Huyền Giới Chi Môn

Chương 403: Thủ đoạn của mỗi người

Dịch giả: ngocdungvnhpka1986
Biên: nila32

"Tiểu tử, mau để cái hộp lại, ta có thể tha cho ngươi một mạng! Bằng không, ta sẽ lột da rút gân ngươi, xương cốt đốt thành tro bụi, khiến ngươi viễn viễn không được luân hồi!" Hoàng Long đạo nhân gầm lên giận dữ.

Ngay sau đó, khí tức của gã tăng vọt, hai tay chợt đánh một đạo pháp quyết tạo thành âm thanh "Bành bành" vang dội.

Tấm thuẫn bằng máu thịt của Thương Viên Vương dưới sự trùng kích điên cuồng của Hoàng Sa cự long, lập tức vỡ vụn thành từng mảnh bay ra bốn phương tám hướng. Cự long cũng vì thế mà bị phản chấn ngược lại, thiếu chút nữa tan thành mây khói.

Thân thể Thạch Mục ở bên trong tế đàn, phát hiện ở dưới chân của mình có một khối thịt bay tới, trên đó còn chút máu của Thương Viên Vương, trong lòng như nghĩ tới điều gì liền lấy ra một bình sứ thu vào trong đó.

Trận pháp màu trắng phát ra những tiếng vù vù liên tục, vô số ký hiệu màu trắng bay ra, pháp trận truyền tống vậy mà đã thành công!

Con rồng lớn bằng cát vàng dưới sự điều khiển của Hoàng Long đạo nhân, một lần nữa thành hình, từ giữa không trung gào thét lao xuống, muốn giết chết Thương Viên Vương bằng một đòn. Thân thể tàn tạ của Thương Viên Vương thoáng cái lao vào bên trong truyền tống pháp trận, ánh sáng màu trắng lóe lên, bóng hình của y liền biến mất, khiến cho con hoàng sa cự long đánh vào khoảng trống rỗng.

Đã không còn người thao túng, áng sáng màu trắng của pháp trận truyền tống cũng dần dần mờ đi.

Thạch Mục cùng Liễu Ngạn thấy vậy, sắc mặt đều thay đổi.

Ánh mắt của Hoàng Long đạo nhân càng thêm lặng lệ độc ác, gã không tiếp tục truy sát mà xoay người trở lại, đưa lưng chắn trước pháp trận truyền tống đang ảm đạm dần dần, ánh mắt nhìn về phía Thạch Mục cùng Liễu ngạn ở cách đó không xa, lạnh giọng nói:

"Hừ, giờ hai ngươi đã là cá ở trong chậu, hôm nay đừng có ai nghĩ tới chuyện sống mà rời khỏi nơi này! Tiểu tử đoạt hộp gỗ của ta kia, chờ ta trở lại chiêu đãi ngươi sau!"

Vừa dứt lời, Hoàng Long đạo nhân vung tay áo bào lên, một ánh sáng màu vàng cuốn theo đó bất ngờ bay thẳng về phía Liễu Ngạn đang ở gần gã nhất.

Liễu Ngạn thấy vậy, bước chân mau chóng lui lại đằng sau, một mặt tránh né công kích của Hoàng Long đạo nhân, một mặt điều khiển hai bộ cương thi từ hai bên quấy rối đối phương.

Hai bộ cương thi một phải một trái đánh tới Hoàng Long đạo nhân, móng tay có ánh sáng màu xanh đậm lóe hiện ánh hào quang, dấy lên lớp lớp trảo ảnh cùng màu đánh vào ngực với bụng của Hoàng Long đạo nhân.

Hoàng Long đạo nhân nhìn cũng không thèm nhìn, miệng gầm lên một tiếng "Cút", ống tay áo phẩy ra một trận gió lốc đánh bay hai cỗ cương thi bay ra ngoài.

Nhưng mà hai cỗ cương thi này dù bị đẩy lui lại, cũng ngay lập tức bật đậy lần nữa lao người vọt tới.

