Huyền Giới Chi Môn

Chương 416: Vây công

Dịch giả: bunebi
Biên: nila32

Cốt trùng không có mắt, nhưng cũng lập tức xoay người nhắm thẳng vào Chủy Linh, há to miệng định phun ra hỏa diễm.

Thế nhưng, đúng vào thời khắc ấy, một mảnh kim quang lóe lên bên cạnh cốt trùng. Khô lâu cao lớn là Vũ Dạ lại xuất hiện lần nữa, cốt đao trong tay nổi lên một tầng sáng màu vàng chói mắt, chém lên thân cốt trùng.

Những công kích này mặc dù không tạo thành thương tổn gì đối với con cốt trùng khổng lồ, nhưng vẫn khiến cho sinh vật với trí tuệ không cao như nó nhất thời lúng túng, không biết nên đối phó kẻ nào trước.

Có điều nó đã lựa chọn rất nhanh, bỏ qua Chủy Linh đã chạy xa một đoạn đồng thời cũng dần ẩn thân, mà đánh về phía Vũ Dạ.

Ngay khi Vũ Dạ cùng với khô lâu thủy tinh liên tục quấy rối con cố trùng khổng lồ, phía sau con cốt trùng to lớn, một bóng ma đã lặng lẽ nhích tới gần.

Trong bóng râm, Thạch Mục cùng Yên La trốn phía sau áo choàng màu lục, chậm rãi đi đến phía sau cốt trùng.

“Có thể cảm nhận được vị trí của mảnh xương kia không?” Thạch Mục lẳng lặng hỏi.

“Ta có thể cảm nhận được, ngay dưới bụng nó.” Trên thân Yên La tản mát ra ngân quang nhàn nhạt, hồn hỏa trong mắt lập lòe bất định.

Đúng vào lúc này, một hồi tiếng kêu thảm thiết từ phía trước truyền đến.

Thạch Mục cùng Yên La đồng thời quay đầu nhìn lại, tiếng kêu ấy phát ra từ chỗ Vũ Dạ.

Chỉ thấy phía trước cốt trùng, thân hình Vũ Dạ bắn ra giữa không trung, cốt đao trong tay cũng đã văng khỏi tay từ lâu.

Thân hình cốt trùng nghiêng về phía trước, miệng lớn há ra, một luồng hỏa diễm màu trắng phun ra, đánh thẳng vào Vũ Dạ giữa không trung.

Thân hình Vũ Dạ bị hỏa diễm màu trắng bao bọc, hồn hỏa trong hai hốc mắt lóe lên một cái mãnh liệt, rồi lập tức biến mất không tung tích giữa hỏa diễm trắng xóa đầy trời, hóa thành một bộ hài cốt óng ánh, từ giữa không trung đột ngột rớt xuống mặt đất.

Bên kia, Chủy Linh đang định đánh lén từ một phía, thấy cảnh này, thân hình vừa hiện ra lại trở lên trong suốt một lần nữa, lập tức quay người chạy về phía xa.

Cốt trùng như cảm giác được điều ấy, đầu lâu xoay lại, há miệng ra, một cỗ vòi rồng cực kỳ mãnh liệt mịt mù phun ra, hóa thành một thân cự long tầm mười trượng, cuồn cuộn lao về phía Chủy Linh đang trốn.

Những nơi vòi rồng đi qua, đá bay cát cuốn, mặt đất như bị bóc mất một tầng.

Chủy Linh mặc dù đã ẩn náu thân mình, nhưng cơ bản không tài nào tránh đi vòi rồng, trực tiếp bị cuốn lấy, bay lên trời.

Xương cốt nhỏ gầy kia trong lòng lốc xoáy chỉ như một cọng rơm trước gió, vô lực mà cuốn lên cuộn xuống, vô số đá vụn bị xoáy lên đánh vào thân thể nó, truyện ra liên tiếp tiếng va đập, hầu như đập cho xương cốt nó vỡ thành hai đoạn.

Sau khi bay ra tầm trăm trượng, Chủy Linh mới nặng nề rơi xuống mặt đất.

Hồn hỏa của nó đã ảm đạm vô cùng, mặc dù còn chưa tiêu tán, nhưng thân chịu trọng thương, đã không thể nhúc nhích được nữa.

Tình huống chuyển biến đột ngột, Thạch Mục biến sắc, biết mình đã đánh giá thấp thực lực của cốt trùng to lớn.

