Huyền Giới Chi Môn

Chương 1512: Bỗng nhiên quay đầu (2)

Nhưng chủ tọa lại bỏ không.

- Hơn trăm năm, các đại tinh cầu bởi vì năm đó Huyền Giới Chi Môn khai mở mà tạo thành tai nạn, hiện tại đã dần dần ổn định, chúng ta cũng có thể thở phào rồi.

Đại trưởng lão lên tiếng.

Năm đó Huyền Giới Chi Môn khai mở, các đại tinh cầu tai nạn không ngừng.

May mà Bát Hoang Cổ Tộc thực lực cường đại, có trận pháp cấm chế bảo vệ nơi cư trụ, đủ để phòng ngự thiên tai, hơn nữa mặc dù tộc nhân vừa mới ra đời, thực lực cũng có chút cường đại, đủ để tự vệ.

Nhưng phàm nhân thế tục bình thường, hoặc là một số tộc quần nhỏ, yếu không giống như vậy, bọn họ gây ra tai nạn khắp nơi, thương vong cực lớn, núi sông chảy ngược, thương tang kịch biến, một số sinh linh tinh cầu thậm chí giảm số lượng hơn phân nửa.

Tràng tai nạn này đối với liên minh Di Thiên lại là một cơ hội to lớn, vì cầu xin tự vệ, tiểu tộc các nơi liên tiếp gia nhập liên minh Di Thiên, tìm kiếm che chở.

Liên minh Di Thiên đương nhiên hoan nghênh những tiểu tộc gia nhập, tận lực che chở, đưa họ đến nơi tương đối an toàn, lại xây dựng pháo đài kiên cố khắp nơi, cuối cùng cũng miễn cưỡng vượt qua tràng tai nạn này.

Liên minh Di Thiên hiện tại thế lực tăng nhiều, chiêu mộ được hơn tám phần mười tộc quần tại Thiên Hà tinh vực.

Hiện tại Thiên Hà tinh vực, xứng với danh dưới sự khống chế của liên minh Di Thiên.

Hơn nữa, liên minh lưu người tại thiên đình, những năm này phát triển cực kỳ nhanh chóng, đã chiếm cứ tinh cầu có đạt Thiên Đình và phát triển một cách vững chắc.

Nơi ấy tài nguyên vô cùng phong phú, trăm năm qua đã bồi dưỡng khá nhiều cao thủ.

Hiện tại liên minh Di Thiên tuy còn có chỗ không bằng so với Thiên Đình năm đó, nhưng cũng không kém lắm, vững vàng dẫn đầu các đại tinh vực.

- Tình hình các đại tinh cầu đều giống nhau, xem ra năm đó khai mở Huyền Giới Chi Môn ảnh hưởng từ từ biến mất. Không có Thiên Đình hãm hại, các đại tinh vực đều khôi phục thực lực nhanh chóng, chúng ta vạn không thể khinh thường, bị những tinh vực khác đuổi kịp.

Lục Quỳ Chung trầm giọng nói.

Những người khác liên tiếp gật đầu.

Những tinh vực khác, nhất là Di Dương Tinh Vực và Hắc Ma tinh vực, những năm này khôi phục thực lực cực nhanh, chẳng hề bị Liên minh Di Thiên qua mặt quá nhiều.

- Chỉ tiếc hiện tại các lực không gian ngoài đại tinh cầu càng trở nên củng cố, đã dần tạo thành không gian bức tường ngăn cản, tinh cầu lui tới các nơi càng ngày càng khó khăn, nếu chúng ta không chiếm cứ các loại tài nguyên, thực lực liên minh tăng trưởng không chỉ như thế.

Phương Trăn nói.

Tộc Tử tinh ma ngưu mấy năm này thực lực tăng trưởng cực nhanh, trong các tộc của liên minh Di Thiên, đứng gần với Di Thiên Cự Viên tộc và Bàn Quy tộc.

