Huyền Giới Chi Môn

Chương 159: Hung thú triều

“Ặc ặc, không tốt, là hung thú triều!”

Thạch Mục trong lòng cả kinh, ánh mắt nhanh chóng quét qua, lập tức phát hiện bên tay trái cách đó không xa có một tòa núi cao có thế dốc ngược.

Kinh quang trong mắt hắn lóe lên rồi biến mất, thân hình chuyển hướng phóng về phía ngọn núi.

Đám hung thú này tự nhiên sẽ không bỏ qua cho Thạch Mục, nhao nhao từ bốn phương tám hướng vây lại.

“Vù vù” tiếng xé gió mãnh liệt!

Hai ba mươi con hồ ly màu xám giống như những mũi tên nhọn từ bốn phương tám hướng đánh về phía Thạch Mục, móng vuốt nhọn hoắt dài vài tấc như mọc từ trong chân trước hồ ly, hung hăng chộp tới.

Tốc độ của Thạch Mục không giảm, Vẫn Thiết Hắc Đao trong tay trên dưới bay lượn, hóa thành một mảnh đao ảnh đỏ lửa, giống như đang có một cự mãng màu đỏ bay múa quanh thân hắn.

Lập tức bốn phía xung quanh nổi lên tiếng kêu thảm thiết, thịt vụn tàn chi lẫn máu tươi vẩy đầy khoảng không xung quanh.
Thạch Mục giống như một sát thần đang mở đường máu chạy như điên về phía ngọn núi, dưới tác dụng của Khinh Thân Phù rất nhanh sau đó đã kéo dãn khoảng cách với đám hung thú hồ ly sau lưng.

Nhưng đám hung thú hồ ly này càng lúc lại tụ tập càng nhiều, khi Thạch Mục chạy được đến chân núi thì sau lưng đã kéo theo không dưới năm trăm con hung thú hồ ly hội tụ lại trùng trùng điệp điệp giống như nước lũ màu xám đuổi theo không rời.
Thân hình Thạch Mục được bao bọc bởi màn sáng màu xanh cực kỳ linh động, di chuyển trái phải trên dốc núi dựng đứng cao chót vót, rất nhanh sau đó đã lên tới gần bình đài trên đỉnh núi.

Hắn nhìn qua vách núi phía trước không xa có một huyệt động màu đen nhánh, trong lòng không khỏi buông lỏng.

Sơn động này có chút chật hẹp, cửa động chỉ vẹn vẹn khoảng một trượng, miễn cưỡng có thể cho ba người cùng lúc đi vào mà thôi.

Mấy hơi thở sau, Thạch Mục đã đi tới cửa sơn động, không chút do dự, thân hình lóe lên chui vào.

Dùng thị lực của hắn, ngay từ lúc ở dưới chân núi đã đem tình hình trong huyệt động thu hết vào mắt rồi.

Chỗ huyệt động này lớn cỡ vài chục trượng, miệng hang chật hẹp phong bế huyệt động lại, ngoại trừ lối vào có một tảng đá lớn cỡ nửa trượng, bên trong phần lớn là một ít đá vụn, cực kỳ trống trải.

Thạch Mục bỗng nhiên quay người, chân khí toàn thân chuyển động chống tay vào cự thạch dùng sức đẩy.

Một hồi nổ mạnh ầm ầm, cự thạch liền phong bế một nửa cửa vào, khiến cho cửa động hiện tại chỉ có thể cho phép một người có thể ra vào mà thôi.

“Vèo” một đạo bóng xám phóng nhanh tới!

Hắc đao trong tay Thạch Mục nhoáng một cái chém con hung thú hồ ly đang bay tới thành hai khúc, máu tươi cùng nội tạng chưa kịp rơi xuống đã có ba đạo bóng xám khác xuyên qua máu tươi giương nanh múa vuốt đánh tới.

Chân khí trong cơ thể Thạch Mục luân chuyển, mười ba đạo hắc sắc đao mang bắn ra, phong bế cửa động nhỏ hẹp lại.
Ba đạo bóng xám lập tức biến thành thịt nát, nhưng ngay sau đó có càng nhiều hơn ánh mắt đỏ lừ từ phía sau đánh tới.
Nhưng cửa động nhỏ hẹp nên đám hồ ly này mỗi lần chỉ có thể xông lên nhiều nhất ba bốn con mà thôi, áp lực cho Thạch Mục liền giảm nhiều.