“Thực lực của con cốt trùng này quá mạnh, chúng ta nên rút lui trước rồi bàn kế hoạch khác thôi!” Thạch Mục quay đầu nói với Yên La.

“Không!”

Hồn hỏa trong mắt Yên La bừng lên, lập tức xốc lên áo choàng màu lục đang bao trùm thân thể, hắc côn Vẫn Thiết trong tay hiện ra một tầng hắc quang óng ánh, vung về phía trước, một đạo côn ảnh đen kịt dài hơn mười trượng đã bay về phía trước.

“Rầm” một tiếng!

Côn ảnh màu đen hung hăng đánh vào bụng dưới của cốt trùng.


Xương cốt cứng rắn của cốt trùng dưới đoản côn Vẫn Thiết lại bất ngờ yếu ớt dị thường, trong nháy mắt đã vỡ ra một cái lỗ lớn.

Nói thì chậm mà diễn biến thì nhanh, ngay khi côn ảnh rơi xuống, thân hình Yên La đã hóa thành một ảo ảnh màu bạc bắn ra, mắt thấy sẽ chui qua cái lỗ đó.

“Gràoooooooooooooooooo!!!”

Cốt trùng khổng lồ bị đau, thân hình đột nhiên quay cuồng một cái, cả thân thể khổng lồ cuộn lại như rắn, quần đuôi thô to mang theo tiếng gió vun vút, như một cây roi lớn quất về phía Yên La.

Yên La lúc này đã không còn cách nào để trốn tránh, ngân quang trên thân sáng lên mãnh liệt, hắc côn Vẫn Thiết trong tay cũng sáng rực hắc quang, ngưng tụ thành một luồng côn ảnh, ngăn cản trước người, định ngăn đón một kích này của cốt trùng.

“Lùi ra phía sau!”

Vào thời khắc này, một cách tay chen kín vảy vàng kéo Yên La lại, lôi nàng ra phía sau, chặn trước người.

Chính là Thạch Mục, chạy tới đúng lúc nghìn cân treo sợi tóc.

Thạch Mục hét lớn một tiếng, kim quang trên nắm tay phải rực sáng, nện một cú vang dội lên đuôi cốt trùng.

“Uỳnh!” Một tiếng vang thật lớn.

Thân mình Thạch Mục cùng Yên La bị một cỗ phản lực chấn bay ra ngoài, bay xa cả trăm trượng giữa không trung rồi mới rơi xuống mặt đất.

Sắc mặt Thạch Mục trắng bệch, há mồm phun ra một búng máu tươi, vảy lân vàng trên nắm tay phải đã vỡ vụn quá nửa.

Yên La được Thạch Mục bảo vệ sau lưng, không bị thương, thấy Thạch Mục thổ huyết, hồn hỏa trong hốc mắt hơi hơi lập lòe, nhưng không nói gì thêm.

Miệng con cốt trùng khổng lồ phát ra một tiếng rít, đột nhiên xoay người, há miệng khổng lồ nhắm thẳng về phía Thạch Mục cùng Yên La.

“Đi mau, ta đến ngăn chặn nó!” Thạch Mục thầm run rẩy, kim quang trên thân sáng lên mãnh liệt, trở tay rút hắc đao Vẫn Thiết ra, nhào về phía cốt trùng.

Cùng lúc đó trên thân hắn cũng nổi lên sắc sáng đỏ ngút trời, ngưng tụ thành một pháp tướng Xích Viên, bay trước người Thạch Mục, đánh về phía cốt trùng.

Yên La nhìn bóng dáng Thạch Mục, hồn hỏa trong mắt hiện ra hào quang phức tạp. Có điều nàng cũng không đào tẩu, thân hình lóe lên một cái, theo sát sau lưng Thạch Mục, bay nhào về phía cốt trùng.

Thạch Mục thấy hành động của Yên La, trong lòng ngoài sự tức giận cũng xen lẫn một tia ấm áp.

Sau khi Chung Tú rời đi, giữa biển người này, cuối cùng chỉ còn có Yên La là không rời hắn nửa bước.

Ý nghĩ này lóe lên tức thì trong lòng hắn, một khắc sau, ánh mắt lập tức nhìn về phía cốt trùng, trên mặt cũng khôi phục vẻ tỉnh táo.

