Huyền Giới Chi Môn

Chương 428: Từ biệt

Dịch giả: khongphailata
Biên: nila32

Hầu Tái Lôi vung tay, đám khô lâu lập tức xông lên.

Những khô lâu được triệu hồi đều ở cấp Hậu Thiên trung, hậu kỳ, thực lực hơn xa đám binh sĩ đi bắt nô lệ. Tu vi cao nhất trong đám binh sĩ chỉ là Hậu Thiên sơ kỳ, vì thế vừa đối mặt, bảy tám tên mặc áo bào tím liền bị chém rớt xuống ngựa.

Sưu sưu!

Hai khô lâu dùng cung bắn những cốt tiễn vừa thô vừa to.

Cốt tiễn đều được bắn vào đám người mặc áo tím, nhóm người bắt nô lệ có hơn hai mươi tên, trong chớp nhoáng chết hơn phân nửa.

Nam tử mỏ nhọn mặt tái mét, quay đầu ngựa, roi quật như điên, muốn bỏ chạy.

Mấy người còn lại cũng cuống quít chạy trốn, bọn hắn cũng là kỵ sĩ không tệ, chỉ nháy mắt là chạy ra hơn mười trượng. Khô lâu cung thủ bắn không kịp.

Thạch Mục phất tay, một đạo kiếm quang màu vàng bắn ra, có khí thế như rồng rắn uốn lượn trên không, một đạo ảo ảnh màu vàng tức khắc đuổi theo đám người.

“Phi kiếm!” Nam tử mỏ nhọn hoảng hốt.

Phi kiếm màu vàng chấn động, huyễn hóa ra vài đạo kiếm ảnh, mỗi đạo kiếm ảnh bao lấy vài người.

Phốc!

Nhiều đầu người văng lên cao, một vòi máu tuông trào như suối, thi thể phát ra tiếng “Bịch” trước khi ngã xuống đất.

Kiếm quang màu vàng lóe lên, bay trở về, phá hủy mấy chiếc xe chở tù.

Người trong xe ngơ ngác nhìn Thạch Mục một lúc rồi mới bước ra.

Lúc này, trưởng trấn trung niên mặt ngựa bước ra ngôi nhà gần đó, sắc mặt kinh hoàng, nhìn với ánh mắt sợ hãi về hướng nhóm người Thạch Mục.

“Chư vị không cần lo lắng, chúng ta sẽ không làm gì thiệt hại cho các vị.” Hầu Tái Lôi cất giọng nói.

“Các ngươi giết người đi bắt nô bộc của Thông Thiên Tiên Giáo. Thông Thiên Tiên Giáo chắc chắn sẽ tìm tới tận cửa, chúng ta làm sao sống được?” Trung niên mặt ngựa thốt lên tuyệt vọng.

Hầu Tái Lôi nghe vậy, nhướng mày, hắn đúng là không có cân nhắc vấn đề này.

“Không sao, chúng ta gây ra sự tình, sẽ không làm liên lụy các ngươi. Các ngươi cứ coi như không biết chuyện gì xảy ra.” Thạch Mục hờ hững nói, vung tay bắn ra một số hỏa cầu, đốt các thi thể thành tro.

“Các ngươi cũng nên chạy trốn, đừng để người của Thông Thiên Tiên Giáo bắt lại.” Thạch Mục nói với những người vừa ra khỏi xe tù.

“Đa tạ ba vị ân nhân.” Những người này thi lễ với nhóm người Thạch Mục sauddos nhanh chóng tản đi.

“Đi thôi.” Thạch Mục vừa nói vừa đi ra ngoài trấn.

Trung niên áo xám nhìn ba người rời đi, miệng bỗng nhúc nhích như muốn nói cái gì, nhưng vẫn không nói.

“Thạch huynh, vừa rồi là ta cân nhắc không chu đáo, sợ sẽ liên lụy đến dân trấn này.” Hầu Tái Lôi có chút buồn phiền nói.

