Huyền Giới Chi Môn

Chương 466: Mai phục

Dịch giả: ngocdungvnhpka1986
Biên: nila32

Đoàn người tiến về phía trước sau gần nửa canh giờ, đột nhiên hai hàng lông mày của Thạch Mục nhíu lại, trong đầu vang lên thanh âm của Thải Nhi.

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt liếc nhìn về một hướng xa xa.

"Thạch đại ca, làm sao vậy?" Tử Lăng hỏi.

" Không có gì, phía trước không xa xuất hiện yêu thú đang tụ lại, thực lực khá mạnh, số lượng cũng không ít, cẩn thận một chút là được." Thạch Mục trả lời.

Tử Lăng theo ánh mắt của Thạch Mục nhìn lại, vừa gật đầu vừa chớp chớp đôi mắt to tròn lung linh.

"Nơi đó thì có yêu thú cái cóc khô gì! Đi nửa ngày trời mới gặp được ba con mèo bệnh, còn chưa đủ để nhét kẽ răng!" Thanh niên dị tộc đi ở phía trước Thạch Mục cùng Tử Lăng nghe được xì mũi tỏ vẻ khinh thường.

"Hẳn vậy! Dù sao ở đây vẫn là khu vực ngoài, làm sao có thể có nhiều yêu thú được!" Ở phía khác, một nam tử Yêu tộc với màu da xanh biếc, lại có hai cái răng nanh lộ ra cũng phụ họa nói theo.

Thạch Mục nghe vậy chỉ cười nhẹ chứ không nói thêm gì.

Nhưng chỉ chốc lát sau.

"Không hay, có yêu thú!" Cơ Giang ở phía trước bỗng nhiên đứng lại, khẽ quát một tiếng.

Vừa dứt lời không bao lâu, xa xa tiếng bước chân uỳnh uỳnh loáng thoáng truyền tới, trong đó còn kèm theo những tiếng thét chói tai không dứt.

Thanh âm càng ngày càng vang dội, xem ra có vẻ cũng không ít.

Sắc mặt mọi người thoáng biến đổi, tất cả đều đề phòng lấy ra linh khí.

"Cẩn thận, toàn bộ đề phòng!" Cơ Giang dựng đứng đuôi lông mày, cao giọng quát lên.

Gã vừa dứt lời, thảo nguyên ở phía trước một trận sóng cuộn dồn dập, xuất hiện những bóng dáng cao lớn như tảng núi đá.

Hình thể dần rõ ràng, đó là một đám cự nhân xanh biếc khoảng chừng gấp bốn năm lần người bình thường, ở trên thân có một đoàn hoa văn như vân gỗ, một đôi mắt xanh lòe, trong mắt chớp nháy hung tàn.

Đám cự nhân đó khoảng chừng ba bốn mươi tên, trong đó một ít tay cầm một cây mộc thương, mộc phủ mộc đao, mộc kiếm, tràn về phía mọi người đánh tới.

"Là mộc cự nhân!"

"Thế nào thoáng cái xuất hiện nhiều như vậy?"

"Những mộc cự nhân này thực lực không tính gì, nhưng khí lực cường đại, mọi người hợp tác chiến đâu, không nên chủ quan!" Cơ Giang hét lớn một tiếng, trên người hào quang màu xanh rực rỡ, tràn ra ngoài thân thể.

Một đôi nhục sí dài chừng mấy trượng thình lình xòe ra sau lưng gã. Bề mặt phát ra ánh sáng màu xanh chói mắt, trông giống như hai thanh đao lớn, dễ dàng bổ đôi mấy đầu mộc cự nhân thành hai nửa.

Những người khác đồng loạt ra tay. Từng đoàn hỏa diễm, băng nhọn, như một cơn lốc ầm ầm lao tới trước mặt đám mộc cự nhân.

Thạch Mục ánh mắt lập lòe, tay vung lên.

Một đạo kiếm quang màu vàng bay ra, như một con rồng bay lượn, thoáng cái chém đứt hai đầu mộc cự nhân bên cạnh thành mấy khúc.