Thạch Mục một bên âm thầm điều tức khôi phục chân khí, đồng thời đao thức trong tay vận chuyển như gió, đóng vững đánh chắc.

Trước đó từ chỗ Tế Tự của Viêm Nha Bộ lấy được tin tức, loại thú triều này chủ yếu tạo thành là do huyết vụ, thường thì sẽ duy trì khoảng mấy canh giờ đến một ngày, chỉ còn cách cố gắng chống đỡ để bảo mệnh.

Đúng lúc này, cách huyệt động không xa đột nhiên truyền đến một hồi tiếng đánh nhau kịch liệt.


Nội tâm Thạch Mục khẽ động, ánh mắt quét về phía âm thanh đó.

Cách đó không xa có hai thân ảnh một đen một xanh đang vừa đánh vừa lui về phía huyệt động, phía sau đồng dạng có một đoàn hung thú đuổi theo không buông.

Một người là đại hán nửa người nửa cá mặc áo giáp màu đen, cầm trong tay một cây Tam Xoa Kích, một người là thiếu nữ áo lam, trong tay cầm một cây ngũ sắc san hô lớn cỡ một xích.

Trên người cả hai đều bao phủ một tầng ánh sáng màu lam nhàn nhạt, đúng là Thánh nữ Hải tộc và đồng bạn cùng tiến vào cấm địa.

Đám thú dữ kia ngoại trừ hồ ly xám giống như mình còn xen lẫn bài chục hung thú nhím, con mạnh nhất thực lực tương đương với võ giả Hậu Thiên Hậu Kỳ.

Những con nhím này thi thoảng vừa chạy vừa dừng lại, thân hình rung một cái liền bắn một cọng lông từ đám lông rậm rạp sau lưng, giống như những mũi tên lông vũ bắn về phía hai người.

Bất quá những gai nhọn này vừa tiếp xúc hai người liền bị tầng ánh sáng màu lam đánh tan.

Đại hán áp giáp đen cầm tam xoa kích màu lam trong tay múa liên tục giống như quạt gió, một mực bảo vệ thiếu nữ áo lam.
Thi thoảng ngẫu nhiên có mấy cọng lông lọt lưới đánh lên màn hào quang mày lam trên người đại hán, một hồi chấn động giống như sóng nước liền trực tiếp bị bắn ra.

Mỗi khi vòng sáng bảo hộ đại hán áo đen có chút ảm đạm, thiếu nữ áo lam liền giơ tay trái lên, một bong bóng màu lam liền từ trong ngũ sắc san hô bay ra chui vào vòng bảo hộ trên người đại hán giáp đen, làm cho vòng bảo hộ rực rỡ hẳn lên.

Thạch Mục phát hiện tầng thủy quang màu lam này còn có thể ngăn cản huyết vụ bên ngoài, có chút thần kỳ.

Ngay khi hai người hải tộc cách huyệt động gần năm mươi trượng, tất cả hung thú nhím đột nhiên đồng loạt dừng lại, thân thể rung lên, một mảng lớn lông nhím bắn ra như mưa về phía hai người.

Đại hán giáp đen thấy thế liền bạo rộng một tiếng, ánh sáng xanh từ tam xoa kích trên tay phát sáng rực rỡ, trùng trùng điệp điệp kích ảnh nối tiếp nhau thành một màn sáng màu lam, che chắn hai người mưa gió không lọt.

“Leng keng leng keng!”

Đám lông nhím va chạm cùng màn sáng màu xanh liền phát ra thanh âm giống như kim loại va vào nhau, những lông nhím này tuy bị ngăn cản bên ngoài nhưng đại hán giáp đen cũng ngừng lại.

Thừa thế đám hung thú hồ ly liền bắn từ mặt đất lên đánh tới.

Tuy với tam xoa kích có phẩm giai không thấp, đại hán giáp đen vẫn có thể tiếp toàn bộ, nhưng lông mày nhíu chặt, chắc hẳn đã tổn hao rất nhiều sức lực.

Nhưng vào lúc này, ngũ sắc san hô trên tay thiếu nữ áo lam linh quang đại phóng, một mảnh ngũ sắc hào quang bắn ra, giống như một dải lụa trong chớp mắt đã bay đến trước mặt một con nhím có thân hình to nhất.

