Huyền Giới Chi Môn

Chương 132: Phá vây

"Nếu Man tộc đã dám xâm nhập vào khu vực của liên minh vây công cứ điểm này chứng tỏ chúng đã tính toán chu toàn hết thảy. Chỉ trông chờ vào lão nhân gia tới cứu chúng ta xem chừng là không có khả năng." Thạch Mục lắc lắc đầu nói.

"Cái này..." Phùng Ly nghe vậy, nội tâm trầm xuống.

"Hiện không có thời gian nghĩ nhiều kiểm tra xem đúng không, nhưng chúng ta càng kéo lâu thì nguy hiểm càng lớn, đi thôi." Thạch Mục nói một tiếng, cất bước đi về phía trước.

Phùng Ly nhẹ gật đầu, đi theo.

"Hai vị sư huynh, xin chờ một chút." Một tràng tiếng bước chân hấp tấp, là mấy tên Phù Sư mặt mày tái mét đang từ phía sau chạy tới.

Đuôi lông mày Thạch Mục nhướng nhướng, nhưng vẫn dừng bước.

"Thạch huynh, chúng ta có thể đi theo các ngươi không?" Một tên thanh niên thân mặc trang phục màu lục của Diệu Âm Tông, sau khi nhìn thấy mấy cỗ thi thể trên mặt đất thì sắc mặt trắng nhợt, mở miệng hỏi.

Sắc mặt của mấy tên còn lại cũng không khá hơn chút nào, mặt đầy hy vọng nhìn về phía Thạch Mục. Những kẻ này, thân là Phù Sư, khi còn ở trong tông môn thì đại đa số đều được chăm chút bảo vệ kỹ lưỡng, kinh nghiệm chiến đấu với người khác vốn đã ít thì càng đừng nói gì đến việc chém chém giết giết với Man tộc. Trước mắt Man tộc xâm lấn, cứ điểm đại loạn, sự trấn định và thực lực mà Thạch Mục biểu hiện ra đã khiến cho họ trong vô thức muốn dựa dẫm vào hắn. Thạch Mục nhìn mấy người một cái, có chút do dự. Kinh nghiệm thực chiến của đám này thật sự quá kém, cho dù có chút thực lực nhưng đến khi gặp Man tộc cũng chưa chắc phát huy ra hết được. Mang theo vừa phiền vừa mệt lại vô dụng, xa không nhanh gọn bằng chỉ có hắn và Phùng Ly. Chẳng qua, mọi người đều đã từng sinh hoạt chung ở một cái cứ điểm, nếu từ chối thì có lẽ có chút vô tình.

"Thạch huynh, dù sao cũng đều là đồng bạn, chúng ta mang theo bọn họ thì hơn. Lỡ gặp cái gì không may cũng có thể lấy họ ra làm bia đỡ đạn..." Phùng Ly nói lên hai câu, nhưng nói đến câu cuối thì tiếng đã nhỏ đến mức không thể nghe được.

Thạch Mục lắc đầu, không để ý đến Phùng Ly, chỉ quay qua nhàn nhạt nói với đám Phù Sư rằng:

"Các ngươi muốn đi chung thì cứ tới đây. Nhưng ta nói trước, gặp phải Man tộc mà còn mạng hay không thì phải tự xem bản lĩnh mỗi người."

Mấy tên Phù Sư nghe vậy thì mừng rơn, liên tục gật đầu đáp ứng. Dưới sự dẫn dắt của Thạch Mục, một đoàn người lại tiếp tục chạy tiến lên lối đi phía trước. Cũng không lâu lắm, một cái ngã rẽ đã xuất hiện trước mặt.

"Phùng sư đệ, ngươi tới dẫn đường đi." Thạch Mục nói.

Phùng Ly ứng một tiếng, sau khi trầm ngâm một chút liền chọn lối rẽ phía bên trái xông vào. Thạch Mục cũng không chút chần chừ vọt vào theo. Việc làm của Thạch Mục dù khiến những người khác cảm thấy có chút kỳ quái nhưng ai cũng không nói gì thêm mà nhanh chóng theo sát phía sau Thạch Mục. Cứ điểm Thử Sào mặc dù không tính quá lớn, nhưng có lẽ vì để ứng phó với những tình huống như lúc này mà ngoài bốn con đường chính ở bốn phía Đông Nam Tây Bắc ra còn có không ít các con đường nhỏ xen kẽ khắp nơi. Dưới sự dẫn đường của Phùng Ly, đoàn người hết rẽ trái rồi lại quẹo phải, dần dần chạy về phía cửa ra ở phía Bắc. Dọc theo con đường này hầu như không gặp phải tên Man tộc nào. Ngẫu nhiên bắt gặp một hai tên lạc đàn thì đã bị Vẫn Thiết Hắc Đao của Thạch Mục cùng thuật pháp, phù lục do đám Phù Sư liên hoàn bắn ra xử đẹp. Một đường hữu kinh vô hiểm.