Ngay sau đó một mảnh ánh sáng màu đỏ xẹt qua thi thể mộc cự nhân, lấy ra mấy miếng yêu hạch màu xanh lục lớn khoảng bằng ngón cái, chợt lóe bay vào trong tay Thạch Mục.

Ở bên cạnh Thạch Mục, Tử Lăng cũng thả ra hai thanh phi đao màu tím, hóa thành hai đoàn sáng màu tím bay lượn một vàng, hạ gục mấy đầu mộc cự nhân tại chỗ.

Những mộc cự nhân này dù số lượng có thừa nhưng làm sao địch lại võ giả Địa Giai như nhóm người Thạch Mục. Chỉ sau mấy hơi thở, bọn chúng đã bị chém giết sạch sẽ. Mỗi người theo đó thu được một ít yêu hạch.

"Hóa ra những thứ này chính là Yêu hạch..."

Thạch Mục nhìn mấy miếng yêu hạch màu xanh ở trong tay, lẩm bẩm nói.

Trước đó trên đường gặp phải Yêu thú không nhiều lắm, vừa mới phát hiện, đã bị đội ngũ phía trước thuận lợi xử lý hết, theo quy tắc phân chia, yêu hạch tự nhiên thuộc về sở hữu của đối phương. Vì vậy cho đến lúc này, hắn mới lần đầu thấy được yêu hạch như nào.

Mấy thứ này tản mát ra khí tức ba động mãnh liệt, không khác là mấy so với Yêu đan ở Lam Hải Tinh.

Hai mắt hắn nhìn lại, lấy ra Thanh Sơn lệnh bài nhẹ nhàng vung lên, một phiến ánh sáng màu xanh mờ bay ra, cuốn lấy số yêu hạch trên tay.

"Chư vị, nghìn vạn lần chớ để cảnh tượng bình yên ở phía khu vực vùng ngoài mê hoặc dẫn đến lơ là cảnh giác. Thủy Thiên Thanh Sơn với tư cách bí cảnh thí luyện tuyển chọn đệ tử cho Thanh Lan Thánh Địa, mức độ nguy hiểm trong này cũng không phải đơn giản như vậy, điểm này, chắc hẳn mọi người đã biết từ trước. Thử nghĩ nếu chúng ta đơn độc một người hoặc là chỉ mấy người gặp phải đám mộc cự nhân như thế, tình thế hẳn là nguy hiểm hơn nhiều. Đó là lý do phải họp thành đội ngũ cùng hành động mới chính xác." Cơ Giang lớn tiếng nói với đội ngũ xung quanh.

Bởi vừa mới trải qua một trận chiến đấu, phần lớn mọi người rất tán thành, đều gật đầu.

"Được rồi, làm nóng người đã kết thúc, chúng đi tiếp về phía trước!" Cơ Giang lộ ra vẻ mặt tươi cười, tay vung lên, hướng về phía trước.

"Thạch đại ca, ngươi thật lợi hại, xa như vậy mà vẫn cảm nhận được khí tức của yêu thú!" Tử Lăng kính phục nói.

Thạch Mục chỉ ậm ừ cười cười, không nói thêm gì.

Ba ngày tiếp theo, mọi người vẫn tiếp tục thẳng một đường về phía trước.

Vùng thảo nguyên này có diện tích thật kinh người, đoàn người đã đi hai ngày ba đêm mà vẫn không thấy điểm cuối.

Cũng trong lúc này, yêu thú xuất hiền càng ngày càng nhiều, phần lớn đều có cảnh giới Tiên Thiên. Yêu thú Địa Giai lại không nhiều lắm.

Đoàn người đến lúc này cũng không có xuất hiện thương vong, một đường thận lợi thẳng tiến. Mỗi người đều chiếm được không ít yêu hạch, sỹ khí ngược lại có chút được nâng lên.

"Tử Lăng đạo hữu, nàng đối với vùng thảo nguyên này biết nhiều hay ít? Đi thế nào đã qua nhiều ngày, vẫn không thấy có điểm ra ngoài?" Thạch Mục và Tử Lăng vẫn ở phía sau cùng đội ngũ, Thạch Mục môi khẽ nhúc nhích, truyền âm hỏi.

