Huyền Giới Chi Môn

Chương 1159: Lạ Lẫm Với Chính Mình (1)

Thạch Mục đứng trong không trung, tận mắt chứng kiến tất cả những gì xảy ra ở đây, lặng lẽ quay mình đi, trong mắt bất giác rươm rướm nước mắt.

Lát sau cơ thể Thạch Mục lóe lên, xuyên qua nóc nhà bay ra ngoài hướng thẳng lên trời.

Hắn đứng trên không ánh mắt nhìn lên bầu trờ trong xanh, hít thở thật sâu mấy cái, ánh mắt dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh trước đó.

Thạch Mục nhè nhẹ đưa tay đặt xuống trước ngực, một khoảng không nào đó trong tim hắn dường như trước tình cảnh vừa rồi đã được lấp đầy rồi.

Hắn không khỏi lắc lắc đầu, thở phào một hơi dài.

Năm xưa bởi vì sự cố chấp và oán hận của mình hắn đã không thể gặp được phụ thân lần cuối. Mặc dù sau này hắn biểu hiện bên ngoài thì không có chuyện gì nhưng tận sâu trong tim hắn chuyện này vẫn khiến hắn cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Lần này chính mắt nhìn thấy và trải qua chuyện này, nút thắt trong lòng hắn bao lâu nay cuối cùng cũng được tháo gỡ ra rồi.

Thạch Mục ngắm nhìn thế giới trước mặt, ánh mắt bỗng hiện lên suy nghĩ gì đó.

Có lẽ, đây là dụng ý mà Nguyệt Thần Quả huyền hóa thành thế giới này.

Thạch Mục ở trong huyễn cảnh này đã gần một tháng rồi, hắn trải qua cảm giác hiếu kỳ ngay từ lúc mới vào, đồng thời cũng tận mắt nhìn thấy, nghe thấy những gì phụ thân nói. Dần dần hắn cảm thấy có chút nhàm chán.

Vậy nên hắn đã thử qua rất nhiều cách để thoát ra khỏi huyễn cảnh nhưng tất cả đều không có tác dụng.

Không chỉ như vậy, còn có một điểm lạ nữa là hắn không thể cách xa thiếu niên Thạch Mục kia một khoảng cách quá xa.

Khoảng cách vượt qua giới hạn khoảng chừng chưa tới trăm trượng thì liền có một luồng sức mạnh vô hình trói chặt lấy cơ thể của hắn, kéo hắn lại gần hơn.

Hắn đối với chuyện này cùng không thể làm gì khác.

Xem ra huyễn cảnh này muốn bản thân hắn phải luôn đi theo thiếu niên Thạch Mục kia.

- Vậy thì đi theo là được rồi.

Thạch Mục nói thầm trong lòng, hạ xuống đứng trong sân ở bên dưới.

Ba ngày sau, Kim Gia cử hành tang lễ cho cha của Thạch Mục.


Cha của Thạch Mục mấy năm nay vì Kim Gia mà đổ không ít mồ hôi công sức, tạo lập ra không ít cơ nghiệp. Không ít người có quan hệ tốt với Kim Gia và bằng hữu tới viếng tang lễ của ông.

Tuy nhiên theo như quan sát của Thạch Mục, không phải tất cả những người này trong lòng đều mang ý tốt có lòng thương tiếc tới viếng. Mà trong đó có không ít người trong bụng ấp ủ mưu đồ nhòm ngó đến sản nghiệp mà ông để lại.

Có điều Kim Nguyệt Trân đã mang tất cả gia sản của chồng để lại đều quy dưới danh nghĩa của thiếu niên Thạch Mục. Điều này khiến cho thành kiến của thiếu niên Thạch Mục đối với di nương lần đầu gặp mặt này giảm đi rất nhiều.

………….

Ba tháng sau.

Trong một trang viên ở ngoại ô Phong Thành truyền ra một trận tiếng binh khí sắc bén như xé rách không trung.

Một võ trường trong một nơi của trang viên, thiếu nhiên Thạch Mục đang hướng về phía mặt trời, tay vung một thanh “thanh sắc cương đao”. Từng đạo đao ảnh sáng loáng lượn lờ quanh thân hắn, phát ra hàn quang dày đặc, mang theo trong đó là tiếng gió vi vu.

Bỗng nhiên, thiếu niên Thạch Mục khép hờ mắt, bắn ra hai vệt hào quang sáng lạnh, cả người cử động, xẹt qua mấy người gỗ đứng bên cạnh, đao trong tay nhanh hơn gấp bội, phát ra một màn đao quang xán lạn.

“Xoạt xoạt xoạt”!

Trong hàng người gỗ có sáu cái đầu gỗ cùng lúc bay lên trời rồi rơi lại xuống bên cạnh.

- Một nhát chém sáu! Tật Phong Bôn Lôi Đao Pháp này của Thạch ca ca đã đạt tới Tiểu Thành rồi!

