Huyền Giới Chi Môn

Chương 1379: Hai loại cân bằng (1)

Sau hơn nửa tháng.

Ngũ Hành Ma Quận, trong không gian dưới mặt đất.

Thạch Mục khoanh chân ngồi giữa không trung, giờ phút này vòng xoáy ngũ sắc quanh hắn đã lớn chừng trăm trượng, và còn tiếp tục lớn hơn nữa.

Ở bốn phía, linh lực Ngũ Hành vận hội tụ đến cuồn cuộ, trải sự chuyển hóa trong cơ thể Thạch Mục, chúng dung nhập vào trong năm linh mạch hình rồng, nhất là linh lực hệ Thủy, với sự cố gắng điều khiển của Thạch Mục, nó đã lớn hơn nhiều so với linh lực bốn hệ khác.

Ông ông!

Vào thời khắc này, linh mạch hệ Thủy phát ra thanh âm vù vù réo rắt, toàn thân bộc phát ánh sáng màu lam chói lọi.

Ngay thời điểm này, sắc mặt Thạch Mục càng nghiêm túc hơn so với trước kia, hắn liên tục bắt pháp quyết, không dám chậm trễ dù chỉ một giây.

Linh mạch hệ Thủy đã sinh ra dị tượng trong vòng một canh giờ, ánh sáng màu lam dần biến mất, lộ ra tình cảnh bên dưới.

Một linh mạch hình rồng màu lam tương tự như bốn linh mạch khác lại xuất hiện trong không gian này.

Năm linh mạch giao thoa cùng với Thạch Mục, phát ra chấn động cực lớn, lan tràn nhanh chóng trong toàn bộ không gian Ma Quật.

Torng không gian, linh khí thiên địa đang hỗn loạn cũng ổn định triệt để, hết thảy khôi phục bình tĩnh như trước.

Năm linh mạch ở trên không, Thạch Mục mở mắt thật to, nhìn xuống phía dưới, gật gật đầu, vẻ mặt lộ ra tia tươi cười vui mừng.

Cuối cùng cũng hoàn thành rồi!

Hắn thở phào nhẹ nhõm, miệng nói lẩm bầm, phất một tay lên, vòng xoáy ngũ sắc quanh người hắn dần dần mờ nhạt, sau đó biến mất hoàn toàn.


Thân hình Thạch Mục ngồi xếp bằng thẳng tắp, nhưng vẻ mặt chưa buông lỏng hết mức.

Hắn vận chuyển Cửu Chuyển Huyền Công luyện hóa linh khí Ngũ Hành là gánh nặng cực kỳ trầm trọng, nó giống như hắn đang đeo một tòa núi lớn trên lưng, chỉ cần một tia sơ sẩy cũng có thể lâm vào tình trạng kiếm củi ba năm thiêu một giờ, thậm chí rơi vào tình trạng vạn kiếp không thể ngẩng đầu.

Giờ phút này, ngọn núi đó đã dời đi, thể xác cùng tinh thần hắn vô cùng nhẹ nhõm, giống như đám mây trôi nổi, hắn không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ thoải mái.

Sau một lúc lâu, Thạch Mục mới bắt đầu hoạt động thân thể, đứng lên, đáy mắt trần ngập hưng phấn.

Ngày ngày đêm đêm không ngừng chuyển hóa linh lực Ngũ Hành, mặc dù chịu rất nhiều đau khổ và mệt mỏi, nhưng hắn thu hoạch cũng khá nhiều.

Sức mạnh Ngũ Hành trong cơ thể đã cân bằng triệt để, hắn hầu như không cần vận chuyển công pháp, chúng cũng có thể tự động liên thông với nhau, việc lĩnh ngộ sức mạnh Ngũ Hành cũng tiến thêm được một bước.

Ngoài trừ Cửu Chuyển Huyền Công, tu vi của hắn cũng đột nhiên tăng mạnh.

Những ngày qua, vô cùng vô tận linh khí điên cuồn trào vào cơ thể hắn, cho dù Thạch Mục chỉ là một vật dẫn chuyển hóa linh lực mà thôi, hầu như toàn bộ linh lực Ngũ Hành đều rót vào trong linh mạch, nhưng vẫn có một số linh khí nhỏ ở lại trong cơ thể hắn.

