Huyền Giới Chi Môn

Chương 1145: Bế Quan Đáy Giếng (1)

- Thì ra đây chính là khí của Hoang Nguyệt…..quả nhiên là vô cùng thần diệu!

Thạch Mục sau khi cảm thấy luồng “ngân sắc sương khí” thấm vào trong cơ thể dẫn đến sự thay đổi có lợi rất lớn, bất ngờ vui mừng nói.

Khí của Hoang Nguyệt lại có tác dụng làm tinh khiết chân khí như vậy, đối với hắn mà nói đây thực sự là một niềm vui hết sức bất ngờ.

Phải biết rằng, tu vi của hắn đạt đến trình độ như ngày nay, chân khí ở đan điền trong cơ thể hắn bất cứ lúc nào cũng phải ở trạng thái bảo hòa, đồng thời tiếp tục quá trình làm sạch chân khí.

Mỗi lần bắt đầu làm tinh khiết chân khí trong cơ thể đều là một quá trình rất chậm rãi và kéo dài.

Trong khoảng thời gian gần đây, Thạch Mục đã trải qua rất nhiều lần giao chiến vớ Thần Cảnh, nên trong khi tu luyện cũng có ngộ tính rất cao, tu vi càng có tiến triển nhanh chóng và ngày càng cao hơn. Hiện nay công lực đã sắp đạt đến đỉnh Thánh Giai, đang đúng lúc cần phải triệt để củng cố lại.

Giếng cổ rất sâu, hai người bay xuống dưới hai ba mươi trượng mới đến được đáy giếng.

Mà càng bay xuống theo độ sâu của giếng thì khí của hoang nguyệt cũng theo đó mà nồng đậm hơn. Xuống đến đáy giếng là lúc cảm nhận được độ nồng đậm nhất của khí hoang nguyệt.

Bên dưới là một vòng tròn không gian nhỏ khoảng bảy tám trượng, trên vách giếng khắc đầy “ngân sắc phù văn” hình thành một đại trận “ngân sắc” vô cùng phức tạp.

Hào quang ngân sắc của Phù Văn Trận Pháp xán lạn, bây giờ đang vận chuyển, phát ra một luồng lực hấp dẫn kỳ dị.

Từ dưới đáy giếng nhìn lên có thể mơ hồ nhìn thấy được từng đạo sức mạnh của nguyệt hoa từ trên trời rơi xuống vào trong giếng cổ. Hóa thành từng sợi từng sợi hào quang ngân sắc nhè nhẹ, không ngừng dung nhập vào trong giếng cổ.

Ánh mắt của Thạch Mục sáng lên, đối với những gì hắn biết về trận pháp thì Ngân Sắc Đại Trận này mặc dù phạm vi bao phủ không lớn, chỉ là bày bố khắp nơi ở dưới đáy giếng. Tuy nhiên trận pháp này lại cực kỳ tinh diệu và phức tạp, mỗi tấc đất ở đáy giếng đều khắc đầy phù văn, phù văn này từng vòng từng vòng đan xen lồng vào nhau.

Nếu nói về mức độ phức tạp và tinh diệu, trong số những trận pháp mà Thạch Mục đã từng thấy qua thì Ngân Sắc Đại Trận này tuyệt đối không nằm ngoài top 3 đứng đầu.

Trên mặt đất đáy giếng, còn có bốn cáo thạch trụ hình tròn lồi lên, mỗi cái chỉ to nhỏ khoảng hai thước, bên trên thạch trụ là một cái Bồ Đoàn (một cái đệm tròn làm bằng lá Hương Bồ).


Không biết từ lúc nào Thái Nhi đã nhắm mắt ngồi xổm ở trên Bồ Đoàn, xung quanh từng luồng “ngân sắc sương khí” hội tụ lại, hình thành trên người Thái Nhi một quả cầu “ngân sắc sương cầu”.

- Con chim ngốc này, lúc chiếm lợi ích thì lại vô cùng nhanh nhẹn…..

Thạch Mục thấy vậy, không khỏi lắc đầu không có gì để nói.

An Hoa cả người cử động, đứng trên một tấm Bồ Đoàn bên cạnh khác.

- An huynh, ta nhớ là lúc trước huynh từng nói qua tu luyện trong Hoang Nguyệt Cổ Tỉnh hình như có giới hạn về thời gian?

Thạch Mục cũng đứng trên một thạch trụ khác, hỏi.