Tốc độ của bọn chúng không tính là nhanh, nhưng đặt ở thời điểm Liễu Ngạn lâm vào tình thế nguy hiểm, che chắn ở trước người của hắn, đã giúp hắn đón đỡ không ít công kích.

Lúc này đây nó càng khiến cho Hoàng Long đạo nhân nổi giận. Ngay khi cương thi mặt chữ điền lần nữa xuất hiện trước mặt, gã đánh ra một chưởng khiến cho hư không xuất hiện một hàng vặn vẹo. Phần đầu cương thi trong nháy mắt đã xuất hiện trong tay gã, năm ngón tay dùng lực bóp một cái.

Những tiếng "Rắc rắc" vang lên!

Cái đầu của cương thi liền vỡ vụn ra, máu đỏ thẫm trong đó có một ít dịch thể màu xám chảy ra, hẳn là óc từ trong đầu nó khi bị nghiền nát chảy ra.

Hoàng Long đạo nhân tiện tay vung một cái, cái xác cương thi không đầu bay ra như bao cát rơi xuống dưới nền, bất động.

Từng đợt tanh nồng bốc lên, Hoàng Long đạo nhân lắc lắc cái tay có chút khó chịu, ánh mắt nhìn về phía Liễu Ngạn tràn đầy lạnh lẽo.


Bộ cương thi còn lại dù muốn dây dưa làm giảm tốc độ của Hoàng Long đạo nhân, cơ hồ đã không còn khả năng nữa rồi.

Liêu Ngạn đang lúc nặng nhọc dịch chuyển thân thể, nhưng ánh mắt hắn lại lén lút nhìn về một phía, cũng không có nhìn kỹ, mà liền lui lại một bước, lấy ra một khối vuông màu đen hoàn chỉnh.

Lúc này trong mắt Thạch Mục vẫn là một màu đỏ thẫm, cảm giác bị thiêu đốt không có giảm đi một chút nào, nhưng mặc dù vậy, ánh mắt của hắn vẫn để ý tới Liễu Ngạn ở đằng kia.

"Chết đến nơi rồi mà còn muốn bày ra quỷ kế gì đây? Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, số mệnh của đám kiến hôi các ngươi cũng chỉ có thể bị nghiền nát!" Hoàng Long đạo nhân nổi giận gầm lên một tiếng, hai ống tay áo phất lên điên cuồng.

Cát vàng cuồn cuộn khắp trời hóa thành một tấm lưới cá bằng cát chụp xuống Liễu Ngạn.

Còn lại một cỗ cương thi Man tộc còn lại đã không còn phối hợp, căn bản khó mà ngăn cản Hoàng Long đạo nhân, bị gã đánh văng ra xa từ lâu rồi.

Đúng vào lúc này, phía trước Liễu Ngạn xuất hiện một cái vòng xoáy không ngừng cuồn cuộn, hai tay liên tục liên tục đánh ra pháp quyết, trong miệng mau chóng niệm ra những câu thần chú.

Gần như cùng lúc, khoảng không trước mặt Hoàng Long đạo nhân xuất hiện những ba động. Những làn khói lượn lờ, từ đó những con chim bằng xương trắng với số lượng như bất tận.

Những tiếng " Roạt roạt" vang lên.

Thân hình những con chim bằng xương này dài chỉ có xích, nhưng tốc độ của chúng cực nhanh, như những mũi tên bay thẳng về phía Hoàng Long đạo nhân.

Hai bàn tay của Hoàng Long đạo nhân xoa vào nhau một cái, hai con hoàng sa cự long ở trước người nhanh chóng quấn lại, từ hai hợp thành một con giao long to lớn vô cùng. Thân hình nó quẫy mạnh một cái, ánh sáng màu vàng chớp động trong không trung, những con chim bằng xương trắng bay ở trong không trung đều tán lọa hóa thành bột phấn rơi xuống đất, khiến cho toàn bộ bề mặt gian phòng như được phủ một lớp bột phấn.

"Chút tài mọn."

Hoàng Long đạo nhân cười khảy một tiếng, nhưng khi gã định nói tiếp, thân thể đột nhiên cứng đơ lại.

