Lời này vừa nói ra, đại trưởng lão và nhị trưởng lão đều giật mình.
Đại trưởng lão đưa mắt nhìn Thạch Mục, mơ hồ có chút kinh ngạc khác thường. Sau đó hắn hạ mí mắt xuống, có chút trầm ngâm, không nói gì.
Nhị trưởng lão khẽ nhếch miệng, kinh ngạc nhìn về phía Thạch Mục, trên mặt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Thạch Mục chỉ dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn hai người.
- Trưởng lão Thạch Mục, làm vậy có phải có chút không thích hợp hay không... Ý của ta là, không nhất thiết phải gióng trống khua chiêng như vậy.
Nhị trưởng lão hơi do dự, có chút ấp a ấp úng nói.
Hắn không nói ra lời trong lòng mình. Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc đã tránh đời từ lâu, cắt đứt liên lạc với các tộc trong tinh vực Thiên Hà từ lâu. Nếu như thiệp mời rộng rãi, chắc hẳn cũng không có bao nhiêu người sẽ đến.
Thạch Mục làm vậy, chỉ sợ rằng sẽ tạo ra một chuyện nực cười.
Cho dù Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc hiện tại không thịnh thế như trước, cũng lánh đời lâu như vậy, nhưng ở trong lòng không ít lão nhân, vẫn tồn tại không ít uy nghiêm.
Nhưng bây giờ hắn không có lòng tin, những chủng tộc kia sẽ cho bản tộc mặt mũi này.
Nếu như lần này xuất thế, tổ chức quá mức long trọng, nếu chẳng may không ai tới, chuyện này truyền ra ngoài, thật sự quá mức mất mặt. Vậy còn không bằng hành sự đơn giản khiêm tốn một chút.
Thạch Mục nhìn nhị trưởng lão, sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng biết suy nghĩ trong lòng đối phương.
Mặc dù là đại trưởng lão, tuy rằng trong miệng chưa nói, trong lòng nói chung cũng có lo lắng như thế.
- ... Hơn nữa Thiên Đình thế lớn, Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc ta thế đơn lực yếu. Năm đó, thời điểm Bạch Viên Lão Tổ còn sống, cũng không thể hoàn toàn đánh bại Thiên Đình. Chuyện đối đầu với Thiên Đình, vẫn nên bàn bạc kỹ thì thỏa đáng hơn.
Nhị trưởng lão dừng một chút, liếc mắt nhìn đại trưởng lão, tiếp tục nói.
- Thiên Đình đã chiếm nửa tinh vực. Chúng ta không có bao nhiêu thời gian nữa.
Thạch Mục lắc đầu, nói.
- Nhưng...
Nhị trưởng lão muốn nói lại thôi.
Vào thời khắc này, một loạt tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến. Có hai thân ảnh đi đến.
Ba người Thạch Mục theo tiếng bước chân, nhìn lại.
Bóng người đi trước không ngờ chính là tam trưởng lão Bạch Phi. Người đi ở phía sau lưng hắn lại là Bạch Hồng.
- Hai vị trưởng lão, các ngươi hóa ra ở chỗ này. Thật sự khiến cho ta tìm không dễ dàng gì.
Bạch Phi ha ha cười nói, tâm tình hình như vô cùng tốt. Hắn nhìn về phía đại trưởng lão và nhị trưởng lão gật đầu.
Đối với Thạch Mục đứng ở bên cạnh, hắn giống như không nhìn thấy.
- Tam trưởng lão, thương thế của ngươi đã không còn ngại nữa sao?
Ánh mắt đại trưởng lão chuyển một cái, mở miệng hỏi.
- Ha hả, cảm ơn đại trưởng lão quan tâm. Đã không có vấn đề gì nữa.
Bạch Phi nói.
- Tam trưởng lão, ngươi tới nơi này làm cái gì?
Nhị trưởng lão cau mày nói.
- A, hai vị trưởng lão, lần này ta tới, là bẩm báo với hai vị về chuyện của Bạch Hồng. Mấy ngày trước đó hắn ra ngoài, gặp được kỳ ngộ. Hiện tại tu vi tiến nhanh, đã đạt đến Thánh Giai đỉnh phong. Hơn nữa ta thấy không bao lâu hắn liền có thể tiến giai Thần cảnh, cho tộc ta có thêm một tồn tại Thần cảnh nữa!
Thần sắc Bạch Phi hưng phấn nói.
- A, bây giờ đang là thời buổi rối loạn. Bạch Hồng có kỳ ngộ này, quả thật là phúc của tộc ta.
Ánh mắt đại trưởng lão thoáng sáng lên, liếc mắt quan sát Bạch Hồng, gật đầu, nói.
