Huyền Giới Chi Môn

Chương 1309: Truyền Thừa Niết Bàn (1)

Trong lòng Thạch Mục rung động, muốn xem toàn cảnh cây ngô đồng này như thế nào, vì thế đã lui ra vài bước, đến khi đã lùi được chừng trăm trượng.

Đúng lúc này, Hỏa Diễm Kim Phượng hót lên một tiếng Phượng minh rõ to, hai cánh bỗng dưng mở lớn, không gian đen kịt được chiếu rọi thành một mảng đỏ rực.

Hai cánh cực lớn đan xen vàng đỏ, vỗ mãnh liệt.

Một luồng gió mà mắt thường có thể thấy được lướt nhẹ qua, toàn bộ cây ngô đồng lửa bắt đầu lắc lư mạnh mẽ.

- Rầm rầm!

Thanh âm từng phiến lá va chạm vào nhau tạo thành từng tiếng xào xạc.

Vô số phiến lá lóe lên ánh sáng lửa đỏ chậm chời kim quang, chúng tách khỏi cảnh cây, bay múa trên đỉnh đầu Thạch Mục, rơi xuống phiêu đãng.

Lá cây ngô đồng bay ngợp trời, bay múa xoay tròn, đỏ thẫm cả một vùng, hình ảnh cực kỳ xinh đẹp, không thể nào nói rõ thành lời.

Chẳng biết tại sao, khi Thạch Mục nhìn tràng cảnh này lại cảm thấy nội tâm chấn động cực kỳ mạnh mẽ, sinh ra cảm giác như vừa tỉnh giấc mộng.

Nhưng vào lúc này, khi một phiến lá đỏ rơi xuống đất, liền bốc lên hỏa diễm kim sắc.

- Vù vù.

Ngay tiếp sau đó, phiến lá thứ hai, thứ ba...

Khuôn viên phạm vi mấy trăm trượng chung quanh Thạch Mục nhanh chóng rực cháy một màu hỏa diễm kim sắc, kết nối lại với nhau thành một biển lửa rực rỡ sắc vàng.


Một cỗ khí tức nóng bỏng quét đến, đánh sâu vào trong tâm khảm Thạch Mục khiến hắn suýt chút nữa đã không chống chịu được.

Thạch Mục thấy phù văn rậm rạp bên trong biển lửa, trong lòng vô cùng kinh hãi, hiển nhiên là hắn không lường trước được, trong biển lửa này ẩn chứa sức mạnh của pháp tắc, phải nói đúng hơn là số lượng pháp tắc cực kỳ dồi dào mạnh mẽ, cao thâm huyền ảo.

Trong lòng hắn xoay chuyển một vài suy nghĩ, lập tức xoay cổ tay, ba luồng hào quang màu đỏ bắn ra nhanh như điện, hóa thành Huyền Hỏa Phiên, rơi vào trong biển lửa, từ từ xoay tròn.

Tay Thạch Mục bắt pháp quyết, linh vực bên ngoài Huyền Lửa Phiên sáng lên từng vòng, hỏa diễm chung quanh bắt đầu khởi động, trong nháy mắt đan cài quấn quanh, tạo thành một Không Gian Huyền Hỏa, ngăn cản biển lửa màu vàng ở chung quanh.

Thạch Mục đang ở trong Không Gian Huyền Hỏa, thần sắc đã dịu đi không ít, chẳng còn cảm giác nóng bỏng khó nhịn nữa.

Thế nhưng khi thời gian chỉ trôi qua trong chốc lát, lông mày Thạch Mục giật giật, bên ngoài Không Gian Huyền Hỏa bắt đầu trở nên không còn ổn định như trước.

Tuy rằng Không Gian Huyền Hỏa và biển lửa kim sắc kia đều có cấu tạo từ hỏa diễm, nhưng không hề tương dung với nhau, trái lại chúng đối lập nhau cực kỳ lợi hại, chẳng khác nào thủy hỏa bất dung.

Thạch Mục không thể thư giãn được dù chỉ chốc lát, Không Gian Huyền Hỏa đã phát ra tiếng răng rắc, có xu thế tán loạn.