Một thiếu nữ mặc y phục vàng, có đôi mắt sáng không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở bên cạnh, vỗ tay nói.

Thiếu niên Thạch Mục đứng thu đao lại, nhìn sang thiếu nữ mặc y phục màu vàng, mặt cười tươi rói.

- Ngọc Hoàn, nay sao muội rãnh mà đến chỗ ta vậy?

- Đến thăm huynh a, qua nửa năm nữa là đên khì chiêu sinh của Khai Nguyên Vũ Viện, huynh đừng để bị tạch đó.

Thạch Ngọc Hoàn cười hì hì nói.

- Muội yên tâm đi.


Thiếu niên Thạch Mục cười tự tin nói.

Trong ba tháng nay, dì Trân đưa cho hắn rất nhiều dược liệu quý giá bồi bổ cho cơ thể để tu luyện, lại mời thêm cao thủ võ thuật đến chỉ bảo hắn. Lúc này hắn đã đạt đến tầng thứ tám của Tôi Thể.

Lại có thêm thời gian nửa năm nữa, hắn có lòng tin chắc chắn sẽ luyện được đến tầng thứ mười của Tôi Thể. Việc thi vào Khai Nguyên Vũ Viện không thành vấn đề.

- Tự tin như vậy hả? vậy được, chúng ta tỉ thí một chút, xem kiếm!

Hàng lông mày cong như nguyệt của Thạch Ngọc Hoàn khẽ nhíu lên, tay rút ra một thanh trường kiếm thanh quang chiếu ra bốn phía.

Quang kiếm lóe sáng lên liên tức tốc lao lên đâm thẳng tới thiếu niên Thạch Mục, trên không trung còn kéo theo một đường quang kiếm sáng trắng như tuyết.

Thiếu niên Thạch Mục tinh thần nhiêm túc lại, vung đao lên đỡ, hai người cùng xông lên giao đấu với nhau.

Trong không trung, Thạch Mục lẳng lặng quan sát hai người pphias dưới, trong lòng cảm xúc lẫn lộn phức tạp.

……………

Nửa năm sau.

Một tòa Thanh Thạch Cao Đài trong Khai Nguyên Vũ Viện có hai bóng người đang kịch liệt giao chiến với nhau, lúc tách lúc hợp.

Động tác của hai người đều cực kỳ nhanh, huyễn hóa ra từng đạo tàn ảnh khiến người nhìn hoa mắt chóng mặt, thỉnh thoảng truyền ra tiếng binh đao va chạm sắc bén.

Trong hai người, một người thiếu niên mặc thanh bào chính thiếu niên Thạch Mục.

Trong tay thiếu niên Thạch Mục cầm thanh trường đao, huyễn hóa ra từng đạo đao quang, cực kỳ nhanh và mạnh. Đó chính là Tật Phong Bôn Lôi Đao Pháp, có điều uy lực hiện giờ mạnh hơn rất nhiều so với nửa năm trước.

Đao quang bao trùm trong phạm vi mấy trượng phía trước người, trong đó giống như có từng đạo từng đạo “Tuyết Lượng Thiểm Điện”.

Đối thủ của thiếu niên Thạch Mục là một thanh niên có gương mặt chất phác, trên người mặc y phục của Khai Nguyên Vũ Viện, trong tay cầm một thanh trường kiếm, thi triển một môn kiếm pháp.

Bài kiếm pháp này chặt chẽ linh hoạt giống như mưa nhỏ gió nhẹ, kiếm quang không tách khỏi người ba thước, nhìn thì rất chậm chạp nhưng lại nhẹ nhẹ nhàng nhàng tiếp đỡ được hết tất cả đao pháp mạnh mẽ mà thiếu niên Thạch Mục đánh ra.

Xung quanh cao đài có không ít người đứng xem, đa số là thiếu niên mười mấy tuổi, trong đó cũng có cả Thạch Ngọc Hoàn. Thạch Ngọc Hoàn đưungs xem hai người trên cao đài giao đấu, ánh mắt có chút căng thẳng.

Một bên Thạch Đài khác có mấy người đàn ông trung niên trên người mặc y phục của Khai Nguyên Vũ Viện, ánh mắt cũng hướng hình lên hai người trên cao đài.

Thiếu niên Thạch Mục liên tục tấn công nhưng hình như không có hiệu quả, sắc mặt có chút lo lắng.

Hắn hét một tiếng, cánh tay bỗng nhiên trở nên mơ hồ, hiện ra tám đường “Tuyết Lượng Đao Ảnh” chém qua phía thanh niên đối diện.

- Ồ! “Nhất Tức Bát Trảm”!

Một người đàn ông trung niên có bộ râu quai nón và đôi mắt nhỏ ở dưới đài khẽ ồ lên một tiếng.