- Xin hỏi Thạch đạo hữu, ngươi vừa nói liên minh Di Thiên là cái gì?
Đuôi lông mày Địch Ngạn rớn lên, mở miệng hỏi.
- Phi Thiên Thử, Viêm Hổ, Tử Tinh Ma Ngưu và hơn mười Yêu tộc, đã cùng Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc ta kết làm liên minh, Thạch Mục làm minh chủ, gọi là liên minh Di Thiên, cùng chống lại Thiên Đình. Thạch minh chủ nghe nói ba tộc các ngươi bị Thiên Đình bao vây chặt chẽ, dẫn dắt chúng ta đến đây trợ giúp.
Đại trưởng lão nói.
Triệu Dận và Địch Ngạn nghe vậy, nhất thời cả kinh. Hai người đưa mắt nhìn nhau một cái, thần sắc đều có chút xấu hổ.
Thần sắc Lục Quỳ Chung cũng thoáng đổi, có vẻ có chút kinh ngạc. Chỉ có điều trừ điều đó ra, ngược lại hắn cũng không có tâm tình gì khác.
Các đại năng Thần cảnh khác ở xung quanh nghe nói vậy, cũng hai mặt nhìn nhau, thần sắc mỗi người đều không giống nhau.
- Cảm ơn Thạch đạo hữu... Không, cảm ơn Thạch minh chủ lần này dẫn đầu đại quân đến đây trợ giúp. Bằng không hôm nay ta Bàn Quy tộc chỉ sợ cũng phải xoá tên khỏi Bách Tộc trong Thiên Hà.
Lục Quỳ Chung cảm kích nói.
- Lục tộc trưởng nói quá lời. Mọi người đều là một thành viên Bách tộc Thiên Hà, đều chống lại Thiên Đình, chiến đấu vì tinh vực xung quanh.
Thạch Mục khoát tay áo, nói.
- Ai... lúc đầu Lão phu ở trong Thiên Phượng Tộc đã từng gây khó dễ cho Thạch minh chủ. Hôm nay Thạch minh chủ lại có thể bất kể hiềm khích lúc trước, trượng nghĩa cứu giúp, thật sự làm cho ta xấu hổ vô cùng.
Lục Quỳ Chung bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ nói.
- Chuyện đã qua lại, không đáng để nhắc tới. Việc cấp bách hiện tại, hẳn là giải quyết tốt hậu quả, cố gắng bố trí, đề phòng đại quân Thiên Đình ngóc đầu trở lại.
Thạch Mục nói.
- Ta đã an bài trận pháp sư đi tu sửa lại đại trận. Chỉ có điều muốn hoàn toàn khôi phục lại giống như lúc ban đầu, có khả năng còn cần hơn mười ngày.
Lục Quỳ Chung nói.
Thạch Mục nghe được lời nói này liền, gật đầu. Hộ tinh đại trận của Bàn Quy Tộc nắm giữ uy lực như vậy. Lần này bị hao tổn không nhẹ, cần thời gian dài như vậy cũng không có gì kỳ quái.
Trong thời gian tiếp theo, người của ba tộc bắt đầu dọn dẹp chiến trường, phong tỏa thông đạo không gian.
Dù sao lần này tuy rằng thắng hiểm Thiên Đình, nhưng chiến tranh quy mô lớn như vậy đối với toàn bộ Vũ Nham Tinh mà nói, vẫn là một tai họa. Công việc giải quyết tốt hậu quả tất nhiên là không ít.
Bên phái Thạch Mục, cũng dẫn người gia nhập vào đoàn người chữa trị tu sửa...
Mấy ngày sau, mười mấy trận pháp sư ngồi ngay ngắn ở giữa không trung. Các loại cờ trận, pháp quyết bắn ra.
Lỗ thủng cực lớn ở trên không trung, ở dưới sự duy trì liên tục chữa trị của các trận pháp sư, hoàng vân dần dần hội tụ về phía giữa lỗ thủng, hiện ra xu hướng bù đắp phong tỏa lại.
Chỉ có điều tốc độ kia vẫn rất thong thả. Muốn hoàn toàn khép kín, sợ rằng còn cần không ít thời gian.
Mà ở hai nơi vị trí góc trận ban đầu, một lần nữa tạo ra hai tấm bia đá đã vận chuyển tới, đang do một trận pháp sư Thần Cảnh chạm khắc phù văn. Ba ngày sau, nó lại một lần nữa đứng lặng lên. Đến lúc đó Huyền Vũ Bàn Vân Đại Trận liền có thể khôi phục lại giống như lúc ban đầu.