"Ta đối với nơi này cũng không biết nhiều lắm. Chỉ nghe người ta nói qua, ở đây gọi là Thất Lạc Thảo Nguyên, cũng không biết lý do tai sao lại có tên như này." Tử Lăng truyền âm trả lời.

"Thất Lạc Thảo Nguyên..." Thạch Mục nhướng mày, trong lòng âm thầm suy nghĩ.

Vào lúc này, ở phía trước đội ngũ xuất hiện một trận ồn ào, Thạch Mục ngẩng đầu nhìn lại, hơi biến sắc mặt, thảo nguyên ở phía trước, chẳng biết tại sao xuất hiện một rừng đá lớn, nối dài nhìn không thấy cuối, có vẻ vô cùng vô tận.

Điều quan trong là trên bầu trời rừng đá, một phiến sương mù màu xám lượn lờ, khiến cho Thải Nhi cũng nhìn không rõ tình hình.

"Sao lại bất ngờ xuất hiện một rừng đá như vậy?" Thạch Mục lấy làm kinh hãi.

Mọi người lúc này cũng đàm luận ào ào, đều hiểu được rừng đá xuất hiện thật cổ quái.

"Các vị, không cần sợ hãi, rừng đá này thoạt nhìn tuy rằng có chút cỗ quái, cũng có thể có yêu thú ẩn trong đó, nhưng dù sao đây vẫn là khu vực bên ngoài, yêu thú có thực lực sẽ không quá lợi hại. Chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, chắc sẽ không làm khó được chúng ta. Đã mấy ngày nay chúng ta đi tới nơi này chẳng có tổn hao sợi lông tóc nào sao?" Cơ Giang đứng dậy cỗ vũ nói.

Mọi người nghe vậy, đều vui vẻ tán thành.


"Hơn nữa, chúng ta đi dọc theo hướng này đã nhiều ngày như vậy, lẽ nào bởi vì một cánh rừng đá không có sức sống này cản đường mà trở về sao?" Cơ Giang tiếp tục nói.

Mọi người nghe nói như thế, đều gật đầu nói phải, vẻ bất an trên khuôn mặt theo đó giảm bớt.

"Cơ Giang đạo hữu, đạo hữu đối với khu vực thí luyện bí cảnh tương đối quen thuộc, tại hạ nghe nói ở đây được gọi là Thất Lạc Thảo Nguyên, đạo hữu có biết tại sao được gọi tên như vậy?" Thạch Mục hỏi.

"Thật không dám dấu, tại hạ tuy rằng đã từng tiến vào nơi đây hai lần, thế nhưng cũng chưa bị truyền tống vào trong vùng thảo nguyên này, đối với tình huống nơi này cũng chẳng hề hiểu rõ hơn so với mọi người." Cơ Giang liếc mắt nhìn Thạch Mục, nói ra.

Thạch Mục lộ ra vẻ mặt thất vọng, trầm mặc lại.

" Đi thôi, chúng ta tiếp tục đi tiếp. Nói không chừng trong rừng đá này có vô số kỳ trân linh tài đang chờ chúng ta mang đi đấy." Cơ Giang cười ha ha một tiếng nói, trước mọi người phi thân vào rừng đá.

Mọi người cũng đều cười rộ một tràng, nặng nề trong lòng đã tiêu tán không ít, theo sau Cơ Giang tiến vào trong rừng đá.

Thật đúng như lời nói của Cơ Giang, sau khi tiến vào khu rừng đá, trên mặt đất có nhiều loại linh tài hơn, tựa như nơi này chưa có người nào tới, linh tài có độ tuổi mười năm hầu như có thể tùy ý thấy được, thậm chí thỉnh thoảng còn có linh thảo, linh hoa mấy trăm năm tuổi xuất hiện.

Mọi người một đường đều ngắt lấy, mỗi người đầy vui mừng với phần thu hoạch không hề ít của mình.

Thạch Mục tuy rằng cũng hái được vài cọng linh thảo, nhưng vẻ mặt lại không hề có chút cao hứng nào, ánh mắt thi thoảng nhìn xung quanh, trong mắt tràn ngập cảnh giác.

"Thạch đại ca, làm sao thế? Ngươi có phát hiện ra chỗ nào không đúng sao?" Tử Lăng đi tới nhỏ giọng hỏi.

