mẽ điên cuồng kéo tới, thân hình lập tức không tự chủ được bị lôi ra khỏi vách đá, bị kéo vào bên trong vòi rồng.

“Ngao…”

Trùng Vương phát ra một tiếng gào thét không cam lòng nhưng liền im bặt nhanh chóng.

Thân hình khổng lồ cùng với vô số vết thương bị hút vào trong vòi rồng, bị một cỗ man lực khổng lồ xé rách, lập tức bạo liệt, hóa thành thịt vụn đầy trời. Chỉ còn lại một quả Yêu Hạch khổng lồ màu đỏ sậm nhưng cũng nhanh chóng biến mất không chút tăm tích.

Không có Trùng Vương cản chở, vòi rồng màu vàng mặc sức chém giết. Trừ một số quái trùng kịp thời trốn ra ngoài sơn cốc, hơn phân nửa cự trùng bị hút vào vòi rồng, bị man lực xé rách thành từng mảnh.

Nửa ngày về sau, đầu quái trùng cuối cùng bị tiêu diệt, vòi rồng màu vàng lập tức thu vào, lộ ra thân hình hai nam tử cao gầy, đứng cạnh nhau.

Hai người này có đầu mèo, thân hình không quá khác biệt so với Nhân tộc. Chỉ có độ dài tứ chi vượt mức bình thường, nhất là hai cánh tay, có lẽ dài gấp đôi so với Nhân tộc. Hai người này mặc trang phục bằng vải thô, những nơi không được quần áo che chắn thì lại được bao phủ bởi lông tóc.

Bọn họ cực kỳ gầy yếu, thậm chí không bằng thường nhân. Cả hai đứng đó từ xa nhìn lại như hai cây trúc.

Một điều khiến người kinh dị đó là hai người này từ diện mạo đến thân hình hoàn toàn giống nhau, quả thực như là cùng từ một cái khuôn mẫu đi ra vậy.

Hai người đảo mắt quan sát cảnh tượng khắp sơn cốc, chỉ thấy vô số hài cốt quái trùng rơi rụng lả tả trên mặt đất.

Hai người nhìn nhau cười cười.

“Đại ca, thời gian không sai biệt lắm, chúng ta đến lâu như thế rồi, bản thể vật kia cũng nên thức tỉnh.”

“Ừ không sai biệt lắm, bây giờ ta và ngươi hai người tuy rằng có chỗ dựa vào, nhưng dù sao vật kia cũng đã từng mấy lần liên tiếp xoắn giết đệ tử cường đại tham gia thí luyện. Đến thời điểm động thủ thực sự, cũng nên ngàn vạn lần cẩn thận.” Kẻ còn lại đáp lời.

“Hắc hắc, cái này còn cần ngươi nói, bất quá chúng ta sử dụng huynh đệ đồng tâm chi thuật, có thể tạm thời đề tăng thực lực gấp ba bốn lần, quái vật coi như lợi hại cũng khó có thể thoát khỏi tay chúng ta. Thụ Tâm Thánh Dịch kia nhất định thuộc về hai ta!” Người nọ cười quái dị hai tiếng, lời nói trần đầy tự tin.

Hai người dứt lời, liền lẫn nhau hai tay kéo một phát, quanh thân lượn lờ ánh sáng màu vàng, lại lần nữa hóa thành cỗ vòi rồng màu vàng mênh mông bay ra ngoài sơn cốc.



Trung tâm bí cảnh, tại biên giới một mảnh sơn mạch kéo dài ngàn dặm, xa xa có thể chứng kiến hai luồng độn quang một vàng một xanh. Hai luồng độn quang ở giữa không trung một trước một sau bay vào không trung sơn mạch.


Hai người liên tiếp phát sinh một hồi bùng lên, tiếp theo lần nữa hóa thành hai đạo lưu quang vạch phá bầu trời, nhoáng cái liền trực tiếp biến mất tại phía trên bầu trời.

Tại một dãy núi cách đó mấy ngàn dặm, có một ngọn núi cao chọc trời, mây mù bao phủ, trên đỉnh tuyết phủ quanh năm, chim bay cũng không tới được đỉnh núi.

Một lát sau, trên đỉnh núi cao, hai đạo độn quang một xanh một vàng phá không bay tới, đúng là trước đó không lâu hai đạo độn quang vừa mới bay vào sơn mạch.

Hai đạo độn quang vậy mà chỉ trong nháy mắt, liền đột phá khoảng cách mấy trăm dặm.

Hai luồng hào quang chợt cao chợt thấp, trên không trung như chơi đùa ngươi đuổi ta chạy, sau một lát, đạo độn quang màu xanh đột nhiên hạ xuống, giống như sao băng đột nhiên đánh xuống mặt đất.

Tại đằng sau nó, cái kia đạo hào quang màu vàng cũng theo đó đột ngột lao xuống đất mà đuổi theo.

Đạo độn quang màu xanh kia lao xuống với tốc độ cực nhanh, mắt thấy liền đụng tới vách đá của ngọn núi khổng lồ, tốc độ của nó liền chậm lại thoáng một chút.