Trong mắt Bạch Phi ánh lên sự vui mừng. Hắn muốn chính là kết quả này. Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Thạch Mục.
Gia hỏa này mới Thánh Giai trung kỳ cũng có thể đảm nhiệm vị trí trưởng lão. Lúc này Bạch Hồng đã là Thánh Giai đỉnh phong, tất nhiên có tư cách hơn so với Thạch Mục, thế thân Thạch Mục trở thành tứ trưởng lão trong tộc. Hắn tới đây chính là vì mục đích này.
Bạch Phi đang muốn mở miệng nói chuyện, giọng của đại trưởng lão đã truyền tới trước một bước.
- Tam trưởng lão ngươi tới thật đúng lúc. Chúng ta đang thương nghị chuyện trưởng lão Thạch Mục kế nhiệm tộc trưởng. Bởi vì điển lễ kế nhiệm lần này, đồng thời đánh dấu thời điểm bản tộc sau nghìn năm lại một lần nữa xuất hiện ở tinh vực Thiên Hà, cùng Bách tộc Thiên Hà chống lại sự xâm lược của Thiên Đình. Vì vậy trưởng lão Thạch Mục dự định mời người của các tộc tinh vực Thiên Hà đến tham dự điển lễ. Ngươi nghĩ như thế nào?
- Cái gì!
Bạch Phi nghe vậy cả kinh. Bạch Hồng đang đứng ở bên cạnh cũng ngẩn người ra.
Từ sau khi Thạch Mục ở bên trong bí cảnh đi ra, vẫn chưa cố ý phóng ra khí tức Thần cảnh. Vì vậy hai người cố ý vắng vẻ Thạch Mục, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không có nhận thấy được có cái gì đặc biệt.
- Đúng rồi. Quên nói cho ngươi biết, trưởng lão Thạch Mục mới vừa tiến vào bí cảnh, lấy ra tín vật của tộc trưởng của tộc ta. Hơn nữa ở trong bí cảnh, trưởng lão Thạch Mục đã tiến giai Thần cảnh. Dựa theo lời giao ước của chúng ta trước đó, sẽ do hắn tiếp nhận chức vụ tộc trưởng. Tam trưởng lão đối với điều này, không có dị nghị gì chứ?
Ánh mắt Nhị trưởng lão nhìn Bạch Phi, trầm giọng nói.
Bạch Phi nghe vậy cả kinh lại khiếp sợ, quay đầu trở lại, nhìn về phía Thạch Mục.
Giờ phút này, hắn mới cảm nhận được khí tức của Thạch Mục vô cùng cường đại. Đồng thời hắn cũng nhìn thấy được bức tượng thần khỉ không nghe đang ở trong tay Thạch Mục. Sắc mặt hắn lại biến đổi.
Bạch Hồng cũng nhìn về phía Thạch Mục, ánh mắt ửng đỏ. Trong mắt đầy vẻ đố kỵ.
- Ha ha ha! Ta còn nghĩ, tại sao hôm nay trưởng lão Thạch Mục thoạt nhìn có thêm vài phần anh khí. Hóa ra là đã tiến giai Thần cảnh. Đó thật sự là chuyện rất đáng mừng. Đây thật sự là tin mừng cho Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc chúng ta! Nếu như trưởng lão Thạch Mục đã lấy được tín vật của tộc trưởng, chuyện tiếp nhận vị trí tộc trưởng cũng là thuận lý thành chương, không có bất kỳ vấn đề nào.
Trong nháy mắt, trong ánh mắt Bạch Phi hiện lên vô số ánh sáng. Hắn chợt cười ha ha nói, trên mặt thoáng lộ ra vẻ tươi cười lấy lòng.
Thạch Mục ngẩn người ra. Hắn vốn cho rằng tam trưởng lão sẽ kiên quyết phản đối chuyện hắn tiếp nhận chức vụ tộc trưởng. Thậm chí hắn đã chuẩn bị xong tinh thần chiến đấu một trận, áp đảo tam trưởng lão.
Kết quả tam trưởng lão lại nói ra những lời như thế. Thật sự khiến cho hắn không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.
Đại trưởng lão và nhị trưởng lão nghe được lời này, cũng có chút sửng sốt.
Từ đối phương xuất hiện, Thải Nhi đứng ở đầu vai Thạch Mục vốn khí thế hung hăng, vẫn nhìn chằm chằm vào đối phương, muốn nói gì đó. Nhưng lúc này nó cũng kinh ngạc, há mỏ, nhìn Thạch Mục một chút, sau đó ngậm miệng lại.