“Ô…ô..ô..ô..n…g” một tiếng, hắc đao Vẫn Thiết trong tay hắn tản ra hắc mang đầy trời, ngưng tụ thành một luồng đao mang mười trượng, rung động tạo ra âm rung rung không thôi….

Miệng lớn của cốt trùng há ra, một cột lửa màu trắng phun ra, đánh về phía Thạch Mục.

Thạch Mục hừ lạnh một tiếng, tay của pháp tướng Xích Viên lóe lên hào quang, ngưng tụ thành hai thanh cự kiếm hỏa diễm, giao nhau, chém về phía cột lửa màu trắng.

Cự kiếm bằng hỏa diễn vừa đụng phải hỏa diễm màu trắng, đột nhiên ánh sáng đỏ rực lên, hỏa diễm cũng kịch liệt chấn động bất ổn.

“Uỳnh!” một tiếng, hai thanh cự kiếm hỏa diễm trong tay pháp tướng Xích Viên ầm ầm tan vỡ trong bạch diễm, biến thành hoa lửa đầy trời.

Cột lửa màu trắng đánh tan hai thanh cự kiếm bằng hỏa diễm, chỉ chực đánh lên cơ thể pháp tướng Xích Viên.

Pháp tướng Xích Viên đột nhiên há miệng ra, một mảng hỏa diễm tinh thuần phun ra, chớp mắt đã hình thành nên một mảnh hỏa vân, không khí cũng bị thiêu đốt đến mức bắt đầu vặn vẹo, tản mát ra từng luồng sóng nhiệt làm người ta hít thở không thông, chính là “Hỗn Nguyên Chân Hỏa.”


Hai luồng hỏa diễm ầm ầm chạm vào nhau, phát ra tiếng nổ uỳnh uỳnh, hỏa diễm hai màu đỏ trắng tóe ra.

Hỗn Nguyên Chân Hỏa không hổ danh có thể khắc chế hết thảy tà ma tử linh, tuy rằng quy mô không lớn như cột lửa màu trắng nhưng lại không hề rơi xuống thế hạ phong, ngược lại còn dần dần cắn nuốt đốt đến tàn hỏa diễm màu trắng.

Mặt Thạch Mục hiện lên vẻ vui vẻ, xích quang sau lưng lóe lên, ngưng tụ thành một đôi hỏa dực, thân hình hóa thành một bóng đỏ, vượt qua nơi kịch chiến của hai luồng hỏa diễm.

Thân hình hắn nhoáng lên một cái, xuất hiện trên đỉnh đầu cốt trùng, khẽ quát một tiếng, đao mang màu đen đã chém xuống như núi.

Cốt trùng mặc dù linh trí không cao, nhưng cảm nhận được uy lực của đao mang màu đen ập tới xong thì hỏa diễm màu trắng trên thân cũng lập tức cuộn lên, ngưng tụ thành một tấm thuẫn bằng hỏa diễm dày hơn một xích, rộng mấy trượng, chặn trên đỉnh đầu.

Thạch Mục cười lạnh một tiếng, trải qua trận chiến với Liễu Ngạn, hắn đã có thể hoàn toàn thúc giục uy lực của Vẫn Thiết Hắc Đao, thậm chí khả năng này còn cao hơn cả Yên La.

Cánh tay hắn xiết chặt, màu đen đao mang lớn thêm vài phần.

Rắc rắc!

Hộ thuẫn bằng bạch diễm dễ dàng bị chém tan, không thể ngăn cản đao mang màu đen chút nào.

Đao mang màu đen đanh tan hộ thuẫn, hung hăng nện xuống đỉnh đầu cốt trùng.

“Rặc rặc!” một tiếng, đầu lâu cốt trùng bị chém ra một vết thương khổng lồ, đầu nó cơ hồ đã bị chém thành hai khúc, sâu trong lòng vết thương thậm chí còn có thể chứng kiến một khối hồn hỏa màu bạc lớn bằng cối xay, tản mát ra chấn động thần hồn mạnh mẽ.

Thạch Mục mừng rỡ, hắc đao trong tay khẽ động, liền muốn chém xuống hồn hỏa màu bạc kia.

Đầu lâu của cốt trùng khổng lồ dường như đã bị chém tan, nhưng hình như cũng không chịu thương tổn gì quá lớn, hồn hỏa màu bạc như trái tim, đột nhiên co rụt vào trong rồi lại lập tức khuếch tán ra đột ngột.