...

Sau thời gian khoảng một bữa cơm, Thạch Mục lúc này đang nghiêng người dựa trên tường đá, đầu phía bên kia của ngã rẽ trước mặt là cửa ra vào phía Bắc của cứ điểm rồi. Thạch Mục hơi thò đầu ra, nhìn thoáng qua chỗ cửa vào, sau đó lập tức rụt trở về. Chỗ đó thấp thoáng vài cái bóng Man tộc cao lớn đang đi tới đi lui cảnh giới.

"Đối phương có cả thảy mười ba tên, trong đó hai tên là Hậu Thiên hậu kỳ, còn lại đều là Hậu Thiên sơ, trung kỳ." Phùng Ly đứng ở bên cạnh hắn, nhắm mắt cảm ứng một lát, nhỏ giọng nói ra.

Trên mặt Thạch Mục hiện lên một tia kinh ngạc, không ngờ ở trong khoảng cách gần, Phùng Ly không chỉ cảm ứng được Man tộc có bao nhiêu người mà ngay cả thực lực của chúng ra sao cũng biết.

"Trước lui lại đã." Họ Thạch khoát tay áo, hai người liền lùi lại, đi vào trong một con đường vắng vẻ.


Thạch Mục thò tay vỗ hai cái lên vách tường khiến nó nứt ra một cái khe, hai người lách mình tiến vào, khe hở lập tức khép lại. Phía trong là một căn phòng đá diện tích không lớn lắm. Đây vốn là kho chứa tạp vật của cứ điểm. Vị trí của nó ở nơi hẻo lánh nên vẫn chưa bị Man tộc phát hiện ra. Những người khác đều ở trong này, thấy hai người Thạch Mục trở lại cả đám lập tức bu tới.

"Thạch huynh, tình hình ở cửa ra thế nào?" Thanh niên áo lục tâm thần lo lắng không yên hỏi.

Thạch Mục thuật lại một lần tình huống ở cửa ra cho mọi người. Cả bọn nghe xong không khỏi hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm gì tiếp theo.

"Hiện chỉ còn nước mạnh mẽ giết một đường xông ra ngoài. Ở mấy chỗ khác, thanh âm chém giết ngày càng ít. Chúng ta lưu tại đây sẽ càng lúc càng nguy hiểm." Phùng Ly nhanh chóng phân tích.

Thánh niên áo lục cùng đám người nhìn nhau vài lần rồi đồng loạt gật đầu đồng ý.

"Vậy thì tốt! Phe địch đông hơn chúng ta nhiều. Chúng ta cần phải bàn trước xem nên dùng chiến thuật gì..." Thạch Mục trầm giọng nói ra.

Đúng vào lúc này, cửa vào gian nhà đá chợt "Kèn kẹt" một tiếng, nứt ra một cái khe hở, một bóng người màu xanh lá vọt vào.

Người này mặc phục sức*, đeo mặt nạ da thú của Man tộc, khi trông thấy gian nhà đá còn có người thì ánh mắt lộ vẻ giật mình.

(phục sức: trang phục và trang sức của người Man. Ở đây đại loại là áo da thú, vòng tay vòng cổ bằng xương..)

Hàn quang lóe lên, một đạo kiếm quang chợt đâm thẳng tới cổ họng của kẻ mới đến. Người ra tay chính là Phùng Ly. Kẻ này hiển nhiên là không hề có phòng bị, khoảng cách hai bên lại gần, gã muốn tránh cũng tránh không kịp rồi. Mắt thấy người nọ sẽ bị Phùng Ly giết chết, một thanh trường đao màu đen chợt thình lình xuất hiện, "Keng" một tiếng, ngăn lại trường kiếm trong tay Phùng Ly.

"Phùng huynh, chờ chút đã, người này không phải Man tộc. Hắn chẳng qua chỉ mặc y phục của Man tộc thôi." Thạch Mục kéo cổ tay Phùng Ly lại, nhanh chóng nói ra.

Những người khác giờ phút này cũng nhảy dựng lên, tự mình lấy ra vũ khí cùng Phù lục chuẩn bị hội đồng kẻ mới đến thì nghe Thạch Mục nói như vậy, lập tức dừng lại.

"Chư vị, là ta." Người này kéo mặt nạ xuống, thì ra là Thanh Phong.

