Huyền Giới Chi Môn

Chương 1392: Thay thế (2)

- Người này chính là Thạch Mục, ngươi đã nói tới trước đó sao?

Đế Quan nhìn về phía Cao Minh hỏi.

- Đúng vậy.

Cao Minh liền vội vàng nói.

Đế Quan nghe vậy, sắc mặt càng lạnh hơn.

- Tôn thượng, chẳng lẽ người này chính là người thừa kế tinh huyết còn lại của con Bạch Viên ngàn năm trước kia sao?

Cao Minh do dự một chút, hỏi.

Đế Quan khẽ gật đầu. Chỉ có điều hắn vẫn không nhìn về phía Cao Minh. Mắt hắn nhìn không trước mặt hư. Sau một lát, hắn hừ lạnh một tiếng, nói:

- Tàng Huyền, xem ra ngươi quả nhiên không chết.

Cao Minh lẳng lặng đứng ở bên cạnh, không nói gì.

- Cao Minh, triệu tập tất cả tiên tướng hiện nay ở Thiên Đình, đến Thiên Đế Cung.

Đế Quan chợt mở miệng nói. Ngay lập tức thân hình hắn chợt động, đột nhiên biến mất.

- Vâng!

Cao Minh vội vàng đáp ứng một tiếng, hóa thành luồng ánh sáng trắng bay về phía xa.

Sâu bên trong Thiên Đình, tòa đại điện màu vàng không ngờ lơ lửng ở giữa không trung. Xung quanh mảng lớn mây vàng lơ lửng. Từng ánh sáng màu vàng từ trong đại điện phóng ra, ngưng tụ thành từng vòng sáng màu vàng. Từng tiếng phạm âm trầm thấp từ trong vòng sáng truyền ra, làm cho lòng người sinh ra sự kính sợ.

Đại điện này cao tới trăm trượng, toàn thân màu vàng, hình như sử dụng nguyên liệu nào đó màu vàng khắc thành, tản ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, đặc biệt hoa mỹ đồ sộ.

Trước đại điện có đặt mộy tấm biển cực lớn. Trên đó viết ba chữ lớn Thiên Đế Cung.

Một điện phủ trong Thiên Đế Cung, nơi này trống rỗng, không có bất kỳ vật trang trí gì. Chỉ có hai cột lớn màu vàng chống khung đỉnh.

Trên đại điện bày sắp xếp những chiếc ghế màu vàng. Tổng cộng có mười hai chiếc ghế, chia ra làm hai hàng. Mỗi chiếc ghế đều có đánh một số.


Lúc này mười hai chiếc ghế chỉ có nửa là có người ngồi. Theo thứ tự là số ba, số bốn, số năm, số mười, số mười một, số mười hai.

Cao Minh thân mặc y phục màu trắng ngồi ở chiếc ghế số thứ ba. Ngồi ở chiếc ghế số thứ tư là một nữ tử áo lục.

Nữ tử này thoạt nhìn chỉ khoảng chừng hai mươi tuổi, diện mạo tuyệt mỹ. Chỉ có điều khí sắc lại không tốt lắm, thần sắc yếu ớt, giống như mỹ nhân bị bệnh trong khuê phòng.

Ngồi ở chiếc ghế thứ năm là một thanh niên mày kiếm, trên lưng đeo hai thanh trường kiếm đen và trắng.

Trên mặt người này không ngờ cũng phần ra hai màu đen trắng, giống như mặt nửa âm dương, có chút dọa người. Lúc này hai mắt hắn nhắm nghiền, thần sắc cực kỳ lạnh lùng nghiêm nghị.

Ngồi trên chiếc ghế số mười một là một hòa thượng mặc áo cà sa màu ánh bạc. Thoạt nhìn hứncũng cực kỳ trẻ tuổi, trên mặt mỉm cười, trong tay cầm chuỗi phật châu màu vàng.

Cuối cùng là hai người ngồi trên chiếc ghế số mười và số mười hai. Đó là một thiếu nữ mặc cung trang màu trắng và một thanh niên mặc áo bào tro.

Thiếu nữ mặc cung trang không ngờ chính là Tây Môn Tuyết. Mà người thanh niên mặc áo bào tro lại là Phùng Ly lúc đầu chia tay với Thạch Mục.

