Huyền Giới Chi Môn

Chương 1139: Cộng Kháng Ngoại Địch (1)

Thạch Mục mặc dù hơi kinh ngạc nhưng không rối loạn. Trong người Cửu Chuyển Huyền Công tức tốc vận chuyển, hội tụ đan điền và bảo vệ những chỗ trọng yếu trên cơ thể, phòng ngừa hàn khí độc hại xâm nhập vào trong. Đồng thời hai chân bạch diễm cuồn cuộn, dùng lực đá mạnh lên phía trước như muốn bứt ra khỏi hai cánh tay của tên Băng Tinh Thần Tướng kia.

Kết quả là hai cánh tay của tên Băng Tinh Thần Tướng này mặc dù khi bị bạch diễm thiêu đốt bắt đầu có hiện tượng tan chảy, nhưng tốc độ lại vô cùng chậm rãi. Hơn nữa sức mạnh lại không hề yếu đi, thật không thể bứt ra khỏi được.

Ngay vào lúc này, Thạch Mục cảm thấy trước mắt u ám, trước người bỗng nhiên hiện ra một đạo âm ảnh che ở trước mặt.

Ánh mắt Thạch Mục quét qua, phát hiện ra đây lại là một tên Băng Tinh Thần Tướng khác không biết tự lúc nào lại lòi ra đứng trước người hắn. Trong tay tên này đang nắm chặt hai cái Ngọc Phủ sáng loáng bổ xuống người hắn.

Tình hình cấp bách, Thạch Mục cũng không còn thời gian quan tâm tới tình hình dưới chân nữa, trong lòng thúc pháp quyết. Trường côn trong tay mạnh mẽ đâm xéo lên trước, trong chớp mắt đã đâm vào trước ngực của tên Băng Tinh Thần Tướng.

“Bành” một tiếng trầm vang.

Trước ngực Băng Tinh Thần Tướng lập tức vỡ ra một lỗ, đem Thạch Mục cả người lẫn côn ngốn vào trong, trực tiếp xuyên qua ngực hắn.

Tuy rằng tên này bị Tân Thiết Trướng Côn xuyên qua ngực nhưng lại không hề chậm chạp mà vẫn như cũ, tay cầm chắc hai rìu mạnh mẽ chặt xuống phía Thạch Mục.

Thạch Mục cắn răng một cái, trên tay kình khí cực mạnh, trong tay trường côn được hào quang hắc bạch bao quanh, dồn sức đâm lên phía trước lần nữa. Âm thanh “ken két” vang lên, bổ tên Băng Tinh Thần Tưởng bán thân kia ra làm đôi.

Trường côn tiếp tục đập xuống dưới, lại đập lên người tên Băng Tinh Thần Tướng đang bu ở dưới chân. Đập cho hắn băng tan vỡ vụn tung tóe ra bốn phía.

- Đường đường là thần tướng của Thiên Đình mà lại chỉ biết ẩn ẩn nấp nấp. Đến chính mình cũng không dám lò mặt ra mà chỉ biết phái mấy tên sát thủ ăn hại ra mặt. Đúng là làm trò cho người ta cười không nhặt được miệng.

Thạch Mục vừa đưa ánh mắt quét trên băng tinh vừa nói.


Không biết vì sao mà ở trong màn băng phong này, linh mục thần thông của hắn cũng không thể tìm ra được vị trí chính xác của Ngự Huy.

- Ha ha ha, nực cười! Bản thần tướng chẳng qua chỉ là đang dưỡng sức mà thôi. Ngươi thực sự tưởng rằng ta đánh không lại thứ tiểu bối vô tri nhà ngươi sao?

Một tiếng cười sang sảng vang lên, truyền đến tiếng của Ngự Huy thần tướng.

Thạch Mục bỗng quay đầu ra sau liền nhìn thấy đằng sau lại xuất hiện một đạo băng tinh đang từ trên mặt đất bay lên. Bên trên từ từ ngưng ra khuôn mặt của Ngự Huy thần tướng.

Lần này không giống mấy lần trước, đây là một Băng Tinh Thần Tướng mà trên người có khí tức hùng mạnh không tầm thường. Thân hình cũng đang tức tốc phồng lớn, biến thành một Băng Tinh Cự Nhân đầu đội trời chân đạp đất cao lớn mấy trăm trượng.

Băng Tinh Cự Nhân một tay cầm khiên băng, tay còn lại nắm chắc một cây giáo băng. Hốc mắt trống rỗng nhìn vào Thạch Mục, bên trong thỉnh thoảng bay lên từng đạo “bạch sắc hàn khí”, trong không trung không ngừng tạo ra băng tinh.

