Huyền Giới Chi Môn

Chương 1339: Chớ hạ sát thủ (1)

- Lạc Hải, Xuất Dương, các ngươi đi bên phải phía trước mở ra một lỗ hổng, còn lại Thần Tướng khác, theo ta cùng đi ngăn cản truy binh ở phía sau. - Tây Môn Tuyết sắc mặt vô cùng ngưng trọng, nhưng vẫn coi như trấn định được, đều hạ lệnh cho mọi người đâu vào đấy.

- Rõ! - Các Thần Tướng còn lại lên tiếng đáp lại, ào ào hành động.

Tây Môn Tuyết lại mang theo mấy vị Thần Tướng bay quay trở lại, nghênh đón hạm đội của Di Thiên Liên Minh đang đuổi theo phía sau.

Ầm ầm ầm!

Bên phe Di Thiên Liên Minh, chiến thuyền dẫn đầu hạm đội bùng lên hỏa quang, mấy trăm đạo hỏa diễm quang trụ quét qua tinh không, mãi cho đến khi hạm thội Thiên Đình đáh đến.

Tây Môn Tuyết thấy vậy, hơi cau mày lại, thân hình khẽ động, binh khí trong tay đã được ném bay ra.

Binh khí như đao như kiếm kia bỗng nhiên bay đến trong tinh không, kim quang bên ngoài tăng mạnh, đột nhiên tăng mạnh gấp trăm lần, hóa thành một con dao lớn chừng mấy trăm trượng giơ lên trời.

Vẻ mặt của Tây Môn Tuyết ngưng trọng, hai tay nhanh chóng bấm pháp quyết, cổ quay chuyển động, chỉ về phía lăng không.

Một tiếng hô vang lên.

Khi khí kim sắc cực lớn kia giống như một trận cuồng phong luận truyển ở trong không trung, từ trong tản phát ra kim quang che lấp cả một nửa tinh không.

Ầm ầm ầm!

Một trận những tiếng oanh kích vô cùng lớn liên tiếp vang lên, mấy trăm đạo hỏa diễm quang trụ kia bỗng nhiên đụng vào trong mảnh kim quang.

Trong một sát na, hào quang hai màu vàng kim và đỏ phóng ra, lập tức che lấp hào quang của pháp bảo kinh quang còn lại, những tiếng noor kinh thiên động địa thỉnh thoảng lại truyền ra ù ù.

Hỏa diễm quang trụ đều nổ tung, những binh khí kim sắc kia lập tức chấn động, bay về phía sau.

Tây Môn Tuyết lập tức kêu lên một tiếng, từ khóe miệng phun ra một ngụm máu tươi, nhưng hai tay vẫn thỉnh toảng huy động, lại một lần nữa thôi động binh khí kim sắc.


Những Thần Tướng còn lại thấy thế, cũng ào ào động thủ, binh khí pháp bảo cùng bay lên, ở trước người đánh ra từng đạo hồng quang, nghênh đón những hỏa diễm quang trụ kia, cùng hội tụ với kim quang của Tây Môn Tuyết, hợp thành một màn quang mạc (Màn sáng) thất sắc.

Ầm ầm ầm.

Trong tinh không vang lên một trận tiếng nổ liên miên không dứt.

Những hỏa diễm quang trụ đó ở trong quang mạc thất sắc này, chấn động tinh không lắc lư không ngừng, lại vẫn luôn không có cách nào đột phá, toàn bộ đều bị chặn lại.

Lúc này, trong tinh không đột nhiên có bạch quang sáng lên, một nắm đấm lớn phá vỡ không gian mà đến, đụng vào quang mạc thất sắc.

Một tiếng ầm ầm rất lớn vang lên.

Trên quang mạc thất sắc lập tức có sấm sét nổ vang, cột cơn gió bão vô cùng lớn từ trên đó cuốn hết đi, xông về phía bốn phương tám hướng.