“Không sao.” Thạch Mục nói, mắt nhìn về một phương hướng.

“Thạch huynh, chẳng lẽ ngươi muốn…” Dư Ý vẫn luôn im lặng bỗng thay đổi sắc mặt.

...

Gần nửa giờ sau, tại một dãy núi ở phía Tây Bắc của Bạch Phong Trấn.


Từ một ngọn núi cao, nhóm Thạch Mục nhìn xuống.

Ở khe núi phía dưới có mấy cái mỏ quặng, cũng có vài công sự được xây cất thô sơ dùng làm căn cứ bảo vệ.

Trong cứ điểm, mấy trăm người đang bận rộn, đa số là thường dân không có vũ lực hoặc pháp lực. Họ bị hành hạ đến gầy trơ xương nhưng vẫn bị đám giám sát của Thông Thiên Tiên Giáo dùng vũ lực cưỡng bức làm việc tay chân.

Nhóm Thạch Mục đều có Thần Thức đại thành, chỉ nhìn thoáng qua là nắm vững tình hình trong cứ điểm, không sót cái gì.

Bên cạnh mỏ quặng là một cái ao chứa đầy thi thể nằm ngổn ngang lộn xộn, rõ ràng bị tra tấn đến chết, đã hư thối bốc mùi, ruồi giòi dày đặc, ít lắm cũng mấy trăm ngàn cỗ thi thể.

“Thông Thiên Tiên Giáo đúng là tàn nhẫn hơn Ma Đạo tà giáo.” Hầu Tái Lôi giận dữ.

Dư Ý cũng tỏ vẻ tức giận.

“Các ngươi không cần e ngại gì cả, cứ việc ra tay!” Thạch Mục giọng nói bình thản nhưng có ẩn chứa sát khí không thể nghi ngờ.

“Được!” Hầu Tái Lôi vừa dứt lời, thân hình bay lên, đánh tới cứ điểm ở dưới.

Dư Ý chậm hơn chút, cũng theo Hầu Tái Lôi đánh xuống.

“Thạch Đầu, ngươi không ra tay sao?” Thải Nhi đứng trên vai Thạch Mục hỏi.

“Chỉ là một cứ điểm nho nhỏ, hai người bọn họ là đủ. Thải Nhi, ngươi thấy thế nào đối với các hành động của Thông Thiên Tiên Giáo?” Thạch Mục hỏi.

“Thế giới này vốn là như thế, mạnh được yếu thua, được làm vua thua làm giặc. Nếu Minh Nguyệt Giáo chiếm đóng vương triều Lục Sơn, kết quả có thể cũng không có nhiều khác biệt. Chỉ nhân loại các ngươi mới có thiện ác tín niệm kỳ quái như vậy.” Thải Nhi trả lời.

Thạch Mục nghe vậy, trên mặt lộ ra vài nét suy tư.

...

“Lớn mật, các ngươi là ai?”

Hai người Hầu Tái Lôi bay nhào xuống, liền bị người của Thông Thiên Tiên Giáo trong cứ điểm phát giác.

Đệ tử Thông Thiên Tiên Giáo đồn trú trong cứ điểm cũng không phải ít, đa số là võ giả Hậu Thiên hoặc Thuật Sĩ, còn có đầu lĩnh cấp Tiên Thiên, coi như là một đội ngũ không tệ.

Chỉ là Hầu Tái Lôi và Dư Ý với tu vi tiến nhanh sau vài năm ở đại lục Tây Hạ nhanh chóng tiêu diệt toàn bộ nhân sự của Thông Thiên Tiên Giáo ở cứ điểm đồng thời tiện tay hiến tế tất cả.

Hai người cũng thản nhiên vơ vét tất cả linh thạch do cứ điểm khai thác được.

“Thạch huynh, vật này thu được từ tên đầu lĩnh Tiên Thiên, có ghi vị trí mấy cứ điểm khai thác linh thạch quanh đây.” Ngay khi trở lại, hai người Hầu Tái Lôi đưa một ngọc giản cho Thạch Mục.

