- Đại trận của Bàn Quy Tộc có khả năng xuất hiện vấn đề. Tình hình ở Vũ Nham Tinh không ổn. Ta phải qua trước một bước.
Thạch Mục nói.
- Được. Tộc trưởng không nên tùy tiện hành động. Chúng ta sẽ mau chóng chạy tới đó.
Thần sắc đại trưởng lão biến đổi, chỉ hơi trầm ngâm, nói như thế.
- Chuyện nơi đây, nhờ cậy Đại trưởng lão.
Thạch Mục nói xong, có một thanh âm vang lên. Phía sau lưng hắn có ánh sáng hiện lên. Hai cánh đen trắng kéo dài ra, chợt đập mạnh một cái, lao ra khỏi chiến hạm, bay vào trong biển sao mịt mờ.
Gần như chỉ là trong nháy mắt, thân ảnh của hắn biến mất ở sâu bên trong biển sao. Tốc độ kia còn nhanh hơn so với chiến hạm gấp mấy lần.
...
Bên trong Vũ Nham Tinh.
Ánh mắt Hãn Chiết từ trên khối tinh thạch màu đen kia dời đi. Bỗng nhiên hắn quay người lại, bay vút lên trời cao, lao nhanh về phía khác.
Cách đó mấy trăm dặm, trong một thiên vực, có một bia đá màu đen khác dựng đứng.
Ở phía dưới tấm bia đá, một lão già tóc bạc đang khoanh chân ngồi.
Trên mặt hắn đầy nếp nhăn, viền mắt chũng sâu, mũi rất cao, hai gò má lún xuống. Hai cánh tay đặt hờ trên đầu gối giống như hai khúc củi. Thoạt nhìn dường như da bọc xương, vô cùng gầy gò.
So với việc thân thể hắn khẳng kheo, chiếc trường bào phủ ở ngoài thân thể hắn, có vẻ vô cùng rộng rãi. nhất là hai ống tay áo, còn từ đầu gối gắn kéo dài tới trên mặt đất.
Đột nhiên, mí mắt của lão già thoáng động. Hai mắt đang nhắm chặt bỗng nhiên mở ra. Có một ánh sáng trong suốt vô cùng cường đại phát ra, nhìn về phía trên bầu trời.
Chỉ thấy giữa không trung có một đạo lưu quang xẹt qua, rơi xuống trên mặt đất.
- Người nào?
Lão già trầm giọng quát, âm thanh có vẻ có chút khàn khàn.
- Lục Dư trưởng lão, tại hạ là Hãn Chiết của Linh Phù Tộc.
Hãn Chiết đáp.
- Ngươi không phải chịu trách nhiệm trấn thủ một góc trận sao? Tới nơi này làm gì?
Lục Dư hỏi.
- Tại hạ tới đây… chỉ vì lấy tánh mạng của ngươi.
Trên mặt Hãn Chiết hiện ra nụ cười nói.
Vừa dứt lời dưới, khí thế trên người hắn đột nhiên tăng lên. Khí tức Thần Cảnh hiện ra rõ ràng.
- Hóa ra là gian tế của Thiên Đình! Tiểu bối tiến giai Thần Cảnh chưa đủ nửa năm, lại có thể dám tranh đấu với lão phu. Thật không biết ngươi là ngu muội, hay là cuồng vọng!
Lục Dư từ trên mặt đất đứng lên, trong miệng cười nhạo nói.
Dứt lời, trên người hắn có ánh sáng màu vàng lóe lên. Từng sóng chấn động linh lực cường đại từ toàn thân hắn phóng ra, khiến áo bào của hắn vốn đang lay động chợt phồng lên.
Trên người hắn phóng ra khí tức, không ngờ cũng là một cường giả Thần Cảnh sơ kỳ.
- Xem ra là nhìn nhầm. Hóa ra cũng là một cường giả Thần Cảnh. Không trách được nơi này chỉ một mình ngươi bảo vệ.
Hãn Chiết hơi ngẩn người ra, nhưng sắc mặt vẫn thoải mái như thường, vừa cười vừa nói.