Sáu người đều trầm mặc không nói.

Vào thời khắc này, chủ tọa chớp hiện. Bóng dáng Đế Quan hiện ra.

- Tôn thượng!

Sáu người vội vàng đứng lên, hành lễ về phía Đế Quan.

- Miễn. Tất cả đều ngồi đi.

Thần sắc trên mặt Đế Quan thoạt nhìn không cao hứng lắm, ngồi xuống chủ tọa, nói.

Sáu người lên tiếng đáp ứng, từng người ngồi xuống.

- Cũng chỉ có sáu người các ngươi thôi sao?

Đế Quan nhíu mày, nói.

- Khởi bẩm tôn thượng, lúc này mấy người khác đều đang ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ. Cho nên...


Cao Minh nghe vậy vội vàng đứng lên, nói.

- Hiện nay kế hoạch tiến hành như thế nào?

Đế Quan khoát tay áo, hỏi.

- Khởi bẩm tôn thượng, tất cả đều tiến hành thuận lợi đang dựa theo kế hoạch. Đại trận đã sắp xếp tất cả. Linh thạch cũng đã thu thập đủ. Hiện nay chỉ con thiếu vật làm mắt trận.

Cao Minh nói.

- Được, làm không tệ.

Đế Quan nghe được lời nói này, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.

Đám người Cao Minh nghe được lời nói này, trên mặt đều lộ ra vẻ vui mừng.

Bọn họ đều là người phụng dưỡng Đế Quan nhiều năm. Đế Quan cực ít khi khích lệ bọn họ. Chỉ có điều mỗi lần trong miệng hắn nói ra lời tán thưởng, sau đó đều sẽ có ban thưởng lớn.

- Tôn thượng, vật làm mắt trận kia thì làm sao bây giờ? Triệu Tiển đã thất bại. Kế hoạch ban đầu không thể thực hiện được.

Cao Minh hỏi.

- Triệu Tiển tuy rằng thất bại, chỉ có điều không phải có người thành công sao? Chuyện này lại giao cho ngươi tới làm. Cần nhân thủ, người nơi này có thể tùy ý điều khiển.

Đế Quan lạnh như băng cười, nói.

- Vâng, thuộc hạ hiểu rõ.

Cao Minh giật mình, lập tức bừng tỉnh gật đầu nói.

Trong mắt Tây Môn Tuyết lộ ra sự nghi ngờ. Hình như nàng có phần không hiểu rõ ràng lắm về lời đối thoại giữa Cao Minh và Đế Quan.

Phùng Ly ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt không hiểu nguyên nhân. Chỉ có điều mấy tiên tướng khác lại là bộ dạng hiểu rõ.

Trong lòng Tây Môn Tuyết có chút thất vọng. Tuy rằng nàng đã nhiều lần trải qua cố gắng, ngồi trên vị trí tiên tướng, nhưng cũng chỉ là tiên tướng xếp hạng sát phía sau mà thôi, căn bản không thể chân chính tiến vào trung tâm nòng cốt của Thiên Đình.

Chỉ có điều nàng vẫn chưa nản lòng. Tiến vào Thập Nhị Tiên Tướng, nàng sẽ từng bước cố gắng đi lên. Chung quy sẽ có một đạt được mục tiêu trong lòng nàng.

- Tình hình bây giờ các ngươi chắc hẳn cũng đều biết. Tuy nói chúng ta đã chinh phục hơn nửa tinh vực thế giới, nhưng vẫn có không ít kẻ địch còn đang ngoan cường chống lại. kế hoạch Huyền Môn đã gần kết thúc. Không cho có bất cứ một sơ suất nào!

Đế Quan trầm giọng nói.

- Vâng!

Những người khác cũng liền vội vàng đứng lên, cùng đáp.

Sau một lát, đám người Cao Minh từ biệt. Toàn bộ đại điện chỉ còn lại có một mình Đế Quan.

Mắt hắn nhìn hư không phía trước, không biết đang suy nghĩ điều gì. Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười lạnh, thân hình lắc một cái, biến mất khỏi bên trong đại điện.