Huyền Giới Chi Môn

Chương 1113: Lạc Hải Minh Tinh (1)

Sơn động vốn không sâu, mặc dù Thạch Mục đi chậm lại nhưng cũng rất nhanh đã đi vào sâu trong động.

Lúc này xuất hiện trước mặt hắn là một tòa có cả hơn trăm cái hầm băng lớn nhỏ, có điều băng ở đây toàn bộ là màu đen. Trong không khí càng tràn ngập hàn khí lạnh thấu tận xương.

Bên trong hầm băng có một trụ “tử sắc thạch” thẳng đứng, bên trên nó khắc đầy phù văn huyền bí khó hiểu, phát ra nhàn nhạt hào quang tử sắc.

Trên thạch trụ là một thanh niên cơ thể trần trụi, hai mắt hiện lên tử sắc, bị một xiềng xích trói chặt ở trên đó.

Bên ngoài xiềng xích kia phát ra màu xanh lam nhàn nhạt, có vẻ như là một lực nào đó phong ấn. Bất kể dù cho thanh niên kia vùng vẫy, giãy giụa cỡ nào cũng không hề động đậy gì.

Nghe thấy tiếng bước chân, thanh niên Tử Tinh ngẩng đầu lên nhìn. Sau khi nhìn rõ mặt người đến, ánh mắt hừng hựng ngọn lửa phẫn nộ, hét lớn:

- Phương Sách, ngươi còn đến đây làm gì?

Âm thanh trong cả toà hầm băng vang vọng ra.

- Ta không phải là Phương Sách.

Thạch Mục mỉm cười, quanh thân lam quang lưu chuyển xuống, liền khôi phục lại diện mạo ban đầu.

- Công tử, là anh!

Phương Đạt vô cùng ngạc nhiên, gọi thất thanh.

- Những chuyện khác đợi đi khỏi chỗ này rồi nói cũng không muộn.

Thạch Mục nói, bấm tay vung lên một đạo “Hào Quang Kim Sắc Kiếm” chém lên “tỏa liệm lam sắc” kia.

“Keng” một tiếng vang lên, “tỏa liệm lam sắc” không hư hao chút nào.

- Công tử đây là xiềng xích dùng “Lạc Hải Minh Tinh” chế tạo thành, kiên cố không gì sánh bằng. Dùng cách thông thường thì không thể chém đứt được nó đâu.

Phương Đạt lắc lắc đầu, cười cay đằng rồi nói.


- Cái gì? Lạc Hải Minh Tinh!

Thạch Mục không kinh sợ ngược lại vui mừng nói.

Năm xưa Công Thâu Tử liệt ra danh sách những cực phẩm linh tài dùng để thăng lên đẳng cấp Cửu Long Tỏa Kim Giáp, hắn cơ bản đã tìm được gần hết, chỉ còn thiếu mỗi Lạc Hải Minh Tinh này. Thật không ngờ đi khắp nơi tìm kiếm không thấy tung tích, khi thấy được lại chẳng tốn công sức gì.

Thạch Mục trong lòng niệm chú, thân ngoại hóa thân hiện ra, trong tay hào quang của “tàn kiếm huyết sắc” tỏa sáng, “phù văn huyết sắc” dần hiện ra, không nói một lời chém mạnh xuống một phát.

Một tiếng vang nhẹ, “tỏa liệm lam sắc” theo tiếng đứt ra. Phương Đạt từ trên trụ rơi xuống.

Thạch Mục phất tay đánh ra một màn bạch quang, đỡ lấy Phương Đạt. Đồng thời mặt vui như tết nhặt lên “tỏa liệm lam sắc” cất đi.

Lúc này trên “tử sắc trụ” đột nhiên ánh lên một trận hào quang, nhưng rất nhanh đã tiêu tán không vết tích.

- Không hay rồi! đây là cấm chế mà trưởng lão trong tộc đã hạ lên “khốn thần trụ”. Một khi tôi thoát ra liền phát ra cảnh báo!

Phương Đạt sắc mặt biến đổi, vội vã nói.

- Đi.

Thạch Mục nghe vậy, phất tay lấy ra một cái pháp bảo “bát vu lam sắc”, một màn lam quang bay ra trùm kín Phương Đạt.

