Huyền Giới Chi Môn

Chương 1217: Cờ cổ (1)

Hai mắt Thạch Mục có ánh sáng màu vàng chớp động. Hai bàn tay mười ngón không ngừng di chuyển. Mỗi lần điểm ra, Hạo Thiên Thánh Diễm trong hư không liền theo đó hóa thành hình thái mới.

Lúc rồng lúc hổ, giống như hùng giống như báo. Các loại hình thái dữ tợn hung bạo mạnh mẽ, trông rất sống động.

Hạo Thiên Thánh Diễm ở trong tay hắn, gần như đã đạt đến trình độ cực hạn.

Hắn ngoắc tay. Một hỏa diễm hình thể như con gấu lớn chợt căng phồng, lập tức vỡ ra, hóa thành một đám Hạo Thiên Thánh Diễm, bay trở về, dung nhập trong hỏa diễm quanh thân hắn.

Ánh sáng màu vàng trong hai mắt Thạch Mục thu lại, trên mặt lại không có vẻ vui mừng gì. Chân mày hắn hơi nhíu lại.

Trải qua mấy ngày này khổ luyện, Hạo Thiên Thánh Diễm lại có tiến bước.

Bản thân hắn có thể cảm nhận được, lúc này Hạo Thiên Thánh Diễm đã đến đại thành đỉnh phong. Chỉ kém nửa bước xa, liền có thể đột phá tới cảnh giới viên mãn.

Chỉ là nửa bước này, lại giống như lạch trời, bất kể như thế nào cũng không có cách nào bước qua.

Hắn thở dài. Nếu như lúc này Thải Nhi không bế quan thì tốt rồi.

Sử dụng phương thức song sinh cực biến tu luyện, thời điểm mới vừa bắt đầu tu luyện Hạo Thiên Thánh Diễm, tiến bước cực nhanh. Nhưng theo cảnh giới Hạo Thiên Thánh Diễm càng lúc càng cao, tốc độ cực biến tiến bước càng ngày càng chậm. Chỉ có điều lại vẫn nhanh hơn nhiều so với khi mình khổ luyện.

Thạch Mục trầm ngâm một lát, đứng lên, đi về phía bên ngoài.

Hắn suy nghĩ hết lần này đến lần khác, vẫn có ý định tìm đại trưởng lão thương lượng một chút, xem có biện pháp gì hay không.

Hiện tại, cuộc đại chiến cùng Thiên Đình đã rơi vào tình thế lửa sém lông mày. Trận doanh của đối phương lại có một trong Thập Nhị Tiên Tướng trấn thủ. Lần trước đối phương có chỗ e ngại, bởi vậy mới không có cùng mình thật sự so đấu.

Trong lòng hắn hiểu rõ ràng, trong gặp lại tiếp theo, nhất định sẽ quyết đấu.

Tuy rằng cảnh tượng lúc đó, khiến cho Yêu tộc Thiên Hà ở đây tạm thời an lòng, nhưng thật ra mình cũng không có nắm chắc có thể chống đỡ được một đòn toàn lực của đối phương.

Vì vậy, hắn phải mau chóng tu luyện Hạo Thiên Thánh Diễm tới cảnh giới viên mãn, có thêm một đòn sát thủ, mới có khả năng cùng đối phương đánh một trận.


Vào thời khắc này, chiến hạm chợt chấn động, ngừng lại.

- Chuyện gì xảy ra?

Trong lòng Thạch Mục ngẩn ra.

Chẳng lẽ là gặp phải Thiên Đình?

Hắn vừa nghĩ tới đây, trong tay bấm ra pháp quyết. Thân hình hắn thoáng cái trở nên mơ hồ, bắn ra. Trong nháy mắt hắn đã xuất hiện ở khoảng không trên chiến hạm.

Ánh mắt đảo qua, sắc mặt hắn thoáng đổi. Hắn đã hiểu rõ tại sao chiến hạm lại đột nhiên dừng lại.

Trong tinh vực phía trước, chẳng biết lúc nào xuất hiện hỏa diễm màu đỏ vô cùng vô tận, hội tụ thành một sông dài hỏa diễm cực lớn. Trong đó lửa giống như nước chảy, cháy mạnh cuồn cuộn không ngừng, ầm ầm chảy xuôi.

Cả con sông dài hỏa hồng thoáng cái chiếu sáng tinh không không có ánh sáng vốn tối đen, hoàn toàn phá hỏng con đường phía trước của đám người Thạch Mục.

Thạch Mục ngẩn người ra, hai mắt có ánh sáng màu vàng lưu chuyển.

Hỏa diễm màu đỏ trong sông dài cuồn cuộn biến hóa, giống như sóng lớn ở biển sâu điên cuồng phun ra, lại có chỗ giống như núi lửa dung nham phun trào, hình thái muôn hình vạn trạng.

Thậm chí, những hỏa diễm màu đỏ khi thì hội tụ, gần như ngưng tụ thành thực thể, hình thành ra những vật như một mặt trời màu đỏ với phạm vi vạn dặm, núi lửa màu đỏ. Khi thì chúng lại ầm ầm giải thể, phân tán ra, phát ra tiếng nổ kinh thiên.