Thạch Mục nhận lấy, cũng không nhìn, hỏi thẳng:

“Ngươi muốn tiêu diệt mấy cứ điểm kia?”

“Thông Thiên Tiên Giáo tàn ác quá mức, ta giận vô cùng, muốn cho bọn chúng một bài học.” Hầu Tái Lôi mặt không đổi sắc, nói rất thận trọng.

“Không sao, ta cũng tuyệt đối không đồng ý với các hành động của Thông Thiên Tiên Giáo, các ngươi cứ việc ra tay.” Thạch Mục trả ngọc giản lại cho Hầu Tái Lôi.

“Đa tạ Thạch huynh.” Hầu Tái Lôi vui sướng.

...

Chừng nửa ngày sau, một đạo ánh sáng màu xanh xuất hiện bên ngoài một hạp cốc, nhóm Thạch Mục ba người từ từ xuất hiện.

Trong hạp cốc cũng là một cứ điểm Linh Thạch, có vài chục tòa nhà cao lớn và chừng mười cái mỏ quặng thỉnh thoảng có người đi ra đi vào.


“Cứ điểm này quy mô không nhỏ!” Hầu Tái Lôi quan sát tình huống trong cốc, rồi nói.

Chưa đầy nửa ngày, ba người đã liên tiếp phá hủy năm cứ điểm, trước mắt là cứ điểm cuối cùng.

“Hừ, có bốn năm người có tu vi Tiên Thiên, Thông Thiên Tiên Giáo đúng là coi trọng nơi này.” Dư Ý khuếch tán thần thức, chân mày khẽ động, nói.

Hầu Tái Lôi, hôi quang lóe lên quanh người, muốn động thủ.

“Chờ một chút!” Thạch Mục đưa tay ngăn trước người Hầu Tái Lôi.

Từ cái mỏ quặng lớn nhất trong hạp cốc, vài con ngựa dị chủng màu đen kéo một chiếc xe dài bảy tám trượng, chậm rãi đi ra.

Một miếng vải màu vàng phủ bên trên xe, linh quang lấp lánh, đúng là một kiện pháp khí.

Chung quanh xe ngựa được khắc chạm một ít phù văn, tản mát ra quang mang nhè nhẹ, xem ra cũng không phải là vật thường.

Bên cạnh xe, một thanh niên mặc trường bào màu tím, một Tiên Thiên võ giả, cưỡi con tuấn mã dị chủng màu đen.

“Cát huynh, nhờ ngươi bảo vệ trên đường đi, Giáo Chủ vừa ra lệnh khẩn, phải đưa đống linh thạch này đến tông môn trong vòng hai mươi ngày.” Trung niên áo tím, mặt mày ngưng trọng, nói với thanh niên áo tím.

“Phương huynh yên tâm, ta bảo đảm.” Thanh niên áo tím cười tự tin, vỗ ngực cam đoan.

Nói xong, thanh niên áo tím vung tay, đi theo hướng ra ngoài hạp cốc, một đoàn hơn ba mươi người hộ tống xe ngựa, đi theo sau.

Phía trên hạp cốc, nhóm Thạch Mục ba người thu nhận mọi chuyện ở dưới, cũng nghe rõ ràng đối thoại của hai tên kia.

“Chiếc xe tuy bị bao phủ bởi Pháp khí, nhưng bên trong toàn là Linh thạch, số lượng không ít.” Dư Ý ánh mắt lóe lên, giọng nói có chút kích động.

Thạch Mục nhìn đoàn xe đi từ từ ra hạp cốc, mắt chớp chớp, không biết suy nghĩ cái gì.

Dư Ý cùng Hầu Tái Lôi thấy đoàn xe ra khỏi hạp cốc, hơi lo lắng.

“Hầu huynh, Dư Huynh, Thạch mỗ thật sự cảm kích vì được hai người giúp đỡ rất nhiều trong mấy năm qua.” Thạch Mục thở nhẹ ra và nói.