Trên không trung, hơn mười chiếc chiến hạm thường xuyên lui tới, không ngừng vận chuyển tộc nhân bị thương của các tộc đi vào trong tộc của Bàn Quy tộc.
Trên mặt đất, thi thể chiến tướng Thiên Đình và tu sĩ các tộc cũng được phân biệt tách ra. Nên chôn thì chôn. Nên đốt thì đốt. Những pháp bảo chiến đấu hai bên thất lạc đều được thu về tất cả.
Sau khi an bài một hồi, những công tác hoàn tất sau cuộc chiến trên Vũ Nham Tinh còn dây dưa chưa kết thúc, nhưng cuối cùng cũng dần dần ổn định lại.
Trên một tháp đài của Vũ Nham Tinh, Thạch Mục cùng tộc trưởng ba tộc Thiên Phượng đứng sóng vai, ánh mắt quan sát mọi nơi.
Ở phía sau mấy người, còn có không ít người của các tộc đang đứng.
- Thạch minh chủ, ở đây xem như đã an bài gần xong. Không bằng tạm thời dời bước đi vào trong tộc của ta, nghỉ tạm một chút. Thạch minh chủ thấy như thế nào?
Lục Quỳ Chung đi tới trước đám người Thạch Mục, nhiệt tình mời.
- Ta đang có ý đó.
Thạch Mục cười nói.
Lục Quỳ Chung nghe vậy liền vui mừng, đưa một tay ra, làm tư thế mời.
Hắn lập tức xoay người nói với hai người Triệu Dận, Địch Ngạn:
- Hai vị tộc trưởng, cũng cùng đi thôi
Nói xong những lời này, Lục Quỳ Chung liền không tiếp tục để ý tới hai người, dẫn theo đám người Thạch Mục bay lên, lao nhanh về phía Bàn Quy Tộc.
Hai người Triệu Dận và Địch Ngạn bị Lục Quỳ Chung ném lại phía sau, sắc mặt nhất thời trầm xuống.
Nghĩ đến những chuyện xảy ra trong thời gian qua, thái độ cung kính của Lục Quỳ Chung đối với Thạch Mục, sắc mặt Địch Ngạn tái ddi, trong lòng còn đặc biệt tức giận.
Triệu Dận chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, vỗ nhẹ vào vai hắn, ra hiệu hắn không nên tức giận. Sau đó thân hình hắn lao lên, cũng bay về phía trong Bàn Quy Tộc.
Kim Phong bà bà và Triệu Chu Minh và trưởng lão Thiên Phượng Tộc cũng theo sát phía sau, bay trở lại.
Địch Ngạn do dự một lát, hai tay nắm chặt, cũng dẫn theo tộc nhân theo sau.
...
Mọi người rất nhanh trở lại đại điện nghị sự của Bàn Quy Tộc, ở dưới sự hướng dẫn của Lục Quỳ Chung, chậm rãi đi vào đại điện.
Trong đại điện, người của các tộc khác đã đứng thành hàng từ lâu. Khi nhìn thấy đám người Thạch Mục tiến đến, ánh mắt bọn họ đều nhìn sang.
- Thạch minh chủ, xin mời ngồi.
Lục Quỳ Chung giơ tay lên chỉ về phía chủ vị, mở miệng nói.
- Lục tộc trưởng, trăm triệu lần không thể. Ngài là chủ, ta là khách. Làm gì có được đạo lý khách ngồi ở chủ vị?
Thạch Mục nghe vậy sửng sốt, liên tục từ chối nói.
Ở phía sau, Triệu Dận và Địch Ngạn mắt thấy Lục Quỳ Chung nhiệt tình như vậy, sắc mặt lại trầm xuống.
- Hôm nay nếu không có Thạch minh, làm gì còn chỗ cho chủ như ta? Chủ vị này, Thạch minh chủ đừng từ chối nữa.
Lục Quỳ Chung mở miệng nói, giọng nói vô cùng kiên quyết.
Thạch Mục tất nhiên sẽ không đi ngồi ở chủ vị. Hai người từ chối một phen, cuối cùng vẫn là Lục Quỳ Chung ngồi lên, Thạch Mục ngồi ở bên cạnh Lục Quỳ Chung.
Hai người Triệu Dận, Địch Ngạn lại ngồi ở bên kia của Lục Quỳ Chung.
Sắc mặt hai người không phải dễ nhìn. Dựa theo thứ tự, chỗ ngồi của hai người sẽ thấp hơn so với Thạch Mục một cấp. Chỉ có điều nơi này là địa bàn của Bàn Quy Tộc. Chủ nhân gia an bài như vậy, bọn họ cũng không tiện nói cái gì.
Những người khác rất nhanh đều ngồi xuống.