Huyền Giới Chi Môn

Chương 1468: Sư huynh đệ (2)

Lúc này mọi người hoảng sợ phát hiện, trong tinh không của cái phễu phía trên, năm tinh cầu phun trào ra lượng linh lực cường đại, đang từng chút một lớn lên, lại từng chút một di chuyển về phía trên Thiên Đình.

- Năm linh tinh đã di chuyển tới đúng chỗ. Trong đó phát sinh lực dẫn ngũ hành khổng lồ tới mức nào? Cửu Chuyển Huyền Công của Thạch Mục đại thành. Bản thân hắn chính là nơi chứa đức linh lực ngũ hành và linh lực âm dương tốt nhất. Ở dưới đại trận Vạn Linh Huyền Môn thúc giục, linh lực của năm tinh cầu này sẽ không ngừng rót vào thân thể hắn, ở trong đó phát sinh lực dẫn ngũ hành, cũng sẽ phong tỏa hắn vững vàng.

Lịch Thăng nhìn Thạch Mục ở trên bầu trời, trầm giọng nói.

- Thật sự không có bất kỳ biện pháp nào sao? Lẽ nào chúng ta lại cứ trơ mắt đứng nhìn như vậy thôi sao?

Lục Quỳ Chung cấp thiết kêu lên.

Ánh mắt Lịch Thăng phức tạp, cũng không có nói ra lời nào.

Nhưng vào lúc này, trong Minh Hải phía dưới lại bỗng nhiên vang lên những âm thanh chấn động cực lớn.

Ầm ầm ầm

- Xôn xao...

Một đượt sóng lớn cuồn cuộn dâng lên, cao tới mấy trăm trượng, lao thẳng tới trên không trung sau đó lại nặng nề đánh xuống. Ở trên mặt biển văng lên vô số bọt sóng màu đỏ.

Ngay sau đó, vô số đợt sóng lớn liên tiếp cuồn cuộn nổi lên, sóng sau cao hơn sóng trước, không ngừng cuộn trào mãnh liệt đánh ra. Thắp Minh Hải cũng giống như đều rơi vào trong một trận cuồng bạo.

Từng đợt sóng lớn từ vốn điên cuồng dâng lên, ở trạng thái không có trật tự, lúc này lại chậm rãi tập trung lại, dần dần hình thành một thủy long quyển màu đỏ với đường kính chừng mấy chục dặm, lên như diều gặp gió, xông vào miệng dưới của cái phễu, cùng cột linh lực ngũ hành giao tiếp với nhau.

Trên dương dưới âm.

Hai lực lượng cực lớn đến mức không thể đo đếm được, cuối cùng tập trung ở trê người của Bạch Viên do Thạch Mục biến thành.

Từng ánh sáng điên cuồng nhảy vào trong thân thể của Bạch Viên, khiến cho từng sợi lông màu trắng ở trên người hắn dựng thẳng. Phía trên phát ra ánh sáng lấp lánh.


Lỗ chân lông trên toàn thân Thạch Mục đều mở ra. Từng vòng xoáy màu vàng từ trong đó hiện ra. Linh lực các màu liên tiếp không ngừng dũng mãnh tràn về phía trong đó. Tất cả đều chảy vào trong cơ thể Thạch Mục.

Chỉ thấy năm loại linh lực ở trong cơ thể hắn hình thành vô số linh mạch với màu sắc rực rỡ, lộ ra cơ biểu, không ngừng chạy ở trong cơ thể hắn, tập trung, tích lũy, khiến thân thể cao vạn trượng của hắn cũng biến thành năm màu. Theo linh lực không ngừng tập trung, khí tức trên người hắn cũng bắt đầu tăng lên từng chút một.

Chỉ có điều đám người Lịch Thăng nhìn thấy được cảnh tượng như vậy, lại không có người nào cảm thấy mừng rỡ. Cho dù ai là ai cũng có thể nhìn ra, loại phương thức rót vào thô bạo như vậy đối với Thạch Mục mà nói là một tàn phá cực lớn thống khổ.

- Gào...

Trong miệng Thạch Mục lại rống to một tiếng. Trên thân thể to lớn, các cơ bắp nổi lên càng thêm rõ ràng. Thậm chí còn có xu thế tăng lên.

Tất cả mọi người có thể thấy trên mặt hắn lộ ra vẻ đau đớn, đồng thời cắn chặt răng. Cơ bắp trên hai cánh tay hơi rung động, hiển nhiên là đang ra sức giãy dụa.

Nhưng mà lúc này hắn đã trở thành trung tâm của toàn bộ đại trận, bị giam cầm ở bên trong, hoàn toàn không cách nào giãy ra được.

Lịch Thăng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này. Hắn đột nhiên hét lớn một tiếng, toàn thân phóng ra ánh sáng màu xanh trùng thiên, ngưng tụ thành một thanh kiếm lớn dài đến nghìn trượng, ánh sáng màu xanh lượn lờ.