Hầu Tái Lôi và Dư Ý nghe nói, biến sắc.

“Thạch huynh, ngươi nói có ý gì?” Dư Ý vội vàng hỏi.

Thạch Mục không trả lời, phất tay lấy ra hai pháp khí hạt châu, chính là Cấm Thần Châu của hai người Dư Ý.

Thạch Mục niệm lâm râm, vung tay lên, hai đạo hào quang lóe ra từ hai hạt châu rồi chui vào cơ thể hai người.

Thân thể Hầu Tái Lôi cùng Dư Ý bị chấn động, họ cảm nhận được ngay phần thần hồn bị giam cầm, trở về trong cơ thể lập tức vui mừng khôn xiết.

Thạch Mục lại vung tay lấy ra cây đoản thương màu vàng, thanh trường kiếm đỏ thẫm, đưa cho hai người.

Hai kiện vũ khí đều chiếu lập lánh, đều là linh khí cấp bậc không thấp.

Dư Ý hai người ngơ ngác nhìn Thạch Mục, không biết hắn có ý gì.

“Nhị vị, Thạch mỗ có chuyện quan trọng, sau này không cách nào tiếp tục đi chung với hai người. Hai người được tự do kể từ hôm nay, xin tặng hai kiện linh khí để hai người phòng thân.” Thạch Mục nói.

Dư Ý cùng Hầu Tái Lôi nghe vậy lập tức biến sắc.

“Thạch huynh, có chuyện gì xảy ra?” Dư Ý vội vàng hỏi.

Trong thời gian qua, Thạch Mục ân oán rõ ràng, thực lực cường đại, là chủ tử tốt khó tìm được. Hắn chính là nhìn trúng điểm này nên mới quyết định đi theo Thạch Mục. Sự thật chứng minh lựa chọn của hắn không sai, hơn nữa hắn đã nhận được nhiều chỗ tốt.

“Chuyện này hai người biết chẳng những không có gì tốt, ngược lại có nhiều nguy hiểm, nên thừa dịp hai người chưa có dính líu vào, hãy rời xa Thạch mỗ thì tốt hơn.” Thạch Mục khoát tay áo, nói ra.

Hầu Tái Lôi cùng Dư Ý nhìn ánh mắt trầm tĩnh của Thạch Mục, biết hắn đã quyết ý, hai người liếc nhau thở dài.

“Các ngươi có dự định gì cho tương lai?” Thạch Mục hỏi.

Hầu Tái Lôi nhìn quanh bốn phía rồi nhìn lại hướng chân trời, ánh mắt vắng lặng, nhưng rồi nhanh chóng kiên định lại.

“Cổ quốc Tây Hạ dù sao cũng là quê hương của Hầu mỗ. Ta về định cư ở đó, coi như không có cách nào trực diện đối kháng với Thông Thiên Tiên Giáo, cũng không muốn để mặc bọn họ như vậy,” Hầu Tái Lôi trả lời một cách cương quyết.

Thạch Mục ánh mắt khẽ nhúc nhích, gật nhẹ đầu, không nói gì thêm.

"Dư mỗ không mang tình cảm sâu đậm như Hầu huynh. Tại hạ định đi du lịch một thời gian, sau đó sẽ về Tây Hạ vì tài nguyên ở đó phong phú hơn xa đại lục Đông Châu.” Dư Ý trầm mặc một chút, nói ra.

“Hai người đều đã có ý định, Thạch mỗ cũng không nói gì thêm. Cứ điểm nơi này giao cho các ngươi, về phần đoàn xe kia, ta đã có dự tính. Ngày sau gặp lại!”

Nói xong chữ “gặp lại”, thân thể Thạch Mục nhúc nhích, hóa thành một đạo ảnh màu xám, bay về hướng đoàn xe.

Hầu Tái Lôi hai người nhìn độn quang của Thạch Mục bay xa, thần sắc phức tạp, im lặng hồi lâu.