Một lượng nhỏ linh lực nhưng lại là nguồn sức mạnh bản nguyên cực kỳ tinh khiết, đối với tu chân giả thì đây là một khoản tài phú trân quý không thể nghĩ bàn, đan điền của hắn giống như một đứa bé đang gào thét đòi ăn, hết sức tham lam không ngừng đòi hỏi thôn phệ chuyển hóa, đẩy tu vi của hắn lên đến đỉnh cao trung kỳ Thần Cảnh, ước chừng chân khí trong cơ thể đã tăng lên gấp đôi.

Nhưng bởi vì lượng chân khí mới này không phải có được từ sự khổ tu, vì thế nó khá cuồng dã và không chịu sự quản thúc, lúc nào cũng lưu động điên cuồng trong kinh mạch Thạch Mục, khiến cho kinh mạch hắn phồng lên dị thường, lúc nào cũng có thể nổ tung.

Sự đau đớn trong đó, không một người bình thường nào có thể chịu đựng được, nhưng đối với Thạch Mục, đó chẳng phải là chuyện lớn lao gì.

Thạch Mục vận khí đan điền, dùng toàn lực vận chuyển công pháp Cửu Chuyển Huyền Công, chân khí trong người vận chuyển nhanh chóng hơn mười chu thiên, lúc này chúng mới trở nên thuần phục, chấp nhận trở về trong đan điền.

Nhưng để có thể khống chế hoàn toàn sức mạnh này, hắn cũng cần một thời gian nhất định.


Gương mặt hắn lộ vẻ tươi cười.

Mặc dù đánh bậy đánh bạ, nhưng cuối cùng thì hắn cũng đã đạt đến tu vi đỉnh cao trung kỳ Thần Cảnh.

Nhưng để có thể tiến thêm một bước, đạt tới hậu kỳ Thần Cảnh, khó khăn gấp nghìn gấp vạn lần.

Người có tu vi đạt đến trung kỳ Thần Cảnh, cho dù đặt ở trong Tinh Vực cũng chẳng có bao nhiêu, người đã đi đến bước này đều là một trong vạn người, không ai không có tư chất tuyệt hảo, thiên phú dị bẩm, cộng với trải nghiệm bất phàm, mới trở thành một thể hệ nghịch thiên tạo hóa.

Có thể nói, những người này đều là con cưng của trời cao.

Mà những người này muốn thăng tiến tu vi từ trung kỳ Thần Cảnh lên hậu kỳ Thần Cảnh lại gặp muôn vàn khó khăn trắc trở, mặc dù tiêu phí hàng trăm nghìn năm, nhưng cũng có người chẳng thể nào tiến giai.

Không nói đến ai khác, trong Thiên Hà Tinh Vực và ba tộc Thiên Phượng, có không ít người kẹt tại đỉnh cao trung kỳ Thần Cảnh, như Thập Nhị Tiên Tướng của Thiên Đình, hầu hết đều đã là đỉnh cao trung kỳ Thần Cảnh, nhưng không thể bước một bước cuối cùng.

Thạch Mục lắc đầu, không muốn suy nghĩ thêm về việc này nữa, cố gắng giữ tâm tính bình tĩnh.

Hắn cũng không muốn tu luyện tiến giai đến hậu kỳ Thần Cảnh ngay ở chỗ này, việc cấp bách hiện giờ chính là tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công, dù sao tên Triệu Tiễn cũng là một uy hiếp cực lớn.

Hiện tại linh mạch Ngũ Hành đã cân bằng, tiếp theo hắn sẽ mượn nhờ nơi này, giành giật từng giật, dốc hết sức lực đột phá đến Cửu Chuyển.

Ánh mắt Thạch Mục rơi vào trong Ngũ Hành Cương Vực Đồ đang lơ lửng trên không trung, miệng ngâm tụng chú ngữ, tay đánh pháp quyết chui vào trong Ngũ Hành Cương Vực Đồ, muốn thu nó lại.

Ngũ Hành Cương Vực Đồ lóe lên hào quang, phát ra sức mạnh triệu tập.

Năm linh mạch bên dưới hơi chấn động, mỗi một đại đỉnh đều bay lên, sau đó thu nhỏ lại, chui vào trong Ngũ Hành Cương Vực Đồ lần nữa.

Một luồng sáng trắng bay ra khỏi đại đỉnh màu lam, đáp xuống bên cạnh Thạch Mục, chính là Thủy Linh Tử.

- Thủy Linh Tử, vất vả rồi.

Thạch Mục nói.

- Hắc hắc, hiện tại ta và ngươi là châu chắn nằm trên một sợi dây thừng mà.

Thủy Linh Tử khoát tay áo nói.