Huyền Giới Chi Môn

Chương 1210: Song Sinh Chi Hỏa (2)

- Tộc trưởng nếu như không có chuyện gì khác, ta liền xin được cáo lui trước.

Hắn vừa dứt lời, liền đứng dậy từ biệt, rời khỏi đó.

Tiễn chân đại trưởng lão xong, Thạch Mục tĩnh tọa một lát, phất tay đánh ra vài đạo pháp quyết. Một màn ánh sáng màu xanh lam, bao phủ ở cả phòng.

- Thạch Đầu, để cho ta xem Hạo Thiên Thánh Diễm kia đi.

Thải Nhi từ bên cạnh bay tới, trong mỏ ngậm ngọc giản.

Thực lực của nó còn chưa có đạt được Thần cảnh. Đối với pháp tắc càng không có manh mối. Vừa rồi, những gì đại trưởng lão đã nói, Thạch Mục nghe giống như nhận được bảo vật vô thượng. Nhưng đối với Thải Nhi mà nói, lại là Vô Tự Thiên Thư.

Nó nhẫn nhịn chờ đợi nửa canh giờ, cũng đã sắp ngủ gật.

- Ha ha, quả nhiên là Hạo Thiên Thánh Diễm, thật sự quá tốt!

Thải Nhi đưa thần thức vào ngọc giản thăm dò, cười ha hả.

Cần gì quan tâm pháp tắc với không pháp tắc. Đối với Thải Nhi mà nói, Hạo Thiên Thánh Diễm mới là thật.

- Được rồi, đừng gào thét nữa.

Thạch Mục lắc đầu, cầm lại ngọc giản từ trong mỏ Thải Nhi.

- Thạch Đầu, ngươi nhất định phải tu luyện môn thần thông này. Đến lúc đó ta trợ giúp ngươi một tay. Tin tưởng không bao lâu, ngươi có thể đại thành môn thần thông này. Ta cũng có thể thuận lợi trùng kích bình cảnh của Thần cảnh.

Thải Nhi nói.

Thạch Mục gật đầu. Sau khi nghe xong đại trưởng lão nói chuyện, cho dù không có Thải Nhi, hắn cũng sẽ tu luyện môn thần thông này.

Huống gì, cuộc chiến đấu với Thiên Đình sau này hãy còn dài. Có thêm một môn thần thông chính là có thêm một phần thắng.

Hắn đặt ngọc giản ở trên trán, bắt đầu cẩn thận tìm hiểu.

Lần này đi tới tiền tuyến, trên đường còn phải tốn không ít thời gian. Vừa lúc dùng để tìm hiểu môn thần thông này.


Thời gian trôi qua từng chút một, trong nháy mắt đã hơn nửa ngày.

Hai tay Thạch Mục thoáng động, giao nhau ở phía trước ngực, kết ra một thủ ấn kỳ quái hình dạng hỏa diễm.

Từng ngọn lửa màu trắng từ trong lòng bàn tay hắn hiện ra. Đó chính là hỏa diễm chí dương.

Trên người Thạch Mục chậm rãi hiện ra tia sáng màu vàng, tập trung về phía hai tay của hắn, cùng hỏa diễm chí dương quấn lại với nhau.

Hỏa diễm chí dương bị dính vào một tầng ánh sáng màu vàng.

Thải Nhi lẳng lặng đứng ở một bên, yên tĩnh nhìn Thạch Mục, trong mắt lóe lên ánh sáng.

Thời gian nhanh chóng trôi qua. Lại thêm hơn mười ngày nữa.

Thạch Mục vẫn duy trì động tác này. Chỉ có điều hỏa diễm trong lòng bàn tay hắn thuần một màu trắng, lúc này đã hoàn toàn biến thành ánh sáng màu vàng, nhẹ nhàng nhảy nhót.

Mặc dù chỉ là một đốm lửa lớn bằng nắm tay, nhưng lại tản ra nhiệt độ cao cực kỳ kinh người. Cả căn phòng giống như bị dung nhan trong núi lửa chảy tới.

Sau một lát, hắn mở mắt ra, trên mặt lộ ra một tia mừng rỡ.

Tìm hơn mười ngày, cuối cùng đã ngưng luyện ra một chút Hạo Thiên Thánh Diễm.

Môn thánh diễm này xem như là nhập môn.

