Hắn nói ra những lời này, nhìn như đang nói cho Thạch Mục nghe, kì thực lại đang nói cho tất cả tộc trưởng Yêu tộc có mặt ở đó nghe.
Mọi người vừa nghe hắn nói như thế, tất cả đều nói đúng.
Trên quảng trường, các tộc nhân Di Thiên Cự Viên nhìn thấy Thạch Mục ứng phó, bình tĩnh tiến lui có chừng mực, cũng bị ảnh hưởng. Tất cả những người tâm tình bất an trước đó, hiện tại đã bình tĩnh trở lại.
Nhị trưởng lão thương thế không nhẹ. Đại trưởng lão dẫn theo hai tộc nhân, đỡ hắn xuống chữa thương.
- Các vị, sở dĩ vào thời khắc này Thiên Đình đến đây quấy rối, chính là kiêng kỵ lực liên minh của chúng ta, muốn cho chúng ta một đòn ra oai phủ đầu, ngăn cản chúng ta liên minh.
Thạch Mục đi tới trước mặt tất cả các tộc trưởng, mở miệng nói.
- Thiên Đình làm như vậy, rắp tâm thật sự hiểm ác đáng sợ, muốn bóp chết liên minh chúng ta từ trong nôi. Nếu không có Thạch huynh, thật sự có khả năng khiến cho hắn thực hiện được mục đích.
Chân mày An Hoa nhíu chặt lại, gật đầu nói.
- Nếu lần này bọn họ không đạt được mục đích, chỉ sợ cũng sẽ không lại dễ dàng từ bỏ ý định như vậy. Chúng ta phải sớm đề phòng. Các vị không bằng tạm thời dời bước sang đại điện nghị sự. Mọi người cùng nhau thương thảo một chút về cách đối phó.
Thạch Mục đề nghị.
- Như vậy rất tốt, liên minh chúng ta mới thành lập, cần phải vạch kế hoạch một chút về động tác sau này.
Sau khi Phương Trăn nghe xong, lập tức đáp.
- Đúng. Chúng ta quả thực cần phải thương thảo giao lưu một chút.
Thư Hữu Kim cũng mở miệng nói.
Các Yêu tộc khác của Thiên Hà Yêu vừa trải qua sự kiện kia, tất nhiên cũng không dị nghị.
Vì vậy, sau khi an bài tộc nhân hộ tống tộc trưởng các tộc đến đây, Thạch Mục dẫn theo tất cả tộc trưởng cùng đi đến đại điện nghị sự trong tộc.
Đợi sau khi mọi người ngồi xuống, Thạch Mục lật tay lấy ra một hộp vuông, mở ra. Bên trong lộ ra khối băng màu trắng trong suốt đặt ở bên trong kia.
- Còn có thể cứu được không?
Thư Hữu Kim nhíu mày, nhìn Thánh Phôi băng phong trong đó, mở miệng hỏi.
- Hàn băng này chính là do thần thông của Nam Cung Cảnh biến thành. Cho dù là bản thể cũng không có cách nào chống đỡ, huống gì là Thánh Phôi?
Thạch Mục lắc đầu nói.
- Như vậy nên như thế nào...
Phương Trăn nhìn băng cứng, do dự nói.
- Chí Dương Hỏa Diễm của ta có thể dung hòa băng cứng này. Tuy rằng không thể cứu hắn một mạng, nhưng cũng có thể giải trừ nổi thống khổ của hắn.
Thạch Mục nói.
Mọi người nghe vậy, lúc này mới ý thức được, hình dạng Thánh Phôi Địch Phong trong băng cứng vặn vẹo, trên mặt đầy vẻ thống khổ.
- Cho dù ta không làm như thế, qua hơn mười ngày nữa, linh lực trong băng cứng này tiêu hao hết, cũng sẽ tự mình tan tiêu. Đến lúc đó hắn sẽ gặp khó khăn này. Còn phải chịu thống khổ hơn mười ngày một cách vô nghĩa.
Thạch Mục dừng một chút, bổ sung nói.
- Nếu đã như vậy, còn không bằng trợ giúp hắn sớm ngày siêu thoát.
Thư Hữu Kim thở dài nói.
- Đúng vậy, để cho hắn được giải thoát...
Mọi người đều nói nói.
Thạch Mục cúi người lấy tay ra, nâng khối băng cứng màu trắng trong suốt kia lên.
Lòng bàn tay thoáng cái phát ra một đoàn hỏa diễm màu trắng óng ánh, bao quanh lấy hắn.
Chỉ thấy khối băng cứng kia ở dưới ngọn lửa màu trắng thiêu đốt, bắt đầu xuất hiện những tia hơi nước màu trắng, tan rã ra từng chút một.
Một lát sau khi, băng cứng màu trắng cuối cùng biến thành một bãi nước đá, theo kẽ tay của Thạch Mục chảy xuôi xuống.
- Thạch Đầu, những hàn băng cũng thật là lợi hại. Lấy Chí Dương Hỏa Diễm của ngươi, cũng không có cách nào hoàn toàn bốc hơi hết.
Thải Nhi nghiêng đầu, truyền âm nói.
Trước đó Nam Cung Cảnh lặng lẽ không một tiếng động lẻn vào, khiến cho Thạch Mục vô cùng lo lắng về sự an toàn của Thải Nhi, vội vàng cho gọi nó trở về.
- Thập Nhị Tiên Tướng này thật có chút vướng tay chân. So với những kẻ đã gặp trước kia, hoàn toàn khác hẳn. Sau này cần phải càng cẩn thận hơn.
Thạch Mục truyền âm nói.
Theo băng cứng dung hòa ra, Thánh Phôi của Địch Phong cũng một lần nữa được phóng thích ra ngoài.
Chỉ có điều, trong nháy mắt khi băng cứng dung hòa ra, trên người Thánh Phôi này liền bắt đầu tách ra từng khe nứt màu trắng, bộ dạng thoạt nhìn muốn vỡ nát.
Mọi người ở đây biết tất nhiên sẽ là kết quả như vậy, thần sắc đều có vẻ có chút khó coi.
Đúng lúc này, chỗ cửa đại điện đột nhiên phát ra một đạo ánh sáng màu xanh. Một linh lực vô cùng kỳ dị từ nơi đó tràn tới, bao bọc lấy Thánh Phôi Địch Phong đã gần vỡ nát.
- Đại trưởng lão.
Thạch Mục thấy thân ảnh ở chỗ cửa đại điện kia, mở miệng kêu lên.
- Tuy rằng bí thuật của ta cũng có không cách nào cứu hắn, nhưng ít ra có thể xem lúc trước hắn từng trải những gì, mới biến thành bộ dạng như vậy.
Đại trưởng lão mở miệng nói.
- Nhị trưởng lão, thương thế của hắn hiện tại thế nào?
Thạch Mục vội vàng đi ra phía trước, mở miệng hỏi.
- Nhị trưởng lão thương thế rất nặng. Chỉ có điều đã ổn định rồi, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Thần sắc đại trưởng lão bình tĩnh, mở miệng nói.
Thạch Mục nghe được lời ấy, thần sắc rõ ràng thả lỏng hơn vài phần.
Đại trưởng lão đi tới trước người hắn, một tay đặt ở trước người liên tục điểm ra. Trong hư không liền sáng lên từng ánh sáng màu xanh giống như tinh quang vậy.
Những ánh sáng này phân bố đều đặn ra, lại giống như một mảnh sao kéo dài ở trước mặt mọi người.