Mà theo thanh kiếm lớn màu xanh hình thành, dung nhan của hắn cũng theo đó phát sinh một chút biến hóa. Bộ dạng hắn vốn là thanh niên, dần dần trở nên lớn tuổi. Hai bên tóc mai cũng dần dần có thêm mấy sợi tóc bạc, cuối cùng trở thành dáng vẻ của một người trung niên.

Xung quanh thân kiếm mơ hồ có vô số phù văn màu xanh lớn chừng ngón cái, giống như vô số người tí hon màu xanh, tản ra sóng dao động pháp tắc mãnh liệt.

- Xuy.

Âm thanh phá không truyền ra!

Thanh kiếm lớn màu xanh mang theo Lịch Thăng, toàn bộ hóa thành một cầu vồng lớn màu xanh phóng lên cao, chém về phía trận pháp ở gần Thạch Mục.

Vào thời khắc này, trong hư không bên cạnh Thạch Mục dao động một hồi, chợt tách ra một cánh cửa không gian. Một bóng người mơ hồ bị ánh sáng màu vàng bao phủ từ bên trong bước ra một bước.

Trong phút chốc, hào quang màu vàng rực rỡ từ trên người hắn phóng ra, giống như một mặt trời chói lọi.


Mọi người xung quanh theo bản năng nhắm hai mắt lại, không dám nhìn thẳng ánh sáng chói mắt này.

Tuy ở khoảng cách cực xa, nhưng bọn họ lại cảm giác được một uy áp không có cách nào nói được theo hào quang màu vàng này ép xuống. Sắc mặt tất cả đều đại biến.

Trong lòng Lục Quỳ Chung và đám tồn tại Thần cảnh nhất thời hiện lên một ý niệm.

Là Đế Quan!

Đế Quan cũng không liếc mắt nhìn xung quanh. Một tay hắn phất lên. Vô số quang ảnh màu vàng từ trong cơ thể hắn bay ra.

Những quang ảnh là từng tấm bùa màu vàng, lượn lờ ở giữa không trung, đan xen vào nhau, trong chớp mắt ngưng tụ thành một đại trận với hình dạng như cái mai rùa, ngăn cản ở phía trước người Thạch Mục.

Ầm ầm ầm!

Thanh kiếm lớn màu xanh và đại trận màu vàng ầm ầm va chạm vào nhau, phát ra âm thanh cực lớn, kinh thiên động địa. Dùng mắt thường có thể nhìn thấy được, một rung động cực lớn lấy hắn làm trung tâm, nhanh chóng khuếch tán ra bốn phương tám hướng. Nó đi qua nơi nào, hư không nhất thời xuất hiện vô số khe nứt không gian.

Trong chớp mắt, trong vòng trăm dặm vuông, mặt đất nổ tung, đất đá văng ra khắp nơi.

Thanh kiếm lớn màu xanh vốn khí thế hung hăng, ánh sáng màu xanh phía bên ngoài run loạn, nhất thời ầm ầm vỡ vụn ra.

Thân thể Lịch Thăng từ bên trong thanh kiếm lớn lao ra. Toàn thân hắn có linh quang lưu chuyển. Sau khi liên tiếp bay ra khoảng cách hơn trăm trượng, hắn mới có thể khó nhọc, ổn định lại thân hình.

Linh quang thu lại, lộ ra thân hình Lịch Thăng. Thân hình hắn lại không nhịn được, lùi lại mấy bước, trong miệng oa một tiếng, phun ra một búng máu tươi lớn. Bên khóe mắt, trong lúc vô tình lại thêm vài nếp nhăn.

Thân thể Đế Quan hơi lắc lư vài cai, sua đó bất chợt đứng vững. Thần sắc trên mặt hắn không thay đổi chút nào, bộ dạng ung dung. Đại trận màu vàng cũng lóe lên hai cái, chậm rãi biến mất.

Thực lực hai người cao thấp đã rõ ràng.

- Tàng Huyền sư huynh. Không, hiện tại phải gọi ngươi là Lịch Thăng. Ha hả, nghìn năm không gặp, phong thái của ngươi vẫn như trước. Thực sự rất đáng mừng.

Ánh mắt Đế Quan nhìn về phía Lịch Thăng, vỗ tay mà cười nói.

- Không nghĩ tới, nghìn năm, chưa từng có thể làm sư đệ ngươi hoàn toàn tỉnh ngộ.

Sắc mặt Lịch Thăng có chút tái nhợt. Nhưng hắn lắc đầu, thở dài một cái nói.

- Tỉnh ngộ? Ta đương nhiên là tỉnh ngộ. Lại nói tiếp, cái này còn phải nhờ có sư huynh. Ngàn năm trước, bất kể như thế nào ngươi cũng không nguyện ý cho ta mượn nước Minh Hà dùng một lát. Tiểu đệ cũng không có biện pháp, chỉ đành phải suy nghĩ tìm phương pháp khác.

Hai tay Đế Quan mở ra, lộ ra một bộ dạng không thể tránh được, nói.