Sự hung hãn của biển lửa kim sắc này còn lợi hại hơn những gì Thạch Mục dự đoán.

Sắc mặt Thạch Mục ngưng trọng, hai tay thay đổi pháp quyết liên tục, Huyền Hỏa Phiên tăng tốc độ xoay tròn, từng luồng lửa nóng trào ra, hóa thành quang mang màu đỏ, ngăn cách biển lửa kim sắc một lần nữa.

- Mặc dù chỉ là một lĩnh vực không hoàn chỉnh, nhưng cũng có chút bộ dáng rồi đó.

Hỏa Diễm Kim Phượng đậu trên nhánh cây ngô đồng thấy những việc đang xảy ra bên dưới, miệng phát ra thanh âm tán thưởng.


Tất nhiên Thạch Mục không nghe thấy lời tán thưởng từ miệng Hỏa Diễm Kim Phượng, giờ phút này lông mày của hắn nhíu chặt, toàn toàn toàn ý khống chế lĩnh vực.

Đã đến thời khắc này, hắn mới phát hiện được chỗ hung hiểm của Niết Bàn Phượng Diễm

Thậm chí hắn còn cảm thấy, một khi lĩnh vực của bản thân mình bị công phá, với cường độ nhục thể hiện gời của hắn cũng chỉ có thể chống cự được ước chừng ba canh giờ mà thôi.

Mà đó chỉ là miễn cưỡng có thể bảo vệ tính mạng, nói chi đến nhận được truyền thừa Niết Bàn Phượng Diễm chứ?

Tuy rằng suy nghĩ là thế, nhưng hắn hoàn toàn không dám phân tâm, chỉ sợ chỉ cần một chút sơ xuất nhỏ của mình cũng đủ để Niết Bàn Phượng Diễm xâm nhập vào trong lĩnh vực.

Sau khi lĩnh vực của mình thoáng ổn định, Thạch Mục đột nhiên cảm thấy dị động phát ra từ trong nhẫn trữ vật của mình.

Cổ tay hắn khẽ đảo, chín phiên màu đỏ xưa cũ lập tức xuất hiện, giống như một cây lao vây quanh chung quanh hắn.

Chín phiên này vừa rơi xuống, trên phiên lập tức sáng lên hào quang đỏ thắm, dường như có chút hô ứng với ba Huyền Hỏa Phiên đang xoay tròn bên trên.

Thanh âm “vù vù” vang lên.

Dường như biển lửa kim sắc đang vây quanh ngoài lĩnh vực cảm nhận được điều gì đó bất thường, nó bắt đầu khởi động điên cuồng, đánh mãnh liệt vào trong màn sáng.

Thạch Mục có thể cảm nhận được, đám hỏa diễm này bị ảnh hưởng bởi Cổ Phiên chín mặt này, bởi thế mới càng ngày càng kịch liệt.

Hắn nhớ tới tình cảnh ngày đó ba lá Hạo Thiên Huyền Hỏa Phiên chữa trị, lông mày không khỏi nhăn lại, vẻ mặt hiện ra một tia do dự.

Nhưng chỉ sau một hơi, trán hắn hơi nâng lên, tia hào quang rực sáng trong đáy mắt, hai tay hắn chợt thu lại, màn sáng màu đỏ lập tức biến mật không thấy gì nữa.

Đám hỏa diễm bị lĩnh vực ngăn cản bên ngoài, hiện tại giống như ngựa mất cương, điên cuồng lao tới chỗ Thạch Mục.

Phạm vi vòng tròn giữa biển lửa dần dần nhỏ lại, trong nháy mắt đã có thể nuốt luôn cả Thạch Mục và chín lá Phó Phiên.

Thế nhưng vào lúc này, chín lá Cổ Phiên xưa cổ bộc phát hào quang sáng rọi, ngay cả những phù văn bị tàn phá cũng nhanh chóng phát sáng hẳn lên.

Biển lửa kim sắc đang lao tới mãnh liệt lập tức hóa thành một dòng sông lửa cực lớn lượn quanh, lưu động cuồn cuộn, vọt tới trước mặt chín lá Cổ Phiên kia.