Huyền Giới Chi Môn

Chương 1322: Sơ sẩy (2)

Thần tình trên mặt Thạch Mục biến ảo liên tục, giọng điệu trầm hẳn xuống.

Khóe mắt Triệu Tiễn giật giật, cười nhạt, lấy một vật ra, ném tới chỗ Thạch Mục.

Lông mày Thạch Mục nhíu lại, phất tay, một luồng ánh sáng đỏ bắ lấy, kéo nó đến trước mặt mình.

Khi ánh sáng đỏ tắt hẳn, một nửa vòng tay màu xanh hiện ra, một đám tóc dài đen nhánh đang quấn quanh trên chiếc vòng tay đó, phỏng chừng là của một cô gái.

Hắn biến sắc, vòng tay này chính là vật hắn đưa cho Chung Tú năm đó.

Trước đại điển Thiên Phượng, có người dùng vật này dẫn dụ Thạch Mục rời khỏi thành, sau này Thạch Mục đưa nó trở về tay Chung Tú, Chúng Tú luôn đeo nó bên mình, hắn không ngờ vòng tay này lại xuất hiện ở đây tại thời khắc này.

Đám tóc dài trên chiếc vòng tay tản mát ra khí tức nhàn nhạt hết sức thanh nhã dễ ngửi, vả lại vô cùng quen thuộc.

Tâm tình Thạch Mục kích động, không còn khả năng giữ tỉnh táo như cũ, hắn hít một hơi thật sâu mới có thể áp chế miễn cưỡng tâm tình cuộn trào trong lòng mình, ngẩng đầu nhìn Triệu Tiễn, sắc mặt hơi đình trệ.

Giờ phút này toàn thân Triệu Tiễn bị bao phủ bởi một lớp chất lọng màu bạc, tay đối phương còn cầm một quả cầu màu bạc lớn chừng quả đấm, mà chất lỏng kia cũng bắt nguồn từ chính viên cầu đó.

- Trốn chỗ nào!

Thạch Mục hét lớn, cự quyền bằng hỏa diễm kim sắc đột nhiêm đập tới, đánh vào trên quang cầu màu bạc.

Quang cầu màu bạc run rẩy kịch liệt, nhưng vẫn chặn được cự quyền kim sắc.

Miệng Triệu Tiễn nói lẩm bẩm, mi tâm lóe lên, hiện ra một đôi mắt dựng thẳng màu bạc, nó bắn ra một tia sáng trắng vừa thô vừa to, rót vào trong quang cầu màu bạc.

Một tiếng lạch cạch vang lên, quang cầu màu bạc vỡ vụn, vô số phù văn màu bạc bắn ra, hình thành một pháp trận màu bạc chung quanh người Triệu Tiễn, tốc độ cực nhanh.

Một đám tia sáng trắng xuất hiện từ trong pháp trận, bao phủ thân thể Triệu Tiễn.


- Thạch Mục, giữa ta và ngươi, còn chưa biết ai mới là người cười cuối cùng đâu, cuộc đối đầu lần sau, tuyết đối sẽ không bao giờ giống hôm nay!

Ánh mắt Triệu Tiễn vô cùng lạnh lẽo âm hiểm nhìn chòng chọc Thạch Mục, hắn cười lạnh.

Hắn vừa dứt lời, hào quang màu bạc đột nhiên bộc phát chói lọi, thân ảnh Triệu Tiễn biến mất không còn tung tích.

Sắc mặt Thạch Mục hơi có khó coi.

Chỉ một chút sơ sẩy nhất thời, lại để Triệu Tiễn chạy thoát.

Thần tình trên mặt hắn thay đổi liên tục, hắn đặt vấn đề Triệu Tiễn sang một bên, chuyện hắn để ý nhất hiện giờ chính là Chung Tú có rơi vào tay Thiên Đình hay không thôi.

Thạch Mục hơi do dự, không đuổi theo nữa.

Hắn vuốt ve nửa chiếc vòng tay và đám tóc trên đó mấy lần, trong lòng nổi lên chút nghi ngờ.

Nếu việc Chung Tú rơi vào tay đám Triệu Tiễn kia, như vậy khi cuộc chiến vừa rồi mới bắt đầu, rất có thể Triệu Tiễn sẽ dùng tin tức này đánh cuộc, cho dù không thể để hắn giơ tay chịu trói, nhưng cũng đủ để làm nhiễu loạn suy nghĩ của hắn.

Ngoài ra, căn cứ vào lời kể lại của người tộc Thiên Phượng, lúc Chung Tú mất tích, hai người Triệu Linh Lung và Triệu Tuyền Ki đang ở chỗ đó, với tu vi cùng thực lực của Triệu Linh Lung, nếu không có Tiên Tướng ra tay thì Triệu Tiễn không thể thành công dễ dàng vậy được.

