Huyền Giới Chi Môn

Chương 167: Biến cố đột ngột

Hàn Âm Phù không hổ là Phù lục trung giai, dưới sự công kích toàn lực của Hung mãng ba đầu, những xúc tu màu băng lam kia tuy bị chấn cho rung rung lên nhưng vẫn cực chắc chắn, không có một chút dấu hiệu tán loạn nào. Thạch Mục thấy vậy thì rất vui mừng, thân hình chớp lên mấy cái, lúc sau đã xuất hiện trên một tán cây đại thụ mọc gần khu đất trống. Quanh thân hắn lúc này có một tầng sáng vàng mờ ảo.

Đúng là Kim Giáp Phù!

Họ Thạch nhìn thoáng qua con hung mãng ba đầu đang giãy dụa bên dưới, không chút do dự liền thả người nhảy xuống. Khi cơ thể vẫn còn ở lưng chừng không trung, một cánh tay hắn vung mạnh lên, một bao vải to cỡ nắm tay bay vèo ra, nhắm ngay đỉnh đầu hung mãng ba đầu.

Thân con hung mãng ba đầu đột nhiên dựng thẳng đứng lên, một trong ba cái đầu rắn ngóc cao lên hơn một trượng, hung ác nhìn về phía Thạch Mục, há to mồm, phun ra một luồng hắc quang. Nhưng động tác Thạch Mục còn nhanh hơn so với nó, ngón tay hắn bắn ra một cái hoả cầu, hoả cầu vùn vụt bay tới, đập trúng bao vải. Còn bản thân hắn thì nương theo phản lực lúc bắn ra hoả cầu mà ở trên không xoay người một cái, rơi xuống đất.

"Bộp" một tiếng trầm đục!

Bao vải vỡ vụn, bột phấn màu vàng mang theo mùi lưu huỳnh nồng nặc từ trong đó tản ra, vung vãi đầy trời, bao phủ con hung mãng ba đầu vào bên trong. Loại bột phấn màu vàng này chính là loại bột chuyên để khắc chế hung mãng nhiều đầu mà hắn đã điều trước khi vào bí cảnh.

Bột phấn màu vàng vừa chạm vào thân hung mãng ba đầu, quanh thân nó liền truyền ra tiếng "Xèo Xèo". Lớp vảy vốn phủ kín đầu, thân cứ vậy bị rã đi không ít. Nhất là cái đầu bên trái ngóc lên cao nhất nên bị dính đòn nặng nhất, vảy trên đó bị tan rã hơn phân nửa. Ba cái đầu rắn ngửa mặt lên trời rít gào đau đớn, dường như nó đã bị thương nặng. Hắc khí trên người con rắn gặp bột phấn như băng tuyết gặp lửa, tiêu tán đi một nửa.

Thạch Mục thấy vậy thì cực kỳ mừng rỡ, chân giẫm nhẹ lên mặt đất một cái, thân hình liền bay vọt lên cao mấy trượng, thò tay rút hắc đao Vẫn Thiết trên lưng ra. Pháp lực trong cơ thể hắn tuôn ào ạt vào trong thân đao.

"Oanh" một tiếng!

Trên thân đao phừng lên ngọn lửa nóng, bốc lên cao tới vào thước, bao phủ lấy toàn thân đao, biến nó thành một thanh đao lửa cực lớn!

"Chém!"

Thạch Mục quát lớn một tiếng, chiến đao hoả diễm như một đạo sấm sét đỏ thẫm, bổ xuống. Hung mãng ba đầu hoảng hốt, cũng không để ý gì đến việc giãy dụa nữa, đầu hạ thấp xuống, muốn né sang một bên. Nhưng khổ nỗi thân thể của nó bị cột sáng màu vàng cùng xúc tu do Hàn Âm Phù biến thành trói chặt, không gian di chuyển có hạn nên cuối cùng không cách nào né.

Chiến đao hoả diễm hung hăng bổ lên cổ cái đầu bên trái con hung mãng ba đầu. Mà chỗ này vốn đã mất đi lớp vảy bảo hộ nên máu lập tức phun ra, cái đầu rắn cực lớn cứ thế nói lời vĩnh biệt với cơ thể của mình, bị chém bay vèo ra ngoài. Một khắc sau, máu rắn tanh nóng từ cái cổ cụt phun bắn ra, văng tung toé.