Chỉ thấy quang mạc thất sắc ầm ầm chấn động, trực tiếp phân tán ra, từng món binh khí pháp bảo cũng đều bay ngược trở về.

- Giết!

Một tiếng gầm lớn ngắn ngủi nhưng có lực vang lên, trong tinh hải một con cự viên (Viên: Vượn/ Cự viên: Vượn lớn) cao đến mấy ngàn trượng quanh người đầy lông màu xanh, há miệng to, gầm lên.

Đám người Lục Quy Chung cường giả Thần Cảnh nhộn nhịp lóe ra từ trong tinh không, bổ nhào về phía đám người Tây Môn Tuyết.

Giữa không trung có một trận điện quang lưu hỏa, nhanh chóng rơi vào trong chém giết

Cự Viên lông xanh đó không phải là ai khác, chính là đại trưởng lão Bạch Phác biến hóa thành.

Một tay vung ở phía trước, một cây cự bổng* lớn giương lên trời lập tức từ trên trời giáng xuống trên mặt quấn quanh từng đạo vầng sáng màu vàng đất, đập xuống một chiếc chiến thuyền Thiên Đình, khí thế kinh người.

*Cự bổng: Cây gậy lớn


Trên chiến thuyền của Thiên Đình, mọi người đều cả kinh, sôi nổi giơ cao pháp khí lên, đụng vào cây cự bổng đang đánh tới.

Mấy nghìn đạo quang mang hội tụ lại, hóa thành một dòng hồng lưu (nước lũ) màu sắc rực rỡ cuốn tới, đụng vào cự bổng đang đánh tới.

Ầm ầm một tiếng.

Quần sáng màu vàng đất trên cự bổng bỗng nhiên nổ tung, hóa thành một sóng ánh sáng hình nửa vòng cung màu vàng, chém xuống chỗ chiến thuyền.

Hồng lưu nhiều màu kia lập tức bị chém thành hai hần, tiêu tán ra hai bên.

Một tiếng kinh hô vang lên, trên chiến thuyền người người đều cảm thấy bất an, ầm ầm bỏ trốn.

Ầm!

Chiến thuyền Thiên Đình bị sóng ánh sáng màu vàng truyền đến, lúc này từ phần đuôi vỡ ra, biến thành hai đoạn xác thuyền lớn.

Cự bổng phá hủy, lại cũng không ngừng nghỉ, lại đập vào một chiếc chiến thuyền khác.

Tây Môn Tuyết thấy vậy, nghiến răng nghiến lợi, một tay giơ lên thu hồi lại binh khí kim sắc đã thu nhỏ lại, kim quang trên người mãnh liệt, liền đến phía trên chiến thuyền.

Hai tay nắm chặt binh khí, dựng ở trước người, trong miệng lặng lẽ lẩm bẩm chú ngữ huyền diệu.

Chỉ thấy xung quanh người truyền ra một trận chấn động vô hình, giống như gió thổi, mấy sợi tóc đen nhánh của nàng cũng bị thổi bay lất phất, sau lưng một nhân hình hư ảnh kim sắc cực lớn hiện ra, từ trong truyền ra một cỗ khí tức vô cùng cường đại.

Tây Môn Tuyết vừa niệm xong chú ngữ, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy cự bổng đã đập xuống.

Trong ánh mắt sắc bén lóe lên hàng quang, binh khí trong tay bỗng nhiên giơ lên cao, đâm về phía trước.

Nhân hình hư ảnh kìm sắc ở đằng sau hai cánh tay cũng lập tức rung lên, nắm lấy binh khí kim sắc dài mấy trăm trượng, đâm tới chỗ cự bổng.

Một tiếng “loong coong” kêu lên.

Kim quang của binh khí bỗng nhiên chĩa vào đầu của cự bổng.

Ầm ầm!

Ánh sáng hai màu vàng kim và vàng đồng thời nổ tung ra, hóa thành một cơ gió lốc cực lớn, cuốn tất cả về bốn phía xung quanh.