"Thì ra là Thanh Phong sư huynh." Phùng Ly ngớ người, buông trường kiếm xuống. Những người khác cũng nhẹ nhàng thở ra, buông vũ khí trong tay xuống.

"Ánh mắt của Thạch sư đệ tốt thật, không thì ta đã chết oan rồi." Thanh Phong tiện tay đóng cánh cửa đá lại, miệng cười khổ một tiếng nói.

"Tuy sư huynh mặc phục sức của Man tộc nhưng ngươi lại không đổi giày. Hơn nữa nếu ngươi thật là Man tộc thì Phùng sư đệ không thể không phát hiện ra." Thạch Mục nhàn nhạt nói ra.

Phùng Ly nghe vậy, sắc mặt khẽ đỏ.

Vừa rồi đúng là gã quá khẩn trương, vừa thấy y phục của Man tộc đã động thủ theo phản xạ mà quên mất năng lực cảm ứng của mình. Thanh Phong nghe vậy, trên mặt lộ ra thần sắc nghi hoặc, nhìn Phùng Ly một cái. Hiển nhiên có chút thắc mắc lời Thạch Mục vừa nói là có ý tứ gì.


"Được rồi, trước không nói cái này. Xem dạng này thì Thanh sư huynh cũng định từ cửa Bắc này chạy ra cứ điểm phải không?" Thạch Mục ho khan một tiếng, đổi chủ đề hỏi.

"Đúng vậy, vừa nãy ta đi nhìn một chút, hiện cửa ra đã bị không ít dũng sĩ đồ đằng của Man tộc canh giữ rồi, muốn rời đi chỉ sợ không dễ." Thanh Phong thở dài, cười khổ nói.

"Chúng ta cũng đang muốn từ chỗ này lao ra, huynh có muốn cùng đi với chúng ta không?" Thạch Mục không lưỡng lự, hỏi.

Thanh Phong nghe vậy lông mày liền cau lại, có chút chần chờ.

"Nếu Thanh sư huynh đã có tính toán khác thì thôi, chúng ta tách ra hành động cũng được." Thấy vẻ mặt của Thanh Phong như vậy, dù có chút ngoài ý muốn nhưng Thạch Mục vẫn tỏ ra cực kỳ dứt khoá.

Thanh Phong này cùng lắm cũng chỉ là một tên Thuật sĩ học đồ mà thôi, thêm gã không tính nhiều, thiếu đi gã cũng không xem là ít.

"Đa tạ Thạch sư đệ thông cảm!"

Thanh Phong chỉ có thể trả lời lúng túng một câu như vậy. Xong rồi đứng ở một bên nghe Thạch Mục và những người khác bàn bạc tác chiến.

"Mọi người nhớ kỹ, đợi chút nữa một hơi phóng hết phù lục ra, được bao nhiêu thì hết sức phóng bấy nhiêu. Dùng hết mọi khả năng phá vỡ trận thế của đối phương, sau đó thừa loạn lao ào ra ngoài. Còn việc có thể chạy thoát hay không thì phải tự xem vận khí của chính mình." Thạch Mục nhanh chóng nói ra.

Hôm nay dưới tình huống này, cũng chỉ còn mỗi cách gây hỗn loạn, sau đó mạnh mẽ lao hết ra mà thôi. Đám người Phùng Ly nhẹ gật đầu, mỗi người đều tự nắm chặt Phù lục của mình trong tay, trên mặt lộ ra thần sắc quyết tuyệt.

"Đi thôi." Thạch Mục đẩy cửa đá ra, đoàn người đi ra ngoài.

"Chờ chút, Thạch sư đệ, ta cũng hành động cùng một chỗ với các ngươi đi." Ánh mắt Thanh Phong lóe lên, dường như hạ quyết tâm nào đó, bỗng chạy theo nói.

"Vì sao huynh lại đột nhiên đổi chủ ý vậy? Được rồi, chúng ta không có nhiều thời gian, vậy thì cùng nhau hành động đi. Vừa nãy ta nói gì chắc huynh cũng nghe được, huynh có Phù lục lợi hại gì thì lôi hết ra dùng cùng với chúng ta đi." Thạch Mục lắc đầu, không có hỏi thêm cái gì.

Thanh Phong thở ra một hơi, gật gật đầu, lật tay lấy hai miếng Phù Lục toả ra ánh sáng xanh lập loè ra. Phù văn trên hai tấm Phù lục này xoắn kết lại một chỗ với nhau, thoạt nhìn trông rất giống một cái vòi rồng màu xanh. Thạch Mục liếc nhìn Phù Lục trong tay Thanh Phong thêm vài lần. Tuy cảm thấy Phù này hết sức lạ lẫm những vào lúc này hắn tự nhiên sẽ không hỏi cái gì. Lập tức là người đầu tiên lao tới cửa ra.