Thạch Mục đứng gần trong gang tấc nên bị vô biên vô hạn máu rắn đỏ thẫm xối trúng, hắn lập tức biến thành một người máu. Họ Thạch đưa tay vuốt đi máu rắn trên mặt, hào quang trên chiến đao hoả diễm trong tay lại càng bùng sáng, cổ tay rung lên, chiến đao hoả diễm biến thành mười ba bóng đao giống nhau như đúc, cuốn lên một mảng mây lửa thật lớn cùng chém về hai cái đầu rắn còn lại.

Hai cái đầu kia của hung mãng ba đầu khẽ giật mình, dường như còn chưa kịp phản ứng. Đợi đến khi thế đao đã tới sát rạt bên người mới kịp phản ứng.

Rống!

Hai cái đầu rắn rống lớn lên một tiếng, phảng phất như rồng ngâm. Hào quang đỏ như máu trong con mắt dựng đứng của đầu rắn chính giữa chợt loé lên, toàn thân con rắn trở nên đỏ rực như máu, miệng há ra nhanh như chớp, một ngụp đớp trúng một đạo đao mang trong số đó. Đao mang từ hư chuyển sang thực, bị hung mãng ba đầu một mực ngậm chặt trong miệng, không chút nào sợ hoả diễm ở trên bề mặt nó. Mà mười hai ánh đao hoả hồng còn lại nhoáng cái liền tiêu tán đi.


Một tiếng "Răng rắc" nhỏ từ trên thân đao truyền ra!

Trong mắt Thạch Mục loé lên kinh hãi, lập tức mím răng mím lợi muốn rút hắc đao Vẫn Thiết ra khỏi miệng rắn. Chỉ tiếc sức mạnh mà trước giờ hắn vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, lúc này ở trước mặt hung mãng Tiên Thiên trung kỳ lại chả khác gì kiến càng lay cổ thụ. Bấy giờ trong cặp mắt rắn ở đầu bên phải Hung mãng ba đầu loé lên huyết quang, cái đầu chợt nhào tới muốn cắn nuốt Thạch Mục, tiếc là lại bị xúc tu màu băng lam do Hàn Âm Phù biến thành trói lại.

Cái đầu rắn ở giữa đột nhiên dương đầu hất mạnh lên một cái, ném hắc đao Vẫn Thiết cùng Thạch Mục vẫn đang nắm chặt chuôi hắc đao Vẫn Thiết bay xa ra ngoài. Giờ phút này toàn thân con rắn đã biến thành màu đỏ máu, chỗ trước đó bị bột phấn màu vàng làm cho mục rữa nay lấy mắt thường có thể thấy đang nhanh chóng mọc ra từng miếng vảy vừa thô vừa to, mặt ngoài có quang mang màu máu lượn lờ, đến hắc khí tản mát ra cũng dần chuyển hết thành sương máu.

Hung mãng ba đầu gầm lên giận dữ, há miệng khẽ hút khí, thân thể nó chợt trở nên thô to hơn rất nhiều, xúc tu màu băng lam đang trói buộc trên người nó chợt xuất hiện từng vết từng vết rạn nứt rồi ầm ầm đứt đoạn. Cái đuôi rắn khổng lồ của Hung mãng cũng đột nhiên vung lên, hung hăng đập ầm ầm lên trên trận pháp tạo ra cái lưới vàng. Cột sáng tổ thành lưới vàng lập tức vang lên tiếng "Răng rắc" rồi vỡ vụn, hoá thành điểm điểm sáng vàng, tiêu tán vô tung.

Bị văng ra ngoài hơn mười trượng, Thạch Mục giãy dụa bò lên, đến khi thấy được tình cảnh trước mặt thì sắc mặt hắn trở nên trắng bệch. Cho dù tâm tính hắn kiên nghị đến đâu, lúc này cũng không khỏi hiện ra một tia ảm đạm. Tuy hiện giờ con hung mãng này đã bị thương nặng nhưng nếu nó thoát khỏi trói buộc thì hắn vẫn không phải đối thủ của nó, đến lúc đó đến việc chạy trốn còn khó chứ nói gì đến chiến đấu.
Con hung mãng ba đầu quay đầu nhìn về phía Thạch Mục, trong mắt bắn ra hung quang, thân hình khổng lồ uốn éo, mang đến một trận cuồng phong, nhào tới với tốc độ còn nhanh hơn gió.