Chẳng biết những bụi xương rơi xuống này từ khi nào ngưng tụ lại thành hai bàn tay bằng xương tóm lấy chân gã.

Hai tiếng "Bang bang" vang dội.

Hai bàn tay bằng xương này bay thẳng lên trời, căn bản không đáng kể tới.

Từ khi bầu trời xuất hiện những con chim bằng xương trắng, cho đến khi Hoàng Long đạo nhân đá bay hai bàn tay bằng xương, mặc dù nói rất dài dòng nhưng kỳ thực chỉ là ở trong cái nháy mắt!

Ở lúc Hoàng Long đạo nhân đang tức đến dựng hết râu tóc, đang muốn thi triển thủ đoạn khác, thì có một bàn tay lạnh lẽo cứng nhắc từ phía sau ôm lấy gã.

Quay lại nhìn một chút, đó là một cỗ cương thi, vậy mà ở lúc gã bị dây dưa chưa tới một lần hít thở thì đã đuổi kịp.

Trên người cương thi còn xuất hiện ánh sáng màu xanh gai mắt, Hoàng Long đạo nhân nhất thời hiểu được, trợn mắt nhìn về phía Thạch Mục.

Trên tay Thạch Mục liên tục đánh pháp quyết, hắn thông qua Khống Hồn Pháp Liên kết hợp với Khinh Thân Phù, liền đưa tới hiệu quả khiến người ta không tưởng được.

Khoảnh khắc ngay đó, bờ môi Liễu Ngạn đồng thời mở ra thấp giọng khẽ quát một tiếng: " Bạo"


Một tiếng " Ầm" vang dội!

Cương thi ôm lấy Hoàng Long đạo nhân căng phồng rồi nổ tung, từng trận ánh lửa màu vàng trong đó mơ hồ còn xen những tia sét màu xanh.

Những tia sét màu xanh này như những con rắn nhỏ uốn lượn trong không khí trong chốc lát, rồi mới từ từ biến mất.

Khiến cho cương thi tự bạo, chính là Thi Bạo Thuật mà Liễu Ngạn thúc giục, linh lực bên trong đan điền của cương thi Man tộc cấp Địa giai trong nháy mắt bạo phát, lực tàn phá sinh ra cũng hết sức kinh người.

Mà sở dĩ ở lúc nổ tung có thể thấy lửa cháy màu vàng và những tia sét màu xanh, là bởi vì Thạch Mục đồng thời ở lúc dùng Khinh Thân Phù với cương thi, liên tục có giấu cao giai Bạo Viêm Phù và Lôi Phong Bạo Phù.

Thi Bạo Thuật dẫn tới cương thi tự bạo, hơn nữa còn có sự bạo liệt của hai tấm cao giai phù lục ở khoảng cách gần như vậy, mặc dù có là Thiên Vị cường giả cũng hít vào một hơi lạnh.

"Được, được! Hai tên tiểu tử chỉ có cấp Địa Giai thôi mà ép ta tới hoàn cảnh đến như này, thật đúng là xem thường các ngươi. Chỉ có điều, kế tiếp các ngươi còn có trò gì, để mà tiếp nhận lửa giận của lão phu đây?" Bụi mù một màn còn chưa tan, giọng nói lạnh lẽo của của Hoàng Long chân nhân truyền ra.

Chỉ thấy từ trong bụi mù, Hoàng Long chân nhân đi ra, đạo bào trên người gã đã rách nát nhưng ánh sáng màu vàng lượn lờ quanh người như con rồng du ngoạn bảo hộ quanh người của hắn, thực chất cũng không có tí tổn thương nào.

Với thị lực kinh người của Thạch Mục liền nhìn ra những tia sáng màu vàng kia như là đồ vật gì đó bằng cát vàng vậy, nhưng hắn cũng không có nhìn ra đến tuột cùng nó là Pháp bảo linh khí hay là thần thông bao phủ bên ngoài cơ thể đối phương.

Tuy rằng Liễu Ngạn nghe được lời nói của Hoàng Long chân nhân, nhưng từ đầu tới cuối không có nhìn qua, động tác trên tay hắn càng ngày càng nhanh.