Hắn lại liên tưởng đến thời điểm trước khi đại điển tiếp nhận chức vị Thách Nữ tộc Thiên Phượng, hắn cũng bị chiếc vòng ngọc này lừa gạt mà rơi vào cạm bẫy, vì thế Thạch Mục càng ngày càng nghi ngờ lời nói của Triệu Tiễn.

Nhưng bây giờ cho dù hắn phỏng đoán thế nào thì cũng uổng phí, chuyện trước mắt là quan trọng nhất, đầu tiên là phải sửa sang lại toàn bộ tộc Thiên Phượng lại lần nữa, tập hợp các tộc nhân còn lại, bởi vì chỉ có như thế thì tỷ lệ tìm thấy Chung Tú sẽ cao hơn bây giờ nhiều lắm.

Ánh mắt Thạch Mục quét đến chỗ Phượng Minh Cốc, hiện giờ đã thành tổ ong, hắn phi thân đến bên cạnh Triệu Chu Minh.

Bởi vì Triệu Chu Minh bị trọng thương từ trước nên đã rơi vào hôn mê, khí sắc trên mặt không tốt, thế nhưng bởi vì vết thương ở ngực và bụng đều đã được khống chế nên không còn đáng ngại như trước nữa.


Dù sao thì ông cũng là tồn tại Thần Cảnh, vết thương ở trình độ này còn chưa đủ để tổn thương tính mạng của ông, chỉ cần một thời gian nữa thì số nguyên khí bị tổn thất có thể khôi phục như cũ.

Luồng hào quang sáng lên trước ngực Thạch Mục, bức đồ án Tiểu Đỉnh lục sắc xuất hiện, một luồng linh khí lục sắc lưu chuyển từ bên trong, chạy dọc theo cánh tay đến bàn tay hắn, ngưng tụ thành khối ánh sáng xanh chứa sức sống nồng đậm.

Bàn tay hắn vuốt lên vết thương trên bụng và ngực Triệu Chu Minh, lục mang kia lập tức hóa thành từng điểm sáng nhỏ xông vào trong miệng vết thương.

Vết thương đang hở miệng lập tức khôi phục lại với tốc độ rất nhanh mà mắt thường có thể thấy được.

Sau một lát, Thạch Mục thu tay, đi tới chỗ Thân Ngoại Hóa Thân của mình.

Toàn thân Thân Ngoại Hóa Thân cháy đen, bên ngoài còn bốc khói nhàn nhạt, vết thương thoạt nhìn có phần nghiêm trọng.

Thạch Mục cúi người đỡ Thân Ngoại Hóa Thân lên, tay còn lại khoác sau lưng Thân Ngoại Hóa Thân, lòng bàn tay tiếp tục sáng lên lục quang hòa nhập vào cơ thể hóa thân.

Sau khi từng luồng linh lực dung nhập vào trong, vết thương của Thân Ngoại Hóa Thân khôi phục không nhanh như Triệu Chu Minh.

Trong lòng Thạch Mục biết rõ tác dụng của linh lực đối với Thân Ngoại Hóa Thân không quá rõ ràng, chỉ có thể để sức mạnh tự thân của chính hóa thân khôi phục vết thương.

Đúng lúc này, Triệu Chu Minh cũng khôi phục ý thức, vết thương trên ngực và bụng đã khỏi hoàn toàn.

Triệu Chu Minh vừa thấy Thạch Mục đã lộ ra sắc mặt vui mừng, thậm chí đáy mắt còn có chút kích động, nhưng sau đó đột nhiên nghĩ đến việc gì, hắn xoay chuyển ánh mắt, đánh giá Thạch Mục một lúc này mới mở miệng hỏi:

- Thạch Minh Chủ, chẳng lẽ ngươi...

- Trưởng Lão Chu Minh, thực không dám giấu giếm, được sự cho phép của Tổ Linh tộc Thiên Phượng, ta may mắn hoàn thành truyền thừa Niết Bàn Phượng Diễm rồi.

Thạch Mục nói rất thản nhiên.

- Nếu Tổ Linh đã cho phép Thạch Minh Chủ, nhận truyền thừa Thánh Diễm tộc Thiên Phượng chúng ta, xem như là thiên mệnh đã định. Mà Thạch Minh Chủ đánh chết Hỏa Đồ, xem như đã báo thù cho tộc Thiên Phượng chúng ta rồi. Ơn đức to lớn thế này, Triệu Chu Minh và tộc Thiên Phượng không dám quên.

Triệu Chu Minh khom người thi lễ với Thạch Mục, thanh âm cung kính.

Thạch Mục vội vàng đi đến phía trước, đỡ ông lên.

- Trưởng Lão Chu Minh, không cần thế đâu. Kế tiếp ngươi có tính toán gì không?

Thạch Mục hỏi.