Thạch Mục âm thầm rùng mình, mũi chân điểm xuống mặt đất, thân thể bắn ngược ra ngoài. Cùng lúc đó, ánh sáng màu lam lóe lên trong tay hắn, một viên châu ngọc to bằng ngón cái xuất hiện, chính là viên ngọc trai mà Hương Châu tặng cho hắn, bên trong có ba điểm sáng màu lam đang lơ lửng, tản mát ra hào quang sâu sắc.

Ba điểm sáng màu lam này hắn đã kiểm tra bằng thần thức rồi, chính là ba loại thuật pháp Thủy thuộc tính mà Hương Châu đã phong ấn bên trong.

Thạch Mục giơ một tay lên, ánh sáng màu lam trong viên ngọc sáng bừng lên, chỉ sau một khắc, có ba luồng sáng màu xanh lam liên tiếp bắn ra từ trong thân viên ngọc, xoay tít một vòng trong không trung rồi hóa thành một màn sáng lớn màu lam, trong khoảng khắc đã ngưng tụ thành ba bức tường băng cao mấy trượng, dày hơn một xích, chắn trước người.

Động tác vừa dứt, Thạch Mục lập tức xoay người bỏ chạy về phía xa xa.

Con hung mãng ba đầu đã giãy ra khỏi mỏi giam cầm, trước chỉ có thể chạy thôi.
“Rầm! Rầm! Rầm!”

Một cái đuôi rắn vừa thô vừa to quật lên tường băng, ba bức tường băng liên tiếp vỡ vụn, hóa thành những mảnh băng sắc nhọn bay tứ tán trong không trung.

Ba bức tường băng thế mà không tài nào ngăn cản nổi hung mãng ba đầu.

Thạch Mục sắc mặt đại biến, không đợi hắn xoay người, một cái bóng đen vừa thô vừa to cùng với một hồi cuồng phong tanh hôi gào thét đã ập tới, sau một khắc, cái đuôi cực kì lớn của hung mãng ba đầu đã hung hăng quật lên người hắn.

Máu tươi trong miệng Thạch Mục trào ra ồng ộc, cả người như cái bao tải rách bay ra ngoài, đụng vào cây cối trong rừng rậm, không biết đã đụng gãy bao nhiêu gốc đại thụ mới ngừng lại được.

Thân thể hắn nằm trên mặt đất, trong miệng phun ra từng búng máu tươi, cánh tay trái vặn vẹo uốn éo với một góc độ cực kì quỷ dị. Trừ cánh tay ra, xương cốt khác trên người không biết đã gãy bao nhiêu rồi.

Nếu không phải hắn tu luyện Bàn Nhược Thiên Tượng Công cùng Đại Lực Ma Viên Thoát Thai Quyết, thân thể cường tráng và dẻo dai hơn xa Nhân tộc bình tường, lại có thêm ba bức tường chắn bằng băng chống đỡ, thì thân thể của hắn chịu một kích vừa rồi đã thịt nát xương tan rồi.


Thạch Mục hiện giờ đã không còn cảm giác được bao nhiêu đau đớn nữa, toàn thân dường như đã tê liệt, sự sống trong cơ thể hắn cũng dần xói mòn.

“Đúng là vẫn không thể hoàn thành hứa hẹn…” Trong lòng hắn đang cười tự giễu.
“Uỳnh!” một tiếng.

Rừng rậm xung quanh bị một cỗ cuồng phong cuốn đi tất cả, hung mãng ba đầu đuổi theo không chút lơ là, nhìn Thạch Mục đã ngã xuống đất hấp hối. Hung quang trong hai cặp mắt rắn lóe lên, không hề có ý buông tha.

Nó há to miệng, một cột sáng màu máu to như thùng nước phun ra, đánh về phía Thạch Mục. Thạch Mục ngay cả ngón tay cũng không thể nhúc nhích lấy một chút, trơ mắt nhìn cột sáng đó bay tới.

Đúng lúc ấy, mắt hắn hoa lên một cái, một bóng người chắn trước mặt hắn, là Yên La.

Giờ phút này hồn hỏa màu xanh trong hốc mắt Yên La sáng lập lòe, đối mặt với cột sáng màu máu, tàn mát ra hào quang sáng ngời khác thường, không hề có ý lùi bước.

Nó ngửa đầu rít lên một tiếng, trên cánh tay phải hiện ra một tầng bạch quang nhàn nhạt, đánh ra một quyền!
“Rầm!” một tiếng trầm đục.
Thân thể Yên La khi bị cột sáng màu máu chạm đến giống như bị chùy lớn đập phải, bắn tung ra ngoài như diều đứt dây, khung xương toàn thân rời rạc rồi vỡ vụn ra trong không trung, chỉ còn lại gần một nửa thân thể nặng nề rơi vào trong rừng rậm, không biết sống chết.