Ô…ô…ô…n..g…

Trong hư không bỗng nhiên hiện ra một cỗ chấn động màu bạc nhàn nhạt, phụt ra từ trong hồn hỏa màu bạc, đánh lên thân thể Thạch Mục.

Thạch Mục biến sắc, từng cỗ lực lượng bén nhọn vượt qua tường phòng ngự của thân thể hắn, trào vào trong đầu, như có người dùng vô số chùy lớn hung hăng nên xuống đầu hắn vậy, làm đầu hắn đau nhức không thôi.

“Công kích thần hồn…” Đầu óc hắn đã kịch liệt đau nhức, một đao nơi tay sao có thể chém xuống nữa?

May mắn là thần hồn của hắn cũng cực kỳ cứng cỏi, đầu mặc dù đau nhức kịch liệt nhưng vẫn chưa mất đi khả năng phản ứng, hỏa dực sau lưng mở ra, bay sang một bên, chạy ra khỏi phạm vi bao phủ của chấn động màu bạc, cơn đau nhức kịch liệt trong đầu cũng lập tức rút đi như thủy triều.

Thạch Mục thở phào một hơi, lắc lắc, đầu mới khôi phục tỉnh táo.

Thế nhưng chỉ trong tích tắc này, vết thương trên đầu của cốt trùng khổng lồ đã khép lại nhanh chóng. Một hồi hỏa diễm màu trắng lập lòe, vết thương đã rất nhanh phục hồi như cũ.

Cốt trùng bỗng nhiên quay đầu, hỏa diễm màu trắng trên đầu lâu cuồn cuộn, ngưng tụ thành hai khối tròn như quả cầu, như thể hai mắt của cốt trùng, hung ác nhìn về phía Thạch Mục.

Đồng thời, hỏa diễm cuồn cuộn trên thân thể nó đột nhiên biến mất vô tung.

Trong lòng Thạch Mục khẽ rung lên một cái, hắn nhạy bén cảm giác được, nhưng hỏa diễm kia lúc này đều đã quay trở về trong cơ thể cốt trùng, ngưng tụ thành một đoàn năng lượng hỏa diễm vô cùng to lớn.

Hỏa dực sau lưng hắn mở ra, thân thể bắn ngược lại, vẽ ra từng luồng tàn ảnh, chợt lóe một cái đã bắn xa hơn mười trượng.

Ngay vào lúc này, miệng đầy hỏa diễm của cốt trùng mở ra một cái, một cái hỏa cầu màu trắng cao hơn một thân người bắn ra.

Hỏa diễm trên hỏa cầu màu trắng thoạt trông tinh thuần cực độ, như bạch ngọc thuần khiết nhất, nhìn không ra bất cứ tạp chất, cũng không có hào quang chói mắt, thậm chí còn không tản mát ra chút nhiệt độ nào.

Thạch Mục nhìn hỏa cầu màu trắng, sắc mặt đại biến, lần đầu tiên trong mắt hiện lên tia sợ hãi.

Hỏa diễm màu trắng này, cảm giác mà nó mang đến cho hắn không thua kém gì chân diễm Thiên Phượng gần như đốt hắn thành tro tàn ngày đó.

Tốc độ của hỏa cầu màu trắng cực nhanh, thoáng như một mảnh sao băng màu trắng, lao vụt về phía Thạch Mục.

Thạch Mục gầm lớn một tiếng, hỏa dực sau lưng giãn lớn ra hơn nửa, tốc độ đột nhiên tăng vợt, chạy trối chết về phía xa xa.

Tốc độ của hỏa cầu mặc dù nhanh, nhưng so với Thạch Mục thì vẫn chậm hơn một chút, đuổi theo được hơn mười trượng liền ngừng lại.

Cốt trùng to lớn gầm nhẹ một tiếng, hỏa cầu màu trắng đột ngột chuyển hướng một cái, đánh về phía bên kia.

Nơi đó, Yên La đang lao tới, nhìn thấy hỏa cầu màu trắng bay vụt đến, lập tức âm thầm giật mình.

Sau một khắc, ngân quang trên thân Yên La rực sáng, đoản côn màu đen trong tay tỏa sáng hào quang, ý đồ ra tay ngăn cản.

“Mau tránh ra!”

Thạch Mục thấy vậy, sắc mặt đại biến, hét lớn một tiếng, hào quang trên hỏa dực sau lưng tỏa sáng, bổ nhào về phía Yên La.