Chẳng biết lúc này trong một tay hắn nhiều hơn một hòn đá màu đỏ bằng cái móng tay, tay còn lại lắm lấy một khối vuông màu đen, ngọn lửa cuồn cuộn không ngừng từ trong hòn đá tuôn ra không ngừng nhập vào khối vuông màu đen.

Lửa cháy không ngừng khiến cho ánh sáng của viên đá dần dần ảm đạm, còn mà bề mặt khối vuông màu đen hiện ra tầng tầng sóng gợn.

Trên trán Liễu Ngạn đầm đìa mồ hôi, hào quang trong ánh mắt càng thêm rừng rực.

Thạch Mục thấy vậy, trong lòng khẽ động, thoắt cái phi đến bên cạnh Liễu Ngạn.

Cũng vào lúc này, sắc mặt Liễu Ngạn thoải mái, pháp quyết trên tay ngừng lại. Hào quang trên người thành những trận mông lung, cùng với đó là khối vuông màu đen kia cũng xuất hiện những trận ánh sáng, rồi chậm dãi bay lên trước mặt hắn.

Thạch Mục chỉ thấy ở trước mắt một hồi mờ ảo, cảm giác cảnh tượng ở trước mắt có phần mơ hồ, giống như trước mặt nước xuất hiện hồ nước có những đợt sóng gợn không ngừng.

Hoàng Long chân nhân thấy thế ngẩn ra, chợt tỉnh ngộ, liền gẩm lên giận dữ:

"Còn muốn chạy, không có cửa đâu!"

Theo tiếng rống giận dữ vang lên, một đoàn cát vàng bay tới trước người Liễu Ngạn, mắt thấy sẽ trúng vào ngực của hắn, nhưng ngay cả né tránh hắn không cũng không thèm, chỉ là nhìn đoàn cát vàng lao tới mà nhếch miệng lên cười khinh bỉ.

Ở lúc đoàn cát vàng tới trước người Liễu Ngạn thì chỉ là lao vào trong khoảng không gian đang từng đợt sóng vặn vẹo, theo không gian đang vặn vẹo đó nó liền lướt qua thân thể Liễu Ngạn.

Mà đúng lúc này, từ trong phiến không gian đang vặn vẹo đó xuất hiện một cái lỗ hổng đường kính khoảng trượng, trong đó là một không gian tối om.

Trong không gian tối om đó, nhìn không ra một tia sáng nào cả, thỉnh thoảng có một tia sáng nhỏ như sao xẹt qua như sao chổi trong bầu trời đêm.

Thấy vết rách đó xuất hiện, Liễu Ngạn quay đầu lại nhìn Thạch Mục ở cách đó mười trượng, liền nở nụ cười âm hiểm, hắn không nói hai lời liền chụp lấy khối vuông màu đen rồi xông vào trong lỗ đen đó.

Bóng dáng Liễu Ngạn vừa biến mất, vết nứt chậm rãi thu lại.

Trong lòng Thạch Mục thầm rủa một tiếng, đồng thời thân hình rất nhanh lao tới vết nứt đó.

Hoàng Long đạo nhân nhìn Liễu Ngạn chạy thoát, lửa giận trong lòng đùng đùng, đâu thể tiếp tục để Thạch Mục chạy tiếp, chỉ thấy hắn phất tay áo một cái, một chưởng đánh ra, một tia sáng màu vàng xen lẫn ánh kim loại rất nhanh bay về phía lưng Thạch Mục.

Lúc này Thạch Mục chỉ có cách vết nứt có năm trượng, một khi tránh né, tất nhiên sẽ không kịp vào trong vết nứt kia, nhưng nếu không tránh đi có khả năng sẽ bị công kích của Hoàng Long đạo nhân đánh chết.

Trong tình thế ngàn cân treo sợ tóc, sau lưng Thạch Mục xuất hiện một đôi cánh như lửa cháy. Cả người hóa thành một đạo thân ảnh màu đỏ thẫm bay trong không trung tránh được đạo cát vàng công kích.

Ở trong giây lát dừng lại như thế, vết nứt đen ngòm đã co lại chỉ bằng miệng thùng nước.