Theo giọng nói hắn vang lên, hắn nâng tay lên, bỗng nhiên nắm chặt lại.
Xương cốt toàn thân Hãn Chiết không ngừng kêu lên rắc rắc. Ở cổ họng còn vang lên những tiếng rắc rắc, dường như một giây tiếp theo sẽ gãy lìa.
Trên người hắn vốn đang bị thương, luân phiên chiến đấu kịch liệt, khiến chân khí trong cơ thể cũng có chút cạn kiệt. Lúc này hắn căn bản không tránh thoát.
Sắc mặt hắn biến hóa kịch liệt, hiển nhiên có chút bất ngờ.
Đúng lúc này, một cột khói màu đen cực lớn đột nhiên từ trên trời lao xuống, hóa thành một bàn tay khổng lồ màu đen, thò vào trong ảo ảnh huyền quy của Lục Quỳ Chung.
Chỉ thấy trên bàn tay khổng lồ màu đen này có vô số phù văn màu đen lóe lên, mơ hồ có thể thấy ma ảnh bên trong. Không ngờ là trăm nghìn mặt người mặt thú. Tất cả đều vặn vẹo khác thường, phát ra tiếng kêu than khóc lóc thống khổ khiến chó người ta cảm thấy sởn tóc gáy!
bàn tay khổng lồ màu đen vừa đụng đến huyền quy ảo ảnh, ảo ảnh lập tức dường như bị ăn mòn giống nhau, xuất hiện từng trận khói xanh, bên trong màu vàng phù văn cũng nhẹ nhàng tung bay ra.
Trong nháy mắt bàn tay khổng lồ màu đen đi tới bên cạnh Hãn Chiết. Một tay bao lại, làm ra một cái chắn hình bán cầu, bao phủ hắn vào trong.
- Đây là... A Tị Ma Khí! Cửu Tử Luân Hồi Ma Công!
Lục Quỳ Chung biến sắc.
- A...
Hãn Chiết cảm giác được lực lớn ngàn quân trên người liền biến mất, trong miệng không khỏi thở phào một cái.
Hắn nửa quỳ ở trong lá chắn hình bán cầu, vừa ngẩng đầu lên, nhìn Lục Quỳ Chung, khóe miệng dâng lên một nụ cười chế giễu.
Tiếng xé gió vang lên. Một bóng người cao lớn từ trên trời hạ xuống. Đó chính là Bì Lô tiên tướng.
- Tiên tướng thứ chín của Thiên Đình, Bì Lô!
Lục Quỳ Chung nhìn Bì Lô tiên tướng, đồng tử co lại, lạnh giọng nói.
Vào thời khắc này, một ánh sáng lóe lên. Hơn hai mươi bóng người chợt hiện ra. Dẫn đầu chính là Nam Cung Cảnh trong trang phục màu trắng.
Sắc mặt Lục Quỳ Chung càng tái hơn. Trong đầu hắn dâng lên một ý niệm, thân thể bắn ngược lại hơn trăm trượng. Trước người có ánh sáng màu vàng lóe lên. Tấm lá chắn huyền quy lại được lấy ra, nhanh chóng xoáy tròn xung quanh thân thể hắn. Búa lớn màu vàng trong tay hắn phóng ra ánh sáng cường đại.
Bì Lô vừa lặng lẽ liếc mắt nhìn Lục Quỳ Chung, vừa xòe bàn tay ra một chiêu về phía Hãn Chiết.
Tấm lá chắn hình bán cầu kia lập tức mang theo Hãn Chiết bay về phía Bì Lô tiên tướng.
Lá chắn hình bán cầu biến mất. Hãn Chiết đứng dậy, liền nhìn về phía Bì Lô và Nam Cung Cảnh khom người cúi đầu.
- Tham kiến hai vị tiên tướng.
Hãn Chiết cung kính nói.
- Triệu Tiển, trên người ngươi còn đang bị thương. Tạm thời lui sang một bên.
Bì Lô dứt lời, một tay vừa nhấc lên. Một đạo kim quang chợt hiện trôi qua, bay về phía Hãn Chiết.
Hãn Chiết một tay vừa nhấc lên, thu ánh sáng màu vàng vào trong tay. Đồng thời toàn thân hắn có ánh sáng lóe lên. Thân hình thoáng mơ hồ, rốt cuộc biến thành một thanh niên Nhân tộc mặc áo bào trắng.
Mặt hắn nho nhã, tướng mạo đường đường. Nếu như Thạch Mục ở đây, nhất định liếc mắt liền nhận ra, người này chính là Triệu Tiển.
