Huyền Giới Chi Môn

Chương 1128: Thọ Yến (2)

An Hoa tiếp tục nói.

- Giỏi luyện chế trận kỳ trận bàn, đúng là một kiểu làm ăn rất tốt đó.

Thạch Mục khẽ vuốt cằm, cười cười nói.

- Rất nhiều trận pháp của tộc chúng tôi đều do Lam Tinh Nhất Tộc chế tạo, ngay cả những trận tuyến phong ngự lớn ở bên trong tộc cũng là Lam Tinh Nhất Tộc giúp đỡ luyện chế, duy trì và tu bổ sau này cũng do họ phụ trách luôn.

An Hoa nói tiếp.

- An toàn của tộc lại giao cho một bộ tộc phụ thuộc chịu trách nhiệm chính, như vậy e là có chút không thỏa đáng nhỉ?

Thạch Mục hơi nhăn mày lại nói.

- Lúc phụ thân ta còn sống luôn sắp xếp người giám sát quản lý những trận pháp phòng ngự trong tộc nhưng sau khi ông ấy gặp chuyện qua đời thì ngoại tộc dần dần suy thoái, việc này cũng bị gác lại không ai lo. Lại thêm mối quan hệ cá nhân giữa An Dật Sơn và tộc trưởng của Lam Tinh Nhất Tộc lại rất tốt nên hắn cũng không quá chú ý vào mấy chuyện này. Vì lẽ đó mà tộc tôi mới biến thành tình cảnh như ngày hôm nay.

An Hoa giải thích nói.

Thạch Mục nghe vậy, trong lòng bỗng chột dạ, hai mắt liếc sang xung quanh bốn phía quan sát.

- Thời gian sắp đến rồi, chúng ta vào trong thôi.

An Hoa nhỏ tiếng nói.

Thạch Mục gật đầu, cùng với An Hoa đi vào trong đại điện.

Bên trong đại điện trang hoàng vàng son lộng lẫy, sàn nhà dùng một loại tinh thể trong suốt “nhũ bạch sắc” lát bên trên. Thạch Mục nhận ra đây là một loại vật liệu khá là quý giá tên là “Tuyết Nhũ Thạch”, có thể dùng nó để luyện chế ra cực phẩm linh khí. Tuy nhiên lại lấy loại vật liệu quý này đem đi lát sàn nhà, An Dật Sơn quả là thật biết cách lãng phí xa xỉ.

Xung quanh bốn phía trên tường cũng dát rất nhiều hoa mỹ bảo thạch, bên ngoài tỏa ra ánh sáng lung linh, cho dù là ban ngày nhưng vẫn chiếu ra từng tia từng tia hào quang rực rỡ.


Bức bích họa trên nóc nhà, thạch trụ trong điện, thậm chí là rất nhiều các chi tiết nhỏ được bày bố trong điện mỗi nơi đều hiện rõ lên sự dày công tỉ mỉ thiết kế, chắc chắn đã tốn không ít công sức vào đây, làm cho nguyên cả đại điện rộng lớn này trở nên cực kỳ lộng lẫy, xa hoa trong mắt người xem.

Thạch Mục hơi nhăn mày, cảm giác không thích ứng lắm với ánh hào quang bốn phía xung quanh phản chiếu, đặc biệt là kiểu bày trí cực kỳ xa hoa lãng phí này.

- Thạch đầu ngươi đúng là một tên nhà quê, chưa được nhìn ra thế giới.

Thái Nhi nhỏ tiếng thì thầm.

Thạch Mục nhìn Thái Nhi một cái, Thái Nhi liền biết ý im lặng lại.

Hai bên đại điện và bên trong sâu đã sắp xếp không ít chỗ ngồi, lúc này hình như là đã sắp tới lúc bắt đầu thọ yến đại điển, đa số người ở trong đều đang bắt đầu ngồi xuống.

Những người mặc trang phục khác nhau đứng ở hai bên đại điện công lực không cao lắm, thậm chí có một số người công lực chỉ ở mức Thiên Vị. Những người này chắc là người của những tiểu tộc nương nhờ vào Viêm Hổ Nhất Tộc.

Nhìn thấy An Hoa đi vào, trong đám tộc chúng tiểu tộc kia chỉ có mấy người có quan hệ tốt với ngoại tộc đứng dậy chào hỏi, còn lại đa số thì ngồi im chẳng nhúc nhích gì.

