Bên cạnh chỗ Thạch Mục không xa, thân ảnh của Triệu Tiễn cũng đột nhiên xuất hiện.
Ánh mắt hai người chạm nhau, đồng thời tản phát ra sát ý mãnh liệt.
- Ngươi lại dám... cái mạng nhỏ của Triệu Linh Tú lúc này đang nằm trong tay ra, lẽ nào ngươi không muốn cô ta sống sót hay sao, lại dám ra tay với ta! - Triệu Tiễn lạc giọng quát.
- Chiêu trò như vậy, ngươi tưởng rằng ta sẽ trúng kế lần thứ hai sao? Đừng diễn trò nữa, Tú Nhi căn bản không ở trong tay Thiên Đình các người. - Thạch Mục hừ lạnh một tiếng, nói.
Nhãn thần của Triệu Tiễn ngưng đọng lại, có điều lập tức lại khôi phục lại.
Mặc dù chỉ là thần tình biến hóa chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, có điều vẫn bị Thạch Mục bắt được, khóe miệng Thạch Mục lộ ra một ý cười.
- Trước kia ngươi ở Chu Tước Tinh, thảm bại trên tay ta, nếu như Tú Nhi thật sự ở trong tay các ngươi, chắ chắn ngươi đã sớm đem việc này vạch trần ra rồi, để ta sợ ném chuột vỡ đồ. Lần này cũng như vậy, nếu như Truyền Tấn Ảnh Tượng trong tay ngươi là thật, ngươi cần gì phải lén la lén lút ẩn nấp trên đường. - Thạch Mục cười lạnh nói.
Thần tình trên mặt Triệu Tiễn ngưng đọng, mây đen phủ đầy, cũng không nói thêm gì nữa, lật tay lại, thu lại viên cầu bạch sắc.
Hai người tuy là sát ý ngập trời, nhưng ai cũng không vội vàng động thủ, mà là vừa giằng co, vừa phóng thích thần thức ra, thăm dò bốn phía xung quanh.
Thạch Mục nhanh chóng phát hiện ra, nơi này và thế giới bên ngoài có thể nhìn thấy sa mạc không khác là mấy, không phải là không gian ảo cảnh.
Sa mạc trong thiên không luôn nắng gắt, từ trong đó truyền ra sóng nhiệt cuồn cuộn chân thực vô cùng, Thạch Mục thậm chí có thể cảm nhận được khí tức khô hanh ở xung quanh.
Nhưng mà khiến hắn cảm thấy có chút kỳ quái lại là, ở đây xung quanh phạm vi mấy chục dặm, không cảm nhận được bất kỳ khí tức của vật sống nào, cũng không phát hiện ra nguy hiểm gì rõ ràng.
“Phù “một tiếng, đỉnh đầu Thạch Mục đột nhiên sáng lên một trận bạch quang.
Một Thủy Long to lớn gào thét từ trong bạch quang lao xuống, há miệng lớn, cắn về phía Thạch Mục.
Thạch Mục chợt lách người, né tránh ra.
“Bành” một tiếng.
Thủy Long đụng vào trong cát vàng, tản ra một mảng bọt nước óng ánh lớn, tiện đà biến mất trong biển cát.
Ánh mắt Thạch Mục ngưng lại, nhìn về phía Triệu Tiễn.
- Hoàn cảnh ở đây thật là không tồi, dùng để làm nơi chôn cất ngươi cũng khá thích hợp. - Triệu Tiễn tay cầm một cây đại kích (binh khí cổ) ngân sắc, một tay khác không biết từ lúc nào có thêm một bạch tháp thủy tinh, nhìn Thạch Mục cười lạnh nói.
Thạch Mục không đáp lời, nắm chặt Phiên Thiên Côn trong tay, thân hình đột nhiên “vèo” một cái, biến mất trong không trung, một khắc sau, bỗng nhiên xuất hiện trong không trung trước người Thạch Mục, trường côn trong tay ầm ầm hạ xuống.