Cột sáng màu máu bị Yên La chặn lại hơn nửa, có điều vẫn có một ít đập lên người Thạch Mục.
Thân thể Thạch Mục lại bị đánh bay lên một lần nữa, rơi xuống một khoảnh đất trống trong rừng.

Lúc này, toàn thân hắn đầm đìa máu tươi, thần thái trong mắt gần như đã tắt lịm hoàn toàn.
Tinh thần của Thạch Mục lúc này giống như trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, mọi thứ xung quanh dường như đang trôi xa dần…
Thời gian dần trôi chậm đi, hung mãng ba đầu đang bay nhào tới phảng phất như đột nhiên trở nên rất xa xôi, tốc độ chỉ như ốc sên bò tới, cả tiếng rít hung ác cũng chỉ như ẩn như hiện.

Ánh mắt hắn liếc qua, hình như trong những thứ ánh vào mắt hắn còn thấy được vầng trăng sáng vốn bị mây đen che khuyết – đang chậm chậm vén mây mà hiện ra.

Sau một khắc, vầng trăng sáng tỏa ra ánh sáng bạc rực rỡ, chiếu rọi lên người Thạch Mục. Đúng vào lúc này, trong đầu Thạch Mục “lạch cạch” một tiếng, tinh hạt đã lớn bằng hạt đậu tằm ấy đột nhiên vỡ vụn ra, hóa thành một vầng trăng tròn sáng quắc.
Một cỗ năng lượng tinh thuần và cường đại mãnh liệt xâm nhập vào trong cơ thể Thạch Mục, thân thể Thạch Mục chấn động, ý thức vốn mông lung đột nhiên tỉnh táo hơn.

Mặc dù ý thức đã rõ ràng, nhưng hắn cũng lại lập tức phát hiện mình không có cách nào khống chế thân thể của mình nữa.
Ùng! Ùng!

Một cơn chấn động kì lạ tản ra từ trên người Thạch Mục, vô số điểm sáng hiện ra giữa ánh trăng màu bạc phủ đầy trời. Sau một khắc, vô số điểm sáng đã rơi từ trên trời xuống, hội tụ thành một màn mưa sáng bạc hùng vĩ, như cả biển sao trong Ngân Hà ầm ầm rơi xuống, sáp nhập vào trong cơ thể của Thạch Mục.

Tình hình ấy, giống hệt với lúc tu luyện Thôn Nguyệt Thức ở trong mộng. Có điều lúc trước khi tu luyện Thôn Nguyệt Thức, hắn chưa bao giờ thu nạp tinh hoa từ ánh trăng với một số lượng khổng lồ đến thế.

Vô số tinh hoa của ánh trăng dung nhập vào trong cơ thể Thạch Mục, hầu hết những vết thương trên người hắn nhanh chóng phục hồi lại như cũ, ngay cả xương cốt đã đứt gãy cũng tự động liền lại. Không những thế, huyết mạch sâu trong cơ thể Thạch Mục cũng xuất hiện một cỗ nhiệt lưu, nhanh chóng chạy đến khắp kinh mạch toàn thân.
Theo dòng nhiệt lưu còn có một cảm giác đau đớn kịch liệt, giống như vô số thanh đao nhỏ đang cắt xé trong kinh mạch toàn thân hắn.

Ken két…
Bên ngoài thân thể Thạch Mục hiện ra một tầng sáng màu bạc, vô số chỗ trong cơ thể đồng thời vang lên tiếng khớp xương ken két, sau đó thân thể như bị thổi phồng, nhanh chóng trướng lên, chỉ trong nháy mắt đã cao đến bảy tám trượng.

Ngực, bụng, cùng tứ chi của hắn hiện lên từng khối cơ bắp rắn chắc vừa thô vừa to, làn da toàn thân ngay cả trên mặt cũng xuất hiện bộ lông bạc dài và rậm. Miệng mọc ra răng dài trắng nhởn, ngón tay cũng dài ra móng vuốt sắc bén.

Chỉ trong mấy hơi thở, Thạch Mục đã biết thành con vượn trắng lớn một cách quỷ dị, hai tay đấm ngực, ngửa mặt lên trời, thét dài…