Con hung thú nhím kia vừa mới bắn ra một đám lông cứng, thân hình rung lên, bảy tám cọng lông cứng trên lưng lại một lần nữa vận sức chờ phát động.

Nhưng không đợi nó bắn ra, ngũ sắc hào quang uốn éo trên không trung như một con rắn biển, nhanh chóng hóa thành một vòng sáng cuốn trên người hung thú nhím khiến nó không thể cựa quậy được chút nào.

Xuy xuy, một tiếng nổ lớn!

Lại là một cây băng thương theo sát phía sau lóe lên rồi xuyên thủng một con mắt của hung thú nhím, đem nó đóng đinh trên mặt đất.

Thiếu nữ áo lam trong tay ngũ sắc hào quang và lam sắc hao quang luân chuyển hiển hiện, trong chớp mắt đã có hơn mười con hung thú nhím bị đánh chết bởi băng thương.

Thạch Mục vẫn tiếp tục vũ động Vẫn Thiết Hắc Mục bảo vệ chặt chẽ cửa động, thấy một màn xa xa như thế thì trong lòng cả kinh.

Thánh nữ Hải tộc nhìn tuổi có vẻ không lớn lắm, nhưng nghiễm nhiên đã là một gã thuật sĩ với tạo nghệ thuật pháp thủy thuộc tính rất sâu rồi, có thể cử trọng nhược khinh thi triển Băng Thương Thuật như vậy hẳn là một Linh giai Thuật sĩ.


Mục tiêu của bọn hắn hiển nhiên là sơn động chỗ Thạch Mục, sau khi áp lực giảm, đại hán áo giáp đen bắt đầu vừa đánh vừa lui dần về phía sơn động.

Xong hung thú càng ngày càng nhiều hơn, kể cả hai người có lợi hại hơn chăng nữa thì cũng sẽ dần tổn hao sức lực mà chết.
Hai người nhanh chóng đi đến trước cửa vào sơn động, hơn mười miếng băng trùy cùng mảnh kích ảnh màu lam quét ngang xuống, hơn mười đầu hung thú hồ ly ở trước cửa huyệt động liền tử thương đầy đất.

“Các hạ! Hiện tại thú triều trước mặt không biết sẽ kéo dài bao lâu, có thể để cho chúng ta cùng tiến vào ngăn địch được không?” Thiếu nữ áo lam nhìn thấy Thạch Mục thì trong mắt hiện lên một tia vui mừng, thanh âm thanh thúy dễ nghe.
Lông mày Thạch Mục nhíu lại, trong lòng lập tức có quyết định, thân hình lóe lên nhường ra cửa động.

Thấy Thạch Mục nhường ra cửa vào sơn động, thiếu nữ áo lam và đại hán áo giáp đen liền vội vàng chui vào.

Vừa tiến vào trong huyệt động, thần sắc thiếu nữ áo lam có chút kích động nhìn Thạch Mục, vừa định nói với hắn gì đó thì bên ngoài sơn động lại vang lên tiếng xé gió!

Một mảng lớn lông cứng từ bên ngoài động bắn tới, có vẻ như bắn vào trong huyệt động, đồng thời có không ít hung thú hồ ly đi sau vọt về phía cửa động.

Thạch Mục và đại hán áo giáp đen đồng thời vọt tới cửa động, chia làm hai bên, tam xoa kích biến thành màn sáng màu lam cùng với ánh đao đỏ thẩm phong bế chặt chẽ cửa động nhỏ hẹp.

Thạch Mục dựa vào Phong Trì Đao Pháp vẫn có thể ngăn cản công kích đang chen chúc tiến tới, nhưng với lông nhím gia nhập vào màn công kích thì rõ ràng có cảm giác lực bất tòng tâm.

Đám lông nhím này có thể tận dụng mọi góc độ xảo trá bắn tới, ngăn được chỗ này thì chỗ khác sơ hở.

Ánh đao lửa đỏ lóe lên giữa không trung, ba đầu hồ ly bị cắt thành hai mảnh cháy đen, huyết vụ bay tán loạn.

Nhưng vào lúc này, bảy tám chiếc lông cứng xuyên qua huyết vụ, phân thượng trung hạ ba đường đánh tới.

