Thanh niên Thạch Mục gật gật đầu, xốc lại đao côn sau lưng rồi quay mình hướng ra ngoài hoa viên đi ra.
Bước chân của hắn đi vô cùng nặng nề, mỗi bước đều lưu lại một dấu chân in sâu lên mặt đất, nhấc chân lên theo đó là một đám nước mưa bắn ra.
Sau khi đi qua một bụi cây rậm rạp, hình bóng của thanh niên Thạch Mục cũng khuất đi không thấy nữa.
Thạch Mục lơ lửng trong không trung chăm chú nhìn qua Tây Môn Tuyết.
Khi nhìn qua liền thấy trong ánh mắt nàng ta lóe sáng tinh quang, đang đứng nhìn hình bóng Thạch Mục khuất xa dần, đứng một hồi lâu, dấu chân càng lúc càng in sâu.
Cũng không biết là đã trôi qua bao lâu, nàng ta bỗng nhiên quay mình lại, giơ tay phải lên phất qua gương mặt, thần sắc có chút ai oán, đứng một hồi lâu mới bỗng nhiên chạy theo hướng quay về.
Đôi chân trần trắng mềm như tuyết của nàng chạy trên mặt đất, bùn bắn lên vấy bẩn y phục trắng của nàng, bóng dáng thướt tha dần dần biến mất trong cơn mưa.
Thạch Mục trên không trung ngơ ngẩn ra, trên mặt không khỏi hiện ra vẻ não nề.
Một lúc sau, trong ánh mắt của Thạch Mục lộ ra tia kiên quyết, thân hình cử động đuổi theo hướng của thanh niên Thạch Mục kia.
Đuổi theo trăm bước, hơi cúi người cong xuống Thạch Mục liền nhìn thấy bóng dáng của “chính mình”, thanh niên Thạch Mục đang chậm rãi từng bước đi về.
- Đại Hội Thăng Tiên là một âm mưu, giữ nàng ấy lại đừng để nàng ấy đi mất!
Thạch Mục lập tức bay đến trên đầu của thanh niên Thạch Mục, dùng hết khả năng có thể hét lớn lên.
Nhưng mà, tiếng nói của Thạch Mục dù có to mấy thì cũng chỉ có mình hắn nghe được, thanh niên Thạch Mục kia không hề có phản ứng gì cả.
Thạch Mục liền bay xuống dưới, một tay túm lấy ngực của thanh niên Thạch Mục lại.
Năm ngón tay của hắn mở ra, lọt vào cơ thể của thanh niên Thạch Mục mà xuyên qua sau lưng.
Thanh niên Thạch Mục kia không hề có chút phản ứng gì, chầm chậm đi xuyên thẳng qua cơ thể trong suốt của Thạch Mục.
- Đứng lại! Ngươi đứng lại cho ta!
Thạch Mục lớn tiếng quát nhưng dường như cũng không có tác dụng gì, thanh niên Thạch Mục vẫn y như cũ bước đi không ngừng lại.
Ngay vào lúc mà Thạch Mục cho rằng hai người đã được định là sẽ bước qua nhau thì thanh niên Thạch Mục kia bỗng nhiên dừng lại.
Thanh niên Thạch Mục đó dừng lại rồi cúi đầu xuống trong mưa, trầm mặc một hồi rồi bỗng ngẩng đầu lên, quay mình chạy về hướng lâm viên.
Thạch Mục thấy vậy có chút ngạc nhiên, lập tức bay đuổi theo sau.
“Bạch, bạch, bạch,…..”
Trong đêm mưa vang lên một chuỗi tiếng bước chân liên hồi, toàn thân của thanh niên Thạch Mục đã sớm bị mưa ướt thẩm thấu, trong cơn mưa phùn rả rích chạy những bước dài rẽ vào trong lâm viên.
Hắn vừa rẽ vào thì bỗng nhiên dừng lại, đứng ngay tại chỗ.
Trong màn đêm hắn nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé màu trắng như là Linh Yến đang bay về tổ, xuyên qua màn mưa dày hạt, ôm chầm vào lòng hắn.
Người này tất nhiên là Tây Môn Tuyết.
Thanh niên Thạch Mục vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, hai vòng lại quấn chặt Tây Môn Tuyết vào lòng.