- Lần này công lao của ngươi không nhỏ. Sau này quay về Thiên Đình, tôn thượng tự có phong thưởng.
Bì Lô hờ hững mở miệng nói. Nam Cung Cảnh nhìn Triệu Tiển, trong ánh mắt cũng vài phần thưởng thức.
Đứng sau lưng Bì Lô, Tây Môn Tuyết nghe được lời ấy, trong con ngươi xinh đẹp dường như lại hiện lên một vẻ kinh ngạc khác thường. Chỉ có điều cũng chỉ chớp mắt trôi qua, đã được nàng che giấu xuống rất tốt.
Ánh mắt nàng liếc nhìn về phía tinh vực xa xôi, chợt lóe lên vẻ lo lắng.
Đúng lúc này, bầu trời phía xa, hai mảnh lưu quang từ phương hướng khác nhau bay vụt tới gần. Một bên chính là người của Bàn Quy tộc. Một bên khác lại là hai tộc Thiên Phượng, Địa Long.
Lục Quỳ Chung thấy người hai tộc Thiên Phượng, Địa Long cũng chạy tới, ánh mắt lộ ra vẻ mừng rỡ.
Lúc này, trong ba tộc tổng cộng chỉ có mười bảy, mười tám cường giả Thần Cảnh. Ít hơn so với thần tướng của Thiên Đình một chút. Nhưng tồn tại Thánh Giai đi theo lại có chừng mấy trăm tên. Hơn nữa phía sau có từng luồng ánh sáng bay vụt đến. Viện binh cuồn cuộn không ngừng. Còn có một vài chiến hạm bay nhanh tới.
Người của hai tộc Thiên Phượng, Địa Long vừa hạ xuống đất, liền thấy dưới vòng xoáy tinh vân màu vàng có hơn hai mươi tên cường giả Thần Cảnh của Thiên Đình, sắc mặt nhất thời đại biến.
- Lục huynh, đây là có chuyện gì?
Triệu Dận lập tức hỏi.
- Hãn Chiết của Linh Phù Tộc, chính là nội ứng của Thiên Đìn nội ứng, vốn tên là Triệu Tiển gì đó. Là hắn nhân cơ hội phá hủy hai nơi góc trận, khiến cho Thiên Đình mở ra lối đi này.
Lục Quỳ Chung nhìn Triệu Tiển đang điều tức, trong mắt chớp hiện ánh sáng lạnh lẽo, cắn răng nói.
Trên mặt Triệu Dận biến sắc, cùng Địch Ngạn trao đổi ánh mắt một chút.
Từ trên đại điển của Thiên Phượng Tộc, Hãn Chiết vẫn đi theo bọn họ cho đến nay. Hắn ẩn nấp trong thời gian dài như vậy. Không ngờ Thiên Đình đa mưu túc trí như vậy.
- Lục huynh, lúc này hộ tinh đại trận đã xuất hiện lỗ thủng. Hơn nữa đối phương có rất nhiều Thần Cảnh. Sợ rằng chúng ta khó có thể tiếp tục giữ vững được nữa. Vẫn tạm thời lui lại thì thỏa đáng hơn.
Địch Ngạn liếc mắt nhìn đám người Bì Lô liếc mắt, lập tức nói.
- Đại trận vừa hình thành lỗ thủng. Trừ khi là cường giả Thần Cảnh, những người khác của Thiên Đình căn bản không có cách nào thông qua. Lúc này Thiên Đình chỉ có những người này tiến đến. Tuy rằng bọn họ có khá nhiều Thần Cảnh, nhưng nhân số chúng ta chiếm ưu thế tuyệt đối. Bọn họ lần này là mua dây buộc mình! Thiên Cơ trưởng lão, ngươi lập tức dẫn người thi pháp phong tỏa lại thông đạo. Những người khác theo ta chiến đấu. Hiện tại chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta tiêu diệt bọn họ!
Lục Quỳ Chung hét lớn một tiếng, búa lớn màu vàng trong tay phóng ra ánh sáng màu vàng cường đại. Hay bay tới chém ra, về phía Bì Lô tiên tướng bổ ra một búa.
Mọi người của Bàn Quy Tộc mắt thấy tộc trưởng động thủ, mỗi người lập tức bay ra, lao thẳng về phía các thần tướng của Thiên Đình.
Một lão giả Thần Cảnh tóc trắng xoá và mười mấy mấy người Bàn Quy Tộc tu vi Thánh Giai, mặc trang phục trận pháp sư không lao ra, trái lại phóng lên cao, bay về phía vòng xoáy tinh vân màu vàng.