Dứt lời, cổ tay hắn lại lật một lần, lấy ra một cây Thanh Cương Đằng Mâu. Thân mâu lao thẳng, liền đâm về phía Lục Dư.
Chỉ thấy cổ tay hắn lại chuyển động. Thanh Cương Đằng Mâu xẹt qua trên không trung tạo ra vô số hư ảnh. Mâu nhọn giống như hoa sen xanh nở rộ, trong nháy mắt liền đâm ra mấy trăm đạo thương hoa, hướng về phía đầu của Lục Dư.
Lục Dư thấy thế, tay áo bào rộng thùng thình giơ cao cuốn một cái, lại xóa sạch mấy trăm đạo thương hoa ở trong trời đêm.
- Linh bảo.
Chân mày Hãn Chiết nhíu lại, hơi ngạc nhiên nói.
Chỉ thấy trường bào kim sắc trên người Lục Dư phát ra ánh sáng, thoạt nhìn những ngôi sao dày đặc chi chít ở trong màn đêm, vô cùng hoa mỹ. Chắc chắn chính là một linh bảo có phẩm cấp không thấp.
Hai tay áo Lục Dư lật một cái. Trên tay áo có phù văn lập tức sáng lên. Hai ống tay áo phóng ra, giống như hai con kim xà, lao về phía trên người Hãn Chiết.
Chỉ thấy vô số ánh sao lấp lánh trên tay áo bào không ngừng chớp động, rất nhanh đã kéo Hãn Chiết vào ở giữa.
Ánh mắt Hãn Chiết nhìn lướt qua hai bên. Chỉ thấy toàn thân ánh sáng một chút, giống như rơi vào biển sao lớn. Trong lúc nhất thời cũng không biết lối ra ở phương nào.
Lục Dư thấy thế, trong miệng cười lạnh một tiếng. Bàn tay ở trong ống tay áo liên tục bấm động pháp quyết, trong miệng cũng ngâm nga những khẩu quyết huyền diệu.
- Oong.
Một tiếng động nhỏ vang lên!
Một chấn động kỳ dị theo hai tay áo Lục Dư truyền qua, chiếu vào từng đạo tinh quang ở trên tay áo bào của hắn. Ánh sáng đột ngột phát ra. Mỗi vì sao bay lượn ra, nghiền ép về phía toàn thân của Hãn Chiết.
Hãn Chiết chỉ cảm thấy một trận áp lực thật lớn kéo tới toàn thân. Chân mày hắn nhất thời nhíu chặt lại.
- Tiểu tử, lực tinh thần gia tăng ở trên thân, tư vị không dễ chịu đi? Tiến vào Hoảng Kim Tinh La Bào của lão phu, vậy đừng mong sống sót ra ngoài.
Giọng nói của Lục Dư khàn khàn. Trong giọng nói hoàn toàn không mang theo tình cảm nói.
- Hừ, chỉ là linh bảo cũng muốn vây khốn được ta sao?
Chân mày Hãn Chiết bắt đầu giãn ra, giễu cợt nói.
Dứt lời, cổ tay hắn chuyển động một cái.
- Leng keng.
Thoáng cái, hắn đã cắm Thanh Cương Đằng Mâu vào trong mặt đất.
- Thanh Mộc Sâm La!
Trong miệng Hãn Chiết hét lớn một tiếng. Ở chỗ ngực của hắn có ánh sáng lóe lên. Một ảo ảnh đỉnh màu xanh lập tức hiện ra.
Từng sợi linh khí thuộc tính Mộc vô cùng tinh thuần từ trong cái đỉnh màu xanh tuôn ra, theo cánh tay Hãn Chiết, tràn vào trong Thanh Cương Đằng Mâu.
- Két két két.
Liên tiếp có tiếng đất đai vỡ vụn vang lên. Vô số sợi mây màu xanh lớn bằng cánh tay, từ trong mặt đất điên cuồng tuôn ra, kéo dài về phía hai bên tay áo bào của Hãn Chiết.
Vô số sợi mây xanh hội tụ lại thành rừng mây xanh um tươi tốt, giống như vô số cánh tay, đè ép tất cả tinh quang đến từ hai bên lại.