Vẫn Thiết Hắc Đao trong tay giơ lên, liên tiếp vận chuyển mấy thức, lúc này mới đánh rớt bốn chiếc lông cứng, thân hình nhoáng lên tránh thoát ba chiếc lông cứng khác, nhưng đối với chiếc cuối cùng thì không kịp tránh đi.

Đúng lúc này Thạch Mục chỉ cảm thấy toàn thân mát lạnh, một màn hào quang màu lam xuất hiện bên ngoài cơ thể hắn.
Màn hào quang liền lắc lư một hồi, chiếc lông nhím kia giống như đụng phải tường kín, trực tiếp văng ra ngoài.

Thạch Mục kinh sợ một thân mồ hôi lạnh, vội vàng lấy ra một tờ Kim Quang Phù, pháp lực trong cơ thể kích phát rồi dán lên thân thể, lập tức bên ngoài cơ thể lại có thêm một tầng ánh sáng màu vàng.

Tay hắn lại tiếp tục vũ động bắn ra tầng tầng đao ảnh màu đen, cùng với đại hán áo giáp đen một mực giữ vững cửa động.
Thiếu nữ áo lam tiếp thêm một tầng hào quang cho Thạch Mục, điểm một cái lên san hô ngũ sắc một cái, ngũ sắc hào quang quang liền bay ra từ trong huyệt động chém lên một đầu hung thú nhím, không đợi đối phương kịp giãy giụa, một đạo băng thương theo sát phía sau đánh chết đối phương tại chỗ.

Cứ như vậy ba người phối hợp, rất nhanh sau đó đám hung thú nhím dần dần bị tiêu diệt không còn.

Trong lòng Thạch Mục thầm thở dài một hơi, đã không còn hung thú nhím, việc phòng thủ đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Sau một khắc, đồng tử hắn lại co rụt lại.

Cách đó không xa trong bầy thú, bỗng nhiêm xuất hiện một thân hình mặc áo choàng da hồ, trường kiếm màu tuyết trắng vũ động bắn ra kiếm quang giống như nước trong, đem bản thân che chắn lại.

Đúng là Hỏa Vũ Công chúa!

Mặc dù với kiếm pháp thần diệu, nhưng bị đám hung thú nhiều vô cùng vô tận vây công, cũng có chút mơ hồ không chống đỡ nổi.

“Các ngươi ngăn cản một lát, ta muốn cứu người!” Thạch Mục trầm giọng nói.

Nói xong hắn cũng không đợi hai người đáp lời, thu ánh đao lại lập tức lui vào trong huyệt động.

Đại hán áo giáp đen hừ lạnh một tiếng, còn chưa kịp nói chuyện, thiếu nữ áo lam lạnh lùng nhìn hắn một cái, đại hán áo giáp đen lập tức câm miệng không nói, kích ảnh trong tay khuếch trương gấp đôi, lại một lần nữa phong bế cửa động lại.

Trong sơn động, Thạch Mục thu hồi Vẫn Thiết Hắc Đao, lấy xuống Phá Thiên Cung trên lưng, tay phải lấy ra một mũi tên dài màu đen, tiện tay đặt lên trên dây cung kéo một cái.

“Vèo” một tiếng, một đạo hắc quang từ cửa động tức thì lóe lên.

Một con hung thú hồ ly vừa nhảy lên bên canh Hỏa Vũ Công Chúa lập tức bị một mũi tên màu đen to cỡ ngón tay bắn xuyên não, lực lượng cường đại khiến nó bay ra xa, sau đó nặng nề rơi xuống mặt đất.

Hỏa Vũ Công chúa cả kinh, ánh mắt nhìn theo phương hướng mũi tên truyền tới, liền phát hiện huyệt động và đại hán áo giáp đen, sau đó phát hiện Thạch Mụ cũng có trong huyệt động. Lúc này mới đại hỉ vội vàng chạy về phía sơn động.

Theo từng đạo hắc quang phá không bắn ra, đám hung thú xung quanh Hỏa Vũ Công chúa không ngừng ngã xuống.

Áp lực với nàng lập tức đại giảm, kiếm trong tay lập tức trở lên hung lệ ắc liệt dị thường, rất nhanh đã giết đến chỗ động khẩu.