- Hiện tượng này dường như là thiên tượng tự nhiên, chúng ta cũng vô lực ngăn trở, chỉ có thể tận lực khắc phục. Không ngờ chỉ khai mở Huyền Giới Chi Môn, lại xảy ra kịch biến như thế.

Thư Hữu Kim nói.

- Chuyện thiên địa như thế, chúng ta không phải thể phỏng đoán được. Nếu như có Minh Chủ ở đây, với thực lực của hắn, có thể dò xét được ít nhiều.


Lục Quỳ Chung lên tiếng.

Nói tới Thạch Mục, sắc mặt mọi người đều vừa động, ánh mắt đồng loạt nhìn về chiếc ghế chủ tọa bỏ không, nhất thời đều trầm mặc im lặng.

- Từ Thiên Đình nhất dịch, giờ này đã trăm năm trôi qua, không biết Minh Chủ hiện giờ đang ở nơi nào?

An Hoa thở dài.

Đại trưởng lão nhìn vị trí chủ tọa trống không, trong lòng sâu kín thở dài.

Thạch Mục từ năm đó Thiên Đình và liên minh Di Thiên phân khai, những năm này hoàn toàn không có dấu vết, liên minh Di Thiên luôn luôn tận lực đi tìm, thậm chí phái người đi tới những tinh vực khác tìm kiếm, đáng tiếc một mực không có tin tức gì.

- Minh Chủ, chẳng lẽ ngài không trở về nữa sao...

Đại trưởng lão trong lòng sâu kín thở dài.

..

Sát ranh giới Di Dương Tinh Vực, Lam Hải tinh.

Hành tinh này tuy rằng xa xôi, nhưng kịch biến hơn trăm năm trước vẫn đang tác động đến tận nơi này, phía trên Lam Hải tinh cũng bị một tầng không gian bức tường ngăn cản bao phủ, từ từ khuếch trương, dần dần tạo thành một không gian tương đối độc lập.

Đối với thiên địa kịch biến như thế, đối với phàm nhân Lam Hải tinh, đã là chuyện vô cùng xa vời.

Phía trên Lam Hải tinh bởi vì kịch biến mà xảy ra vô số thiên tai, nhưng mấy năm nay cũng dần trừ khử, các nơi phía trên tinh cầu dần dần khôi phục sinh cơ trước đây.

Một làng chài nhỏ của của Bán Đảo Đông Châu.

Mấy chục hộ ngư dân an cư nơi này, mặt trời mọc đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ.

Trăm ngàn năm đi qua, nơi này dường như vĩnh viễn sẽ không đổi thay đổi.

Thời khắc này Đông Châu Đại Lục đang trời đông giá rét, làng chài cũng ít người rời bến đánh cá, đều đợi trong nhà, hưởng thụ sự ấm áp của gia đình, một mặt nghỉ ngơi xua tan mệt nhọc một năm qua, một mặt cùng đợi mùa xuân đến.

Nơi sườn núi nhỏ không xa làng chài, một ngôi mộ mọc đầy cỏ khô tọa lạc ở nơi đây, lúc này có một thanh niên đang đứng yên trước ngôi mộ.

Mặt đất đã tích một tầng tuyết trắng thật dày, gió từ mặt biển thổi tới, bông tuyết rơi phất phới đầy trời.

Người này mặc áo bào xanh, thân hình cao lớn, dung mạo không hẳn vô cùng xuất chúng, mơ hồ một cảm giác xuất trần xuyên thấu qua.

Quần áo của hắn cũng không dày, lại không có chút cảm giác nào đối với giá lạnh.

Thanh niên áo bào xanh không ai khác, chính là Thạch Mục.

Hắn nhìn làng chài từ xa xa, tuy đã mấy trăm năm trôi qua, nơi này so với trước kia không có biến hóa gì quá lớn.


Hạo kiếp Lam Hải tinh dường như cũng không có tác động đến nơi đây, hết thảy thoáng vẫn như năm đó.

- Mẫu thân, con trở về thăm người đây.