Hư không nơi hỏa diễm tập trung tan ra, dễ dàng bị xé rách. Lực không gian chấn động, lại khiến cho sông dài hỏa diễm rung chuyển càng lớn.

- Tộc trưởng, đây là một thuỷ triều lưu hỏa ở tinh vực Thiên Hà. Chiến hạm không chịu nổi, không có cách nào xuyên qua nó được. Vận khí của chúng ta không tốt lắm, không ngờ gặp phải thứ này.

Đại trưởng lão xuất hiện ở bên cạnh Thạch Mục, nói.

- Có thể nghĩ cách đi vòng qua hay không?


Chân mày Thạch Mục nhíu lại, hỏi.

- Đi đường vòng sợ rằng không được. Thuỷ triều lưu hỏa có quy mô cực lớn, phương hướng chảy xuôi lại không theo quy luật nào. Nếu như muốn đi vòng qua có thể sẽ càng lãng phí thời gian. Chỉ có thể ở đây chờ một chút. Tốc độ thuỷ triều lưu hỏa rất nhanh. Trong khoảng thời gian hai ba ngày thì có thể qua được.

Đại trưởng lão lắc đầu, nói.

Thạch Mục nghe vậy, trong lòng không khỏi có chút nôn nóng chán nản. Lúc này đang gấp rút chạy đi, không ngờ được lại không khéo, gặp phải loại tinh không chảy loạn này.

Cùng lúc đó, xung quanh hắn có tiếng xé gió vang lên. Các đại năng Thần cảnh trên những chiến hạm khác cũng bay tới, thương thảo đối sách.

Kết quả mọi người thảo luận nửa ngày, cũng không có nghĩ ra được biện pháp tốt hơn, cuối cùng vẫn giữ quyết định ban đầu, chờ đợi.

Trong đại quân liên minh rất nhiều người thậm chí còn chưa từng thấy qua cảnh tượng tinh không dị thường như vậy. Lúc này tất cả đều bay ra khỏi chiến hạm, thưởng thức cảnh tượng khó gặp trước mắt.

Thạch Mục thân là minh chủ, không nhàn hạ thoải mái giống như nhiều người khác. Trong lòng vẫn còn đang lo lắng về tình hình ở Vũ Nham Tinh, lòng nóng như lửa đốt.

Vào thời khắc này, một luồng ánh sáng màu đỏ từ trong một chiếc chiến hạm bên trái bay ra, lao về phía thuỷ triều lưu hỏa trước mặt.

Ánh mắt Thạch Mục tập trung lại, nhận ra người trong luồng ánh sáng kia chính là An Hoa.

Trong nháy mắt, luồng ánh sáng màu đỏ bay đến sát biên giới của thuỷ triều lưu hỏa, ngừng lại. Luồng ánh sáng thu lại, hiện ra thân hình của An Hoa.

Hắn nhìn dòng nước lũ hỏa diễm vô cùng vô tận trước mặt, trong mắt hiện ra một sự mừng rỡ.

Trong miệng hắn lẩm bẩm, trước người có ánh sáng lóe lên, hiện ra một cây cờ nhỏ màu đỏ. Chỉ là trên mặt của lá cờ có mấy lỗ thủng, thoạt nhìn rách nát không chịu nổi.

Hắn phất tay đánh ra từng pháp quyết. Cây cờ nhỏ màu đỏ hiện ra một tầng ánh sáng màu đỏ, hình thể điên cuồng tăng lên, hóa thành một lá cờ lớn cao hơn người.

Sau khi lớn lên, trên mặt lá cờ càng lộ ra bộ dạng rách nát. Khắp nơi đều là những lỗ lớn. Dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ vỡ nát. Thật sự có chút thê thảm.

Chỉ có điều, cũng chính là sau khi lớn lên, trên mặt lá cờ mơ hồ có thể thấy được dường như có những hình vẽ màu vàng. Chỉ có điều lá cờ này bị tổn hại quá lợi hại, đã không nhìn thấy rõ.

Thần sắc An Hoa trang nghiêm, hai tay không ngừng đánh ra từng pháp quyết. Ánh sáng màu đỏ tản ra từ lá cờ màu đỏ dần dần sáng lên.

Tuy rằng hắn có thể phát động lá cờ lớn, nhưng rõ ràng có chút tốn sức.

Trong miệng hắn lẩm bẩm, từng pháp quyết rơi vào trên lá cờ lớn. Lá cờ lớn màu đỏ tản ra ánh sáng màu đỏ này mới chậm rãi ngưng tụ, hình thành một vòng xoáy màu đỏ có kích thước chừng vài thước.

An Hoa nhìn thấy cảnh tượng này, bấm tay một chút. Lá cở lớn màu đỏ bay về phía trước, bay vào trong thuỷ triều lưu hỏa. Chỉ có điều không bay vào quá xa, chỉ có tiến vào cách mấy trượng liền ngừng lại.

Vòng xoáy màu đỏ phía trên lá cờ nhất thời vù vù vận chuyển, cắn nuốt hỏa diễm vô cùng vô tận lực trong lưu hỏa thuỷ triều.