"Lên!!"

Vọt qua ngã rẽ, Thạch Mục hét lớn lên một tiếng, hai chân tăng tốc, lập tức hoá thành một cái bóng mờ lao vọt lên phía trước, tốc độ vô cùng nhanh. Đồng thời, tay hắn vung lên, sáu miếng Phù Lục màu lửa đỏ bay vèo ra, hoá thành sáu con rắn lửa dài ba thước, tản mát ra từng trận khí nóng hừng hực. Lại ầm một tiếng, hoá thành đợt đợt mưa lửa tràn tới bao trùm lên bọn Man tộc ở gần cửa ra. Mấy tấm phù này là Hỏa Xà Phù. Trong đám Phù lục cấp thấp, loại Phù lục có tính công kích không nhiều. Hỏa Xà Phù là một trong số đó. Thanh Phong cũng vứt hai miếng Phù lục màu xanh trong tay ra, ánh sáng màu xanh chợt loé lên, hai cái lốc xoáy cao hơn một trượng hiển hiện mà ra, nhoáng cái đã hợp hai làm một, kích cỡ điên cuồng to lên, phát ra tiếng gầm gừ như của Cự thú rồi cuộn cuộn lao vọt tới cửa ra. Những nơi lốc xoáy đi qua, đá tảng nơi bốn vách tường* nhìn như cứng rắn nhao nhao nát vụn thành bột phấn, bị cuốn vào trong lốc xoáy. Lối đi phía trước cứ như vậy bị nới rộng ra một vòng.

"Là Quyển Phong Phù* trung giai!"

(Quyển Phong Phù: Phù Gió Cuốn)

Những người khác thấy vậy thì mừng rơn, lập tức cũng ném các loại Phù lục trong tay mình ra. Trong lúc nhất thời, các loại thuật pháp như hoả cầu, băng trùy, tia chớp...vèo vèo bắn tới như mưa. Đám Man tộc canh ở cửa ra tất nhiên đã nhìn thấy bọn người Thạch Mục, chẳng qua động tác của bọn chúng vẫn bị chậm hơn một giây, còn chưa kịp làm ra công kích gì thì đã bị đủ loại thuật pháp cùng lốc xoáy nhấn chìm.

Gầm Gừ Grào!

Nguy cơ lâm đầu, bọn Man tộc kinh hãi nhao nhao thi triển bí thuật đồ đằng. Trên thân thể bọn chúng, các loại dị biến lập tức xảy ra. Các loại công kích như hoả cầu, băng chùy, lốc xoáy....đập trúng vài tên Dũng sĩ đồ đằng Man tộc ở đây, tuy làm chúng ngã lăn trên mặt đất hoặc quất chúng bay ra ngoài nhưng đây đều là Thuật pháp cấp thấp, lực công kích có hạn nên trừ phi đánh trúng chỗ yếu hại, còn không thì không cách nào tước đi năng lực chiến đấu của bọn chúng. Chẳng qua như vây cũng đủ rồi, đa số đám Man tộc ở đây bị lốc xoáy làm cho ngã trái ngã phải, khiến đội hình phòng ngự vốn chỉnh tề lập tức bị phá vỡ, loạn thành một đống.

Thạch Mục thừa cơ, thân hình lắc lư mấy cái, trong nháy mắt đã chạy lên mấy trượng, cửa ra đã ở không xa phía trước. Vào thời khắc này, một tiếng "Onggg" vang lên, một thanh trường thương đỏ như máu từ khói bụi phía trước đột nhiên đâm ra, như rắn độc đâm về phía ngực của Thạch Mục. Một thương này cực nhanh, mới lóe lên một cái đã đến trước mắt Thạch Mục. Thạch Mục cả kinh, nhưng phản ứng của hắn cũng không chậm, bước chân dừng, thân thể mãnh liệt phanh lại. Đồng thời cánh tay khẽ gập một cái, khuỷu tay nhanh như thiểm điện đập vào mặt bên cạnh của đầu thương.

Một tiếng "Ầm" thật lớn vang lên, đầu thương như bị vật nặng đánh trúng, lập tức rung lên rồi bắn ngược trở lại.

Trong làn sương khói chợt truyền ra một tiếng kinh dị. Không đợi lâu, đầu thương chợt rung lên, biến ảo thành bảy tám đoá hoa thương cuốn ngược trở lại, đâm tới các nơi như ngực, bụng dưới.. của Thạch Mục. Thạch Mục hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên kim quang, đột nhiên vung ra một đấm, đấm lên một đoá trong cả đám hoa thương kia.