Lam quang sáng lên, Phương Đạt bị thu vào ttrong bát vu.

Làm xong việc này, Thạch Mục trên người hoàng quang lóe sáng, chui xuống lòng đất biến mất không còn tung tích.

Hình bóng Thạch Mục vừa mới biến mất. Một luồng thần thức vô cùng mạnh mẽ ầm ầm mà tới, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ Hắc Ngục Phong, bắt đầu lục soát mọi ngóc ngách.

Sâu trong lòng đất, hoàng quang sáng lạn của trên người Thạch Mục và bùn đất xung quanh dung hòa vào nhau. Thần thức kia nhiều lần lướt qua cơ thể của Thạch Mục nhưng đều không phát hiện ra.

Tìm kiếm qua lại nhiều lần, không có phát hiện gì, thần thức đó có chút không cam tâm mà thu lại.

Thạch Mục đợi một lúc không thấy thần thức đó quay lại nữa mới ngấm ngầm thoát ra ngoài sơn cốc.


Trong hầm băng của Hắc Ngục Phong, mấy đạo độn quang bay vụt tới, lóe lên vài bóng người. Kẻ cầm đầu chính là Phương Sách và một người đàn ông trung niên có “tử sắc đoản nghiêm” (râu quai nón ngắn màu tím).

Người đàn ông râu ngắn và Phương Sách ngang hàng nhau, đều là người có công lực đạt mức Thần Cảnh.

Theo sau hai người là hai kẻ mặc “tử bào” có công lực ở mức Thánh Giai.

Bốn người nhìn lên “tử sắc thạch trụ” trống không, sắc mặt liền hiện ra vẻ cực kỳ khó coi.

- Phương Đạt! Lại để cho tên tiểu tử này trốn thoát! Thật đáng chết! Chắc chắn hắn vẫn chưa chạy xa được. Lập tức phái tất cả Tử Hổ Vệ đi tìm kiếm Phương Đạt. Nhất định phải bắt bằng được hắn đem về đây!

Phương Sách nộ khí xung thiên, hét lên.

Âm thanh cuồn cuộn vang vọng trong hầm băng, nguyên cả hầm băng rung chuyển một trận, vô số tảng băng vỡ vụn rơi xuống.

- Vâng!

Hai tên mặc “tử bào” Thánh Giai vâng lệnh đáp rồi quay người đi ra ngoài.

- Thiếu chủ, hai tên hộ vệ Thánh Giai bên ngoài biến mất không dấu vết, khẳng định là bị kẻ nào đó đột nhập vào giết chết rồi.

Trước mắt cho thấy kẻ này công lực phi phàm, tuyệt đối không phải dạng tầm thường. Ngay khi Phương Đạt rời khỏi “khốn thần trụ”, thuộc hạ liền cảm ứng được, dùng thần thức tra xét, kết quả lại không hề phát hiện được chút vết tích của kẻ đến. Thần thông như vậy, chắc chắn tu vi phải trên tầm Thần Cảnh. Tử Hổ Vệ chưa chắc có thể tìm thấy được người này.

Người đàn ông râu ngắn giọng trầm ngâm nói.

- Thần Cảnh!

Phương Sách sắc mặt có chút thay đổi.

- Thiếu chủ, chuyện Phương Đạt kia không quá quan trọng. Bây giờ quan trọng nhất là việc thiếu chủ người tiếp nhận vị trí tộc trưởng. Phương Đạt kia dù có thoát ra thì cũng chẳng làm gì được, cả đời chỉ có thể làm một tên tán tu mà thôi.

Người đàn ông râu ngắn tiếp tục nói.

Phương Sách nghe được những lời này, ánh mắt sáng lạn, lấy lại bình tĩnh nói:

- Trưởng lão nói rất đúng, có điều chuyện này cũng không thể cho qua được. Nếu kẻ cứu thoát Phương Đạt tu vi lại ở mức Thần Cảnh đại năng, đến khi đó xin nhờ trưởng lão ra tay trợ giúp.

- Điều này tất nhiên, thiếu chủ yên tâm.

Người đàn ông râu ngắn gật đầu nói.

Phương Sách ánh mắt lạnh lùng lóe lên, nhìn vào hầm băng trống không một lát rồi quay người đi ra.

...............