Hiện tại trong Viêm Hổ Nhất Tộc, nội tộc lớn mạnh chiếm ưu thế, hơn nữa mâu thuẫn giữa nội tộc và ngoại tộc lại không bao giờ hết. Vậy nên tộc chúng của những tiểu tộc kia tự nhiên không dám đắc tội với nội tộc.

An Hoa cũng không để ý đến thái độ của đám người đó, cùng với Thạch Mục đi thẳng lên trước.

Nơi này bắt đầu có một số người của nội ngoại hai tộc trong Viêm Hổ Nhất Tộc, trong đó có một số người quen biết An Hoa, nên chào hỏi hắn.

Chốc lát sau, hai người an Hoa và Thạch Mục đã đến hàng ghế trước nhất, ở đây có ba vị trí, An Đô và tên Lam Ngọc kia đã ngồi hai chỗ, hai người đang cười cười nói nói gì đó.

An Hoa và Thạch Mục đến ngồi xuống vị trí thứ ba bên cạnh.

Xung quanh An Đô và Lam Ngọc có rất nhiều người xúm lại huyên náo a dua nịnh nọt hai tên đó, đối lập là bên cạnh chỉ có An Hoa và Thạch Mục hai người bắt cặp với nhau.


Thời gian lại trôi đi, sau khi tất cả mọi người ai cũng ngồi xuống vị trí của mình. Một cánh cửa bên bên hông của đại điện mở ra, một ông già mặc trang phục trịnh trọng từ từ bước ra, trên đại điện ngay lập tức im ắng xuống.

Thạch Mục nhìn về phía ông già, ông ta xem ra cũng khoảng sáu mươi tuổi, thân hình có hơi khô khan, mặt đầy sẹo lồi, bọng mắt lỏng lẻo, dáng vẻ tửu sắc quá độ.

Khí tức mà ông già này phát ra đích thực là có tu vi đạt mức Thần Cảnh, tuy nhiên chỉ là Thần Cảnh sơ kỳ thôi.

Ánh mắt của Thạch Mục quét qua một lượt từ trên xuống dưới ông già rồi thôi không nhìn nữa.

- Điệt tử An Đô, cung chúc thúc phụ thọ đản vạn tuổi!

An Đô đứng dậy trước tiên, âm thanh to rõ nói.

- Tộc trưởng thiên thu hoa đản, tiên phúc vĩnh hưởng!

Những người khác cũng lập tức đứng dậy, vẻ mặt cung kính đồng thanh chúc tụng.

An Dật Sơn nét mặt vui vẻ, cười lớn đi đến vị trí chủ tọa rồi ngồi xuống, sau đó khua khua tay, vẻ mặt ôn hòa nói:

- Các ngươi có thể đến chúc thọ lão phu, lão phu rất vui mừng! Được rồi, mọi người cũng không cần đa lễ nữa, đều ngồi xuống đi. Hôm nay là ngày đại hỉ, mọi người đều không cần câu nệ tiểu tiết.

Hai người phụ nữ ăn bận gợi cảm từ hai bên đi tới, mỗi người một bên ngồi bên cạnh An Dật Sơn, giống như chim nhỏ nép vào người hắn.

Mọi người lúc này cũng nhao nhao chắp tay ngồi xuống, có điều miệng lưỡi đã sớm bắt đầu tâng bốc nịnh nọt đủ các kiểu. Nghe thấy vậy An Dật Sơn trong lòng khoan khoái, hai tay hai bên ôm ấp mỹ nhân trong lòng, sung sướng cười ha ha.

- Ồ, An Hoa, ngươi cũng quay về rồi.

An Dật Sơn một lúc sau mới chú ý đến An Hoa, hàng lông mày lưa thưa vài cọng nhíu lại, mở miệng nói.

- Tôi mới trở về mấy ngày trước, cung chúc tộc trưởng ngài phúc nguyên miên trường, vạn niên bất suy.

An Hoa đứng dậy, chắp tay chúc mừng.

- Được, xem như ngươi cũng có lòng đó.

An Dật Sơn miễn cưỡng vui vẻ, sau đó liếc mắt nhìn ra phía sau An Hoa là Thạch Mục một cái rồi mở rộng tầm mắt tiếp tục nói tới nói lui với những người khác.

An Hoa ngồi xuống, sau đó không nói gì nữa.