Trường kích trong tay Triệu Tiễn nâng lên, đang muốn nghênh chiến, đột nhiên khóe mắt giật một cái, thân thể chợt nghiêng, nhảy tới một bên khác.
Thân hình Thạch Mục cũng chợt chậm lại, dau đó nhảy trở lại một bên khác.
Ánh mắt của hai người bọn họ ngưng đọng, đồng thời nhìn về phía sa mạc ở giữa hai người.
Chỉ thấy trên sa mạc những hạt cát màu nâu đột nhiên “rì rào” rung động, rất nhanh đã gồ lên thành mọc lớn hình gò núi.
Tiếp theo đó, bọc lớn đột nhiên từ trên đỉnh vỡ tan ra, một quái thủ (bàn tay kỳ quái) màu nâu từ trong đó dò ra.
Thạch Mục nhíu mày, trong lòng lóe qua một tia nghi hoặc, mứi vừa rồi hắn dùng thần thức kiểm tra qua, rõ ràng cũng không phát hiện ra bất kỳ vật sống nào, sao lú này lại đột nhiên từ trong sa mạc dò ra một bàn tay?
Không đợi hắn hết kinh ngạc, sa mạc dưới chân, cát cũng bắt đầu “rì rào” rung động.
Mà bàn tay vừa dò ra kia đã chống trên mặt cát, kéo toàn bộ thân thể từ trong lòng đất ra.
Thạch Mục phát hiện, “người” vừa chui ra khỏi mặt đất kia, toàn thân đều một màu nâu sẫm, diện mục mơ hồ không rõ, vị trí của mắt chỉ có thể nhàn thấy hai hố lõm xuống, rõ ràng không phải là người thật, mà là do hạt cát cấu trúc lại mà thành “Sa nhân” (Người cát).
Sa nhân vừa mới xuất hiện, đầu liền chuyển một cái, thân hình linh động bổ nhào về phía Triệu Tiễn đang ở cách hắn tương đối gần.
Triệu Tiễn cau mày, mặt không biểu tình đâm ra một kích, Tiếng “xì xì” vang lên trực tiếp đâm vào thân thể của Sa nhân.
Nhưng mà Sa nhân này bị trường kích xuyên quan, lại giống như hoàn toàn không có cảm giác, tiếp tục giương nanh múa vuốt bổ nhào về phía Triệu Tiễn.
Trường kích trong tay Triệu Tiễn chuyển một cái, quét ngang ra.
“Phù” một tiếng.
Sa nhân kia liền vỡ tan ra, rơi xuống sa mạc,
Thạch Mục mặt không biểu tình nhìn cảnh tượng này, cổ tay khẽ lật, tiện tay đem trường côn đâm một cái dưới người, liền đem một Sa nhân khác ở dưới chân mình mới xuất hiện được phân nửa, đâm cho nát bấy.
Sa nhân vỡ tan thành bột phấn hội tụ trong sa mạc, biến thành những hạt cát bình thường, lại nhìn không ra có bất kỳ khác thường gì.
Thạch Mục cảm thấy kinh ngạc, nhưng suy nghĩ tỉ mỉ lại, liền nhanh chóng hiểu ra, Sa nhân này và cả sa mạc dung hợp thành một thể, hắn chỉ có thể cảm nhận được khí tức của sa mạc, nhưng lại không cảm nhận được khí tức của những sa nhân này.
Đang suy tư, cả sa mạc bỗng nhiên chấn động kịch liệt, trong biển cát nổi lên những bọc lớn như lúc trước.
Theo tiếng rì rào ở xung quanh truyền tới hết lần này đến lần khác, từng Sa nhân màu nâu sẫm, liên tiếp không ngừng phá vỡ bọc lớn, bò ra từ trong sa mạc.
Trong chớp mắt, liền có hàng nghìn hàng vạn sa nhân, nhều như đàn kiến xuất hiện xung quanh hai người Thạch Mục, Triệu Tiễn, vây quanh hai người.