Y phục của Tây Môn Tuyết bị mưa ướt sủng dính chặt trên cơ thể chuẩn không cần chỉnh của nàng, vài sợi tóc trên trán bị mưa ướt rũ xuống hàng lông mày, đôi mắt óng ánh mỹ lệ, khóe môi khẽ cắn lại nhìn lên mặt thanh niên Thạch Mục.
Đôi chân trần như tuyết của nàng đứng trong bùn nước bị bùn nước lấp hơn phân nửa.
Thanh niên Thạch Mục nhấc tay lên ôm Tây Môn Tuyết thẳng lên đưa chân nàng đứng lên mu bàn chân hắn.
Đứng như vậy thân hình của Tây Môn Tuyết liền cao lên không ít, trán nàng đã đứng tới dưới chóp mũi của Thạch Mục.
Hai người, nam thì hơi cúi xuống nữ thì hơi ngẩng mặt lên, bốn mắt trìu mến nhìn vào nhau, không ai nói lời nào.
Ánh mắt của thanh niên Thạch Mục sáng lên, nhìn trên chóp mũi tinh xảo của Tây Môn Tuyết đang treo lơ lửng một giọt nước mà không rớt xuống. Đồng thời hắn cũng cảm nhận được hô hấp của nàng đang có chút gấp gáp, trong lòng bỗng không kìm chế được mà cúi xuống chút nữa hôn lấy đôi môi mềm mại của nàng.
Tây Môn Tuyết vành tai hơi nóng lên, hai bên má đã sớm ửng hồng, đang lúc cảm thấy có hơi thẹn thùng thì bỗng nhiên cảm thấy trên môi thật ấm áp, trong miệng không kiềm được mà khẽ “ưm” lên một tiếng.
Âm thanh này vang lên cực kỳ ngắn ngủi, gần như vừa mới cất lên đã bị bờ môi của Thạch Mục hôn chặn trở về.
Trong lòng thanh niên Thạch Mục ôm chặt lấy hai cánh tay của nàng, lại càng không nén được mà ôm chặt hơn nữa.
Tây Môn Tuyết hơi ngẩn ra vài giây rồi hai tay nhẹ nhàng vòng ra sau Thạch Mục, đưa lên phủ trên lưng của thanh niên Thạch Mục.
Cơ thể của Thạch Mục lơ lửng trên không chỗ hai người, nhìn thấy cảnh này trong lòng hắn bất tri bất giác cũng cảm nhận được một trận ấm áp. Giống như chính bản thân mình cũng đang hòa nhập vào cơ thể của thanh niên Thạch Mục kia, đang ôm nhau thắm thiết với Tây Môn Tuyết….
Một đêm mưa phùn trôi qua, trong Thiên Ngu Thành trời trong xanh quang đãng.
Tia nắng đầu tiên vẫn chưa chiếu xuống thì cửa thành to lớn đã từ từ mở ra, hai hình bóng sóng vai nhau đi ra khỏi cửa thành. Thân hình của hai người bỗng nhiên bay vút lên không theo hướng đông.
Hai người này không phải ai khác mà chính là Thạch Mục và Tây Môn Tuyết.
Phía sau hai người họ còn có một bóng người trong suốt bay theo, chính là Thạch Mục phiên bản gốc.
Hắn suốt đường bay theo hai người, bay xuyên qua Việt Quốc rồi lại quay về trong Đại Tề.
Sau khi quay về Đại Tề, hai người không quay về Tông Môn liền mà quay về Tiểu Ngư Thôn, nơi mà Thạch Mục sinh sống thủa bé.
Sau khi bái tế cha mẹ của Thạch Mục xong thì đến vùng giáp ranh giữa Đại Tề và Đại Tần tìm một ngọn núi có linh lực dồi dào, mở ra một động phủ đặt tên là “Mục Tuyết Các” rồi sinh sống ở đó.
Thạch Mục vì suốt đường đi theo hai người nên cũng ở lại đây.
Mỗi ngày trôi qua hắn nhìn hai người tu luyện pháp thuật, ngủ chung giường, tương kính tương thân lẫn nhau, cuộc sống cứ yên bình như vậy trôi qua.
………….