Hai chân Thạch Mục một khuất, quỳ xuống trước mộ.

Ngôi mộ này mặc dù năm đó hắn có lưu lại cấm chế ở chung quanh, đã mấy trăm năm đi qua, nơi này vẫn được bảo tồn hoàn hảo, khiến cho hắn nhẹ nhàng thở ra.

- Mẫu thân, con trở về thăm người rồi...

Trọng lâm cố hương, trong lòng Thạch Mục rất nhiều cảm khái.

Ngón tay hắn hư điểm vài cái, vài đạo hoàng mang bắn ra, ngấm chìm vào chung quanh ngôi mộ.

Một quang mạc bán cầu màu vàng hiện ra, bao phủ toàn bộ ngôi mộ, lập tức từ từ tiêu tán.

- Mẫu thân, những năm này con ở bên ngoài gặp phải rất nhiều chuyện...

Thạch Mục trầm mặc một chút, chậm rãi thuật lại những việc mình đã trải qua trong những năm qua.

- ... Đáng tiếc, những năm này tuy toàn lực kiếm tìm, nhưng tung tích Tú nhi lại không có chút manh mối nào, nếu không con có thể dẫn nàng đến đây, để cho mẫu thân xem một chút.

Thạch Mục thở dài nói, thần tình có chút tiêu điều.

Trăm năm qua, hắn đi qua vô số tinh cầu, tìm tung tích Chung Tú, đáng tiếc cũng không có chút đầu mối nào.

Chung Tú dường như hoàn toàn biến mất tại tinh vực Đại thế giới mờ mịt vậy.

- Nhưng mẫu thân yên tâm, lúc trước mẫu thân đã dạy con, làm việc không sợ gian khổ, bất luận tốn bao nhiêu thời gian, cho dù là tất cả tinh vực, tất cả tinh cầu cũng tìm một lần, con sẽ tiếp tục tìm nàng.

Thạch Mục nhanh chóng phấn chấn tinh thần, nói.

Nói hết những nổi khổ, buồn bực trong lòng ra ngoài, tâm tư Thạch Mục lập tức thư thái rất nhiều, đứng lên.

Lúc này tuyết càng rơi càng nhiều, đầy khắp núi đồi, đập vào mắt cả một mảnh thế giới màu trắng.

Thạch Mục nhìn thoáng qua làng chài, khẽ thở dài, xoay người muốn ly khai.

- Thạch đại ca...

Một thanh âm êm ái đột nhiên từ sau lưng truyền đến.

Thạch Mục đột nhiên cứng đờ, dừng một chút, lúc này mới xoay người lại, toàn thân sợ run đứng đấy.

Dưới sườn núi, bông tuyết bay tán loạn, thân ảnh ba nữ tử xuất hiện ở chỗ ấy chẳng biết từ lúc nào, lẳng lặng đứng đó.

Cô gái mặc áo xanh nhạt quần dài, mái tóc dài và mượt như nhung, đôi mắt sáng ngọc nhan, không phải là Chung Tú mà Thạch Mục khổ sở kiếm tìm, còn có thể là ai?

Thời khắc này ánh mắt ôn nhu như nước của nàng nhìn nam tử trước mắt, mơ hồ ngân ngấn nước mắt.

Chung Tú đứng phía sau hai vị nữ tử, trong đó một người mặc áo trắng, chân trần như tuyết, mắt sáng như sao, chính là Tây Môn Tuyết, ánh mắt nhìn Thạch Mục có vẻ phức tạp khó phân biệt.

Một nữ khác thân mặc quần đỏ, dáng người đầy đặn xinh đẹp, gương mặt tự tiếu phi tiếu, là Kim Tiểu Thoa.

Ba cô gái lẳng lặng đứng đấy, thoáng trông như một bức họa hình.

Thay đổi khôn lường, tuổi Nguyệt Như toa, tuyết nhẹ nhàng bay khắp Đông Châu Đại Lục...

(Toàn thư - Hoàn)