Điều này vẫn còn may, bởi vì hắn tu luyện rất nhiều công pháp thuộc tính hỏa, trên thân lại có Cửu Chuyển Huyền Công, tu luyện ra hỏa diễm chí dương và lực hỏa. Đối với hỏa diễm, hắn có lĩnh ngộ không tầm thường, lúc này mới có thể thành công.

Bằng không, tối thiểu cũng phải nửa năm, một năm, Hạo Thiên Thánh Diễm mới có thể nhập môn.

- Thạch Đầu, Hạo Thiên Thánh Diễm của ngươi cũng coi như đã nhập môn. Vậy chúng ta liền dung hợp lại thành Song Sinh Chi Hỏa thử xem sao?

Đợi nửa tháng, Thải Nhi trong lòng ngứa ngáy khó nhịn đã lâu. Nó bay đến bên cạnh Thạch Mục, kêu lên.

- Được.

Thạch Mục cũng rất hiếu đối với dị tượng âm dương, gật đầu nói.


Thải Nhi hít một hơi thật sâu. Miệng vừa mở ra, phun ra một hỏa diễm màu xanh lục.

Tuy rằng yêu hỏa màu xanh lục cũng tản ra nhiệt độ cao cực nóng, nhưng chẳng biết tại sao, lại cho người ta có một loại cảm giác âm u lạnh lẽo.

Chân mày Thạch Mục nhíu lại, có chút bất ngờ.

Trước đây hắn nhiều lần nhìn thấy Thải Nhi chiến đấu. Nó thi triển đều là một loại hỏa diễm bảy màu. Có chút lợi hại, hắn vốn tưởng rằng đó chính là yêu hỏa của Thải Nhi.

Hiện tại xem ra, dường như lại không phải như vậy.

Yêu hỏa màu xanh lục chậm rãi bay tới gần, va chạm với Hạo Thiên Thánh Diễm.

Thạch Mục vội vàng tập trung tinh thần, vứt bỏ tạp niệm trong đầu, nhìn về phía hai loại hỏa diễm song sinh. Rốt cuộc có thể nảy sinh loại biến hóa thế nào.

Hạo Thiên Thánh Diễm và Càn Nguyên Yêu Hỏa va chạm vào nhau, hai bên đều chấn động.

Sau một khắc, hai loại hỏa diễm giống như hai cực âm dương, quấn lấy nhau, sau đó chậm rãi dung hợp.

Thạch Mục và Thải Nhi đều trợn to hai mắt, nhìn hai loại hỏa diễm.

Những âm thanh xì xì truyền ra. Hai hỏa diễm màu xanh lục và màu vàng chậm rãi dung hợp, biến thành một loại hỏa diễm nửa xám nửa trắng.

Hỏa diễm màu xám trắng cuồn cuộn một hồi, đột nhiên phát ra một lực cắn nuốt cường đại, linh khí thiên địa ở bốn phía xung quanh chen chúc tới, dung nhập vào trong hỏa diễm trắng xám.

Chân khí trong cơ thể Thạch Mục cũng giống như hồng thủy được mở cống, bị hỏa diễm xám trắng điên cuồng cắn nuốt, trong lòng nhất thời cả kinh.

Trong mắt Thải Nhi cũng lộ ra thần sắc kinh sợ. Hiển nhiên tình hình cũng giống như vậy.

Lực cắn nuốt này vô cùng cường đại, lấy lượng chân khí của Thạch Mục hôm nay, chỉ khoảng mấy hơi thở, liền bị rút đi một phần ba.

Một tiếng rên rỉ truyền đến. Không ngờ lại do Thải Nhi phát ra.

Trong mắt lộ ra một tia đau đớn.

Thần thức Thạch Mục đảo qua, lập tức hiểu rõ tình hình của Thải Nhi.

Lúc này Thải Nhi chỉ là Thánh Giai đỉnh phong. Yêu lực trong cơ thể còn xa mới có thể so sánh được với Thạch Mục, lúc này đã thấy rõ.

Trong lòng Thạch Mục cả kinh, liền muốn thu hồi Hạo Thiên Thánh Diễm.

Hỏa diễm màu xám trắng hình như cảm nhận được tình hình của Thải Nhi. Lực cắn nuốt đột nhiên biến mất, lập tức bỗng nhiên lớn lên, từ bên trong không ngừng cuồn cuộn nhảy lên.

Ầm.

Sau một khắc, một tiếng động vang lên. Hỏa diễm màu xám trắng lại chia ra làm Hạo Thiên Thánh Diễm và Càn Nguyên Yêu Hỏa, lần lượt bay về phía hắn và Thải Nhi.