Ánh mắt Thạch Mục càng trở nên nghiêm trọng hơn, trong người lập tức vận chuyển lên Đại Phạn Bàn Vũ Chân Kinh. Từ bên trong cơ thể truyền đến một trận âm thanh “ken két”, thân hình bỗng chốc cao lớn vụt lên, bên ngoài mọc ra lông trắng, trong miệng mọc ra răng nanh dài. Trong chớp mắt hắn đã biến thành thân hình khổng lồ của Di Thiên Cự Viên.

Cổ tay Thạch Mục xoay một cái thu về Như Ý Tân Thiết Côn thay thế vào đó lại là Phiên Thiên Côn kim quang chói lọi.

- Chịu chết đi, tiểu tử!

Băng Tinh Cự Nhân kia không hề tức giận mà nói. Bước một bước dài lên phía trước, hướng tới Thạch Mục xông lên.

Tất cả những nơi Băng Tinh Cự Nhân này đi qua, hàn phong lướt theo, hơi nước trong không khí tầng tầng kết đông lại, thoạt nhìn như một tòa thành băng to lớn đi động, thế tấn công như núi Thái Sơn hùng vĩ đâm qua.

Thạch Mục di chuyển bước chân, chạy nhanh lên trước, Phiên Thiên Côn lại kéo theo ở sau, trên mặt đất kéo lê ra một khe rãnh sâu.


Băng Tinh Cự Nhân tay cầm cây giáo dài đâm thẳng ra trước, tay cầm băng khiên đón đỡ ở phía sau, mang theo ngàn vạn băng phong tấn công Thạch Mục.

Đằng sau Thạch Mục “hắc bạch song dực” sáng lên, thân hình bay vụt lên trời cao, khóe mắt liếc nhìn qua sau lưng, khóe miệng khẽ cười rồi bất ngờ mang trường côn lên trước giơ lên ngang đầu rồi đập thật mạnh xuống.

“Hô” một tiếng!

Một đạo “kim sắc côn ảnh” to lớn huy hoàng không gì sánh bằng chấn động một trận, mây trên bầu trời cũng cuồn cuộn trôi theo, từ không trung trên cao áp xuống.

“Ầm ầm ầm”

Một trận va chạm vang lên âm thanh kinh thiên động địa, long trời lở đất.

Tất cả những nơi mà “kim sắc côn ảnh” đi qua, hư không chấn động kịch liệt, kim quang rực sáng, thế như chẻ tre đập vỡ vụn đòn tấn công giáo băng kia, còn băng khiên cũng chẳng khá hơn, bị đập cho vỡ tan thành từng mảnh.

“Kim sắc côn ảnh” ầm ầm đổ xuống, đập lên đầu của Băng Tinh Cự Nhân kia thủng một lỗ to, một mạch kéo dọc xuống theo thân người, chẻ ra làm đôi.

“Rầm rầm” một trận vang lên.

Hai nửa cơ thể của Băng Tinh Cự Nhân vỡ vụn ra, hóa thành mảng băng tinh lớn bao trùm mấy trăm trượng rồi từ từ tiêu tán ra.

Một tay Thạch Mục kim quang xán lạn, thu Phiên Thiên Côn vào trong cơ thể, tay còn lại sớm đã cầm chắc một miếng Tiên Phẩm Linh Thạch, nhanh chóng hấp thu linh lực trong đó.

Nhưng mà cũng chính vào lúc này, trong hư không phía sau lưng Thạch Mục đột nhiên lóe sáng lên một vầng hào quang vẩn đục như sóng nước.

Từ trong vần hào quàn đó bỗng nhiên có một bóng người xuyên thẳng ra. Không phải ai khác chính là kẻ suốt ngày ẩn ẩn nấp nấp không thấy bóng dáng, Ngự Huy thần tướng.

Đây mới chính là cơ thể bằng xương bằng thịt của hắn hiện ra chứ không phải là băng tinh biến thành nữa. Lúc này sắc mặt của hắn tuy có chút tái nhợt nhưng trong ánh mắt lại mang vẻ vui mừng thắng lợi. Hai tay cầm chắc một cái Băng Chùy, từ sau lưng hướng tới đâm thẳng vào tim Thạch Mục.

Thạch Mục bây giờ thân hình vô cùng to lớn cồng kềnh, lúc này nếu muốn quay lại thoát đi đã không kịp nữa rồi.