Mà giờ khắc này, đạo độn quang màu vàng bỗng sáng ngời, đột nhiên gia tốc, trong nháy mắt kéo gần khoảng cách với đạo độn quang màu xanh, hầu như trong chớp mắt liền đuổi kịp đạo độn quang màu xanh kia.

Cái kia đạo độn quang màu xanh vừa rồi nhờ một chút trì hoãn, thân hình nhất chuyển lướt sát trên mặt đất, nguyên bản thân thể đang hạ xuống đột ngột lại đổi hướng bay thẳng lên không trung, khơi dậy một hồi bụi mù ở mặt đất.

Đạo độn quang màu vàng chỉ cách trong gang tấc, huống hồ lại đang một mực tăng tốc, lúc này muốn né tránh va chạm với mặt đất đã là điều không thể.

“Ầm vang!”

Chỉ nghe hai tiếng khoái đao chém đá vang lên, chỗ màu đen nham thạch của sườn núi liền xuất hiện một cái rãnh thật dài, sâu không thấy đáy.

Mà đạo độn quang màu xanh kia lại lần nữa bay thẳng lên không trung.

Qua những biến cố vừa rồi, khoảng cách giữa hai đạo độn quang đã được kéo dài thêm.

Song đúng lúc này, đạo độn quang màu xanh đang bay lại như cố ý đợi chờ đạo độn quang màu vàng, tốc độ đột nhiên chậm lại, đợi đến lúc đạo độn quang màu vàng đuổi gần tới, lúc này mới bạo khởi, gia tốc phi hành.

Hai luồng độn quang đều có tốc độ cực nhanh, tại vạn dặm trên không trung phía trên tầng mây, đạo độn quang màu xanh đi đầu đâm thủng đám mây bao quanh đỉnh núi.

Chẳng qua chỉ trong chớp mắt, liền xuyên qua đám mây bay ra hơn mười dặm khoảng cách.

“Oanh!”

Một tiếng nổ lớn vang lên, theo sát phía sau đạo độn quang màu xanh là đạo độn quang màu vàng đột nhiên bộc phát tăng tốc, quanh thân như là dấy lên hừng hực hỏa diễm giống như một trái cầu lửa thật lớn.

Hỏa cầu bỗng nhiên gia tốc trên không đuổi theo đạo độn quang màu xanh, xuyên qua tầng mây, đem đám mây màu trắng đốt sạch, cuối cùng đem đám mây chọc thủng một lỗ lớn thành đường hầm xuyên qua đám mây.

Bay qua đám mây một hồi, tốc độ đạo độn quang màu xanh chậm lại cuối cùng dừng ở giữa không trung.

Mà đạo độn quang màu vàng giống như tâm ý tương thông, cũng dừng lại cách không xa độn quang màu xanh kia.

“Hặc hặc, có ý tứ, không nghĩ tới ta Thanh Trường Thiên luôn luôn tự hào về độn tốc kinh người, Thiên Vị trở xuống không ai bằng. Lại không nghĩ rằng ở chỗ này, có thể gặp yêu cầm có thể miễn cưỡng đuổi theo ta. Ngươi có bằng lòng hay không làm Linh sủng của ta? Nếu như ngươi giúp ta đoạt được Thụ Tâm Thánh Dịch, ta sẽ giúp ngươi tẩy tủy, khai mở toàn bộ linh trí.” Thanh quang phía trước thu vào, lộ ra một gã thanh niên mũi ưng, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn nói ra phía đằng sau.

Thanh niên này có khuôn mặt không khác Nhân tộc là mấy, xương gò má nhô cao, hốc mắt hơi trũng, sắc mặt có chút tái nhợt. Đôi mắt lấp lánh có thần nhưng cái mũi ưng quặp xuống khiến cho người ta phải chăm chú nhìn.

Người kia mặc áo dài màu xanh, thắt eo đai căng, sau lưng quần áo để lộ ra hai lỗ thủng, mở rộng một đôi cánh màu xanh, quanh thân cao thấp có chút sợi Thanh Khí lượn lờ bất định, thoạt nhìn như một đôi cánh chim ưng màu xanh.

Phía sau gã chừng hơn ba trượng, đạo độn quang màu vàng theo sát phía sau, lúc này cũng thu lại hỏa diễm, tản đi hào quang, lộ ra hình dáng thật sự. Thì ra là một cự cầm thất sắc cao hơn một trượng.

Nhưng hai mắt kim quang ngưng thực, bộ mỏ đen nhánh, hiện ra kim sắc rực rỡ nhìn như Tinh Cương. Trên thân bộ lông lộng lẫy bảy màu, như khoác ráng chiều trên vai. Đôi trảo vô cùng sắc bén, tản ra từng điểm hàn quang.

Cự cầm nghe thanh niên nam tử mũi ưng nói như vậy liền như nghiêng nghiêng đầu tỏ vẻ suy nghĩ sau đó ngửa mặt lên trời phát ra tiếng hót vui sướng.

Thanh niên mũi ưng thấy thế lập tức đại hỉ, thân hình khẽ động bay đến bên cạnh cự cầm, vỗ nhẹ lên đám lông bảy màu của nó.

Sau đó một người một chim một trước một sau vượt qua đỉnh núi chọc trời kia, bay về phía trung tâm bí cảnh.