- Ta không có pháp bảo như thế, lúc này mà trở về tộc cầu cứu, chỉ sợ cũng đã không còn kịp rồi.
Chung Tú mang theo giọng nức nở nói.
- Vậy làm sao bây giờ đây ta, Thạch Đầu sẽ không cứu được rồi sao?
Thái Nhi cũng luống cà luống cuống, cuống qúyt kêu lên.
- Dẫn đường đi ra, dẫn đường đi ra...
Trên mặt Chung Tú đã ấn xuống hai hàng nước mắt, miệng lầm bầm nói.
Sau một lát, nàng đột nhiên thần sắc biến đổi, cả người bình tĩnh lại, như là hạ quyết định gì vậy, âm thầm gật gật đầu, lẩm bẩm:
- Ngoại trừ chiêu này, không có cách nào khác nữa rồi.
- Cái gì? Chung tỷ tỷ biết làm thế nào cứu Thạch Đầu rồi hay sao?
Thái Nhi trong mắt sáng lên một chút quang mang, mừng rỡ kêu lên.
Chung Tú bị hỏi như vậy, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ ngượng ngùng, miệng nói:
- Vì Thạch đại ca, cũng chỉ có thể thử một chút thôi. Thái Nhi, trong lúc này, cần ngươi hộ pháp cho chúng ta, ta muốn phong cấm nơi này lại, quyết không cho phép bất kỳ người nào vào được.
- Được rồi, Thạch Đầu vậy giao cho tỷ đó, Chung tỷ tỷ.
Thái Nhi mặc dù không biết Chung Tú muốn làm cái gì, nhưng vẫn là lập tức đồng ý.
Chung Tú lập tức lật cổ tay, lòng bàn tay nhoáng lên một luồng quang mang, lấy ra một pháp bảo hình như vỏ trứng vậy.
Chỉ thấy đôi môi nàng khẽ mở, trong miệng không ngừng ngâm tụng bí quyết.
Theo tiếng ngâm tụng vang lên, trên hình vỏ trứng màu trắg bỗng nhiên sáng lên một đạo quang mang, từ trung gian nứt ra một cái khe so le nhau như răng nanh lởm chởm.
Ngay sau đó, cái khe bỗng nhiên khuếch trương bung ra, khiến cho vỏ trứng màu trắng đó vỡ thành hai nửa.
Sau khi biến thành hai nửa, vỏ trứng màu trắng bay ra khỏi lòng bàn tay Chung Tú, bay lên một chút lơ lững, càng ngày càng dài và lớn ra, trở nên như một căn phòng vậy.
Trên đó quang mang đỏ thẫm sáng lên, ở mặt ngoài nổi lên một đạo đồ án hỏa phượng tinh mỹ vô cùng.
Chung Tú thấy thế, điểm chân một cái, liền phi thân lên, đáp xuống phía dưới phân nửa vỏ trứng đó.
Chỉ thấy nàng nhẹ nhàng vung tay lên, hai vỏ trứng liền bay lên vút vào miệng núi lửa, đi tới bên cạnh Thạch Mục.
Chung Tú nhìn khuôn mặt Thạch Mục nhíu chặt lại, trong lòng đau xót, trong miệng kêu nhỏ “Đại Thạch ca”, một bàn tay đưa qua, chụp lấy cánh tay hắn.
Nhưng mà, đầu ngón tay nàng vừa mới đụng phải thân thể Thạch Mục, liền không khỏi rụt trở về.
- Nóng quá.
Chung Tú cả kinh hô lên một tiếng.
Trên người Thạch Mục lúc này giống như hỏa thiêu viêm chước vậy, so với dung nham cũng không khác nhiều.
Chung Tú trong mắt quang mang sáng ngời, trên tay lập tức nổi lên một mảnh quang mang đỏ thẫm, lần nữa đưa qua, cầm cánh tay của Thạch Mục.
Nàng nhẹ nhàng lôi kéo, thân mình của Thạch Mục liền không tự chủ được bay lơ lửng đến trong vỏ trứng.
Ngay sau đó, pháp quyết trên tay Chung Tú đột nhiên biến đổi, một nửa vỏ trứng kia trôi bay lở lửng bên trên kia lập tức quang mang nhoáng lên, khép lại với phân nửa vỏ trứng bên dưới.
Chỉ nghe “Ca” một tiếng nhỏ, hai nửa vỏ trứng khớp kín vào nhau, cách tuyệt Thạch Mục và Chung Tú với bên ngoài.
Vỏ trứng mới vừa hợp lại, trong nham tương phía dưới còn dư lại địa hỏa linh phách không nhiều lắm, bồi hồi một lúc ở phụ cận quang mạc màu đỏ, rồi tiến vào trong nham tương biến mất.
Bên trong vỏ trứng, thân thể Thạch Mục bay lơ lững trên không, Chung Tú đứng ở bên cạnh hắn, gương mặt ửng hồng nhìn hắn.
- Thạch đại ca, bản nguyên chi lực thuộc tính Hỏa trên người huynh được Địa hỏa linh phách tăng cường, đích thực mãnh liệt quá mức, chỉ có thể lấy vật chứa thích hợp kéo nó ra, mới có khả năng bảo đảm cho huynh không bị nguy hiểm. Tú nhi không có pháp bảo như thế, nhưng mà, hoặc có thể là huyết mạch của Tú nhi có thể làm được vật chứa như vậy... Vì huynh, Tú nhi nguyện ý thử một lần.
Chung Tú trong miệng nói như thế, nhưng trong lòng thì hoảng loạn vô cùng.
Nàng vừa nói, vừa đưa tay sờ xuống dưới vạt áo của tự bản thân mình lục lọi.
Thạch Mục hai mắt tuy rằng mở ra, nhưng lại bị huyết sắc bao trùm, cũng không biết có nghe được thanh âm của Chung Tú hay không.
- Thạch đại ca...
Chung Tú đôi môi khẽ mở, miệng nói lầm bầm.
Nàng vừa dứt lời, nắm vạt áo giật mạnh một cái.
“Xoạt” một tiếng vang nhỏ, toàn bộ quần áo màu xanh nhạt của Chung Tú rơi xuống, lộ ra mảng da thịt trơn nóng mịn màng.
Quần áo cở đi, trong lòng Chung Tú không khỏi nổi lên một chút cảm giác xấu hổ, theo bản năng lấy tay che kín một đôi gò bồng đảo đầy đặn trước ngực kia. Hai chân thon dài trắng như ngọc thời khắc này cũng có chút khép chặt lên nhau.
Nàng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng hừng hực trên mặt bản thân mình vào thời khắc này, nhưng bất tri bất giác cắn chặt môi dưới, cắn cho bờ môi hiện ra một vết máu đỏ hồng.
“A...”
Đúng lúc này, cổ họng Thạch Mục chợt động, trong miệng lần nữa phát ra một tiếng quát khẽ thống khổ.
Chỉ thấy chỗ khóe mắt của hắn, mạch máu đã vỡ toạt ra, một đạo huyết tuyến nhỏ bé giống như một con rắn nhỏ uyển chuyển, bò xuống theo gò má của hắn, khiến cho hắn nhìn có mấy phần dữ tợn.
Cùng lúc đó, quanh thân hắn cũng liên tiếp tiếng “rắc rắc “ vang dội, hiển nhiên đã đến sát làn ranh sụp đổ tan vỡ.