"Không có, chẳng qua ta có chút không yên lòng, tiến vào rừng đá gần một canh giờ rồi, vậy mà không hề gặp phải bất kỳ Yêu thú gì, tình hình có chút kỳ lạ." Thạch Mục mở miệng trả lời.

Tử Lăng nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn thay đổi, sau khi bước vào rừng đá, đúng như Thạch Mục nói, không hề chạm chán một đối thủ nào, thật là không bình thường.

"Có thể..." Tử Lăng mở miệng đang muốn nói gì, thì mặt đất bỗng rung chuyển.

Ầm ầm!

Từ trong lòng đất truyền ra từng đợt nổ vang, giống như mãnh thú gào rống vậy, hơn nữa rung động càng lúc càng kịch liệt.

"Cẩn thận phía dưới, có vật gì từ dưới đất chui ra ngoài!" Thạch Mục kinh hoàng hét lớn một tiếng, thân thể từ dưới mặt đất vụt lên bay tới giữa không trung.

Những người khác nhìn thấy tình hình này, cũng đều thi triển thủ đoạn bay lên giữa không trung, Tử Lăng chân đạp một mảnh phi đoạn có năm màu theo sát cách Thạch Mục không xa, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đấy ngưng trọng.

"Thạch đạo hữu, đạo hữu tra ra được thứ gì chứ?" Cơ Giang trầm giọng hỏi.

Thạch Mục đang muốn trả lời, mặt đất hiện ra tảng đá lớn chớp lóe hào quang bao trùm xung quang phạm vi tới bảy đến tám chục trượng.

Ầm ầm!

Lúc này rừng đá ở phía trên mặt đất được ánh sáng màu vàng bao trùm, bỗng nhiên từng đám từng đám từ mặt đất mọc lên, theo đó tập trung một phương hướng giữa không trung giống như quăng tảng đá ném tới mọi người.

Những tiếng nổ lớn xuất hiện!

Trong lúc nhất thời, chừng mấy trăm viên đá tảng tỏa ánh sáng màu vàng như mưa táp về phía mọi người đập tới, bao phủ khu vực rộng lớn, căn bản không có cách né tránh.

"Có mai phục!"

Mọi người ở giữa không trung đều đại biến sắc mặt, nhưng tất cả phản ứng đều rất nhanh, từng người thi triển thủ đoạn hộ thể hào quang, linh khí phòng ngự.

Thạch Mục khẽ quát một tiếng, trên người hiện ra vô số lân phiến màu vàng bao phủ toàn thân, tản mát ra ánh sáng màu vàng rực rỡ cả một khu vực, thoáng như Kim Giáng Thần Nhân.

Vài tên thanh niên yêu tộc ở gần đó thấy Thạch Mục biến hóa như vậy, vẻ mặt đều tràn đầy kinh ngạc.

Tử Lăng cũng nhìn Thạch Mục, trong ánh mắt cũng hiện đầy kinh ngạc.

Còn có bên người nàng từ lâu đã hiện ra đám mây lớn màu tím đem toàn thân nàng bao phủ cẩn thận.

Theo trên người mọi người tràn đầy linh quang chớp động, vô số cự thạch ầm ầm lao tới đập vào trên thân mọi người.

Giữa không trung trong lúc nhất thời chớp lóe vô số màu sắc, cùng đó là tiếng nổ lớn vang bốn phía, những đệ tử Địa Giai này dù sao cũng là tinh anh của các tộc, tuy rằng phản ứng có chút gấp gáp nhưng vẫn kiên trì được qua một đợt sóng cự thạch công kích.

Thạch Mục phất tay đánh nát bấy mấy khối cự thạch bay tới, trong ánh mắt lóe ra ánh sáng màu vàng chói mắt nhìn xuống phía dưới, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.

Chỉ thấy trên mặt đất chớp nhá ánh sáng liên tục, mười mấy đầu yêu thú thật lớn có vảy rồng màu vàng chui ra. Mỗi con đều dài tới bảy tám trượng, khí tức mà chúng tản ra cũng thình lình đạt tới đẳng cấp Địa Giai!