- Đúng vậy, vì để bảo đảm sự cân bằng khí của Hoang Nguyệt, tiền bối của Viêm Hổ Nhất Tộc ta từ trước đã bày bố cấm chế. Mỗi lần vào trong Hoang Nguyệt Cổ Tỉnh tu luyện thời gian tối đa chỉ được một tháng. Khi hết thời gian, chúng ta sẽ bị đưa ra khỏi Hoang Nguyệt Cổ Tỉnh, đồng thời cấm chế ở bên ngoài cũng sẽ bị phong bế lại. Mười năm sau mới có thể mở ra lần nữa.

An Hoa gật đầu nói.

- Thì ra là vậy.

Thạch Mục nghe vậy ngơ ngác nói.

- Thời gian có hạn, Thạch huynh, chúng ta bắt đầu thôi.

An Hoa nói xong, nhắm mắt lại.

Thạch Mục cũng ngồi xuống Bồ Đoàn trên thạch trụ, nhắm hai mắt lại.

Thạch Mục điều khí một chút, điều chỉnh cơ thể đến trạng thái tốt nhất rồi bắt đầu vận công pháp.


Theo thời gian trôi đi, khí của Hoang Nguyệt xung quanh chậm rãi hội tụ lại, trên đỉnh đầu hắn dần dần hình thành một cái xoáy hình phễu, không ngừng xâm nhập vào Thiên Linh Cái của hắn, dung hòa vào trong cơ thể. Đồng thời lưu chuyển đến hết gân cốt tứ chi trong người hắn.

Mỗi lần lưu chuyển là hết một ngày, chân khí ở đan điền của hắn cũng theo đó mà tinh khiết hơn một phần.

Sự thay đổi nhìn như vô cùng nhỏ bé chậm rãi nhưng so với tự mình khổ công tu luyện thì tác dụng đã vượt xa không biết bao nhiêu lần.

Thạch Mục sau khi liên tiếp vận chuyển công pháp mấy chục ngày xong liền cảm thấy chân khí trong người tinh khiết hơn rất nhiều, hơn nữa luồng chân khí tinh khiết này lại càng thêm ôn hòa thuần hậu, dễ dàng điều khiển.

Trong lòng hắn tất nhiên vui mừng khôn xiết.

Không chỉ là chân khí trong cơ thể hắn có sự thay đổi tích cực mà sức mạnh của Cửu Chuyển Huyền Công trong người hắn sau khi dung nhập với khí của Hoang Nguyệt mặc dù không trở nên tinh khiết nhưng cũng đã ôn hòa hơn nhiều.

Thạch Mục mở to hai mắt, ánh mắt vô cùng xúc động.

Từ dạo trước tới đây, đặc biệt là sau khi luyện thành Thất Chuyển của Cửu Chuyển Huyền Công xong, sức mạn của Cửu Chuyển trong người hắn bắt đầu có chút bất ổn, khiến cho hắn chần chừ không dám bắt đầu tu luyện lên Bát Chuyển.

Khí của Hoang Nguyệt lại có thể giúp cho sức mạnh của Cửu Chuyển ổn định lại, đối với hắn mà nói đây là chuyển rất quan trọng và là một tín hiệu tốt.

Thạch Mục hít sâu vào một hơi, nhắm mắt lại, tiếp tục hít vào khí của Hoang Nguyệt, chuyên tâm tu luyện tiếp.

Thời gian từng chút, từng chút trôi qua, chớp mắt đã qua nửa ngày rồi.

Thạch Mục bỗng nhiên nhíu mày, lần nữa mở to hai mắt.

Vừa nảy chỉ lo vui mừng mà không để ý đến, mặc dù khí của Hoang Nguyệt tác dụng rất kỳ diệu, nhưng không biết vì sao loại nguyên khí này lại rất nặng nề, hoàn toàn không có sự thanh nhẹ tự nhiên của Thiên Địa Linh Khí. Lúc này bất luận hắn có tăng tốc vận chuyển công pháp thế nào thì tốc độ hấp thụ khí của Hoang Nguyệt cũng không thể nâng lên được.

Nếu cứ theo tốc độ như vậy thì hắn ít nhất cũng phải tu luyện mất mấy tháng mới có thể hấp thu đủ lượng khí Hoang Nguyệt cần dùng.

Thạch Mục vừa nghĩ đến đây, không khỏi nhìn sang An Hoa và Thái Nhi. Trầm ngâm suy nghĩ một chút liền đưa thần thức qua thám thính, lông mày bất chợt nhíu lại.

Tình hình của An Hoa và Thái Nhi cũng như vây, thậm chí tốc độ hấp thụ khí của Hoang Nguyệt còn không bằng hắn.

Thấy vậy trong lòng hắn cũng có chút yên tâm, xem ra không phải là do công pháp của hắn có vấn đề mà là do nơi này vốn dĩ như vậy.

Thạch Mục lắc lắc đầu, nhắm lại hai mắt, dự định tiếp tục tu luyện.