Triệu Cự hơi chần chờ, gật gật đầu.
Trên phi chu, Thạch Mục nhìn về phía Chung Tú, từ xa xa gật gật đầu đối với nàng.
Chung Tú khẽ hé làn môi, tựa như muốn nói điều gì đó, nhưng vẫn không nói ra lời.
Kim Phượng bà bà phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, xích sắc phi chu bắn ra, bay tới phương xa.
Thạch Mục thấy hoa mắt, chung quanh hết thảy hoàn toàn mơ hồ, phi chu bay về phía trước với một tốc độ khủng khiếp.
Trong lòng hắn âm thầm chắt lưỡi, hắn tự thấy Long Vũ phi xa của tự bản thân mình có độn tốc đã hết sức kinh người, nhưng so sánh với chiếc phi chu này của Kim Phượng bà bà, quả thật có chút không thấm vào đâu rồi.
Thời khắc này, trên phi chu, Thần cảnh đại năng tổng cộng sáu người, Thiên Phượng nhất tộc ba người, theo thứ tự là Kim Phượng bà bà, Triệu Linh Lung, Triệu Chu Đồng.
Bàn Quy nhất tộc hai người, một nam một nữ, một người là Vu Vân, còn lại một hoàng áo thiếu phụ ba mươi mấy tuổi, dung mạo bình thường, nhưng vóc người rất đẹp.
Địa Long nhất tộc một người, là một đại hán trầm mặc ít nói có râu quai hàm.
Vốn là Địa Long nhất tộc cũng có hai vị Thần cảnh đại năng tham dự lần đại điển này, nhưng Địch Phong vừa mới đi trị thương Địch Tương, không biết đến nơi nào, chỉ còn lại có đại hán râu quai hàm này.
Sáu người đứng ở đầu thuyền, thấp giọng thảo luận cái gì đó.
Thạch Mục cùng mọi người tự nhiên tụ tập đến đuôi thuyền. Thạch Mục ngồi xuống bên mạn thuyền, lật tay lấy ra một khối Tiên phẩm linh thạch, khôi phục lại chân khí vừa mới chiến đấu tiêu hao.
- Hắc hắc, Thạch huynh, chúc mừng huynh thu được hạng nhất của đại hội, ôm được mỹ nhân về.
Thư Hữu Kim đi tới, ngồi xuống bên cạnh Thạch Mục, cười nói.
- Tỷ thí vừa rồi nhờ có Thư huynh nói cho ta biết, còn lấy ra Nhiệt Hải Tuyền linh làm bảo vật cho ta, vô cùng cảm kích.
Thạch Mục nói.
- Chút ít chuyện nhỏ, cần gì phải đề cập đến. Ngày sau Thạch huynh thành công thăng chức, chớ có quên tiểu đệ là được.
Thư Hữu Kim nửa thật nửa đùa nói.
- Nhất định sẽ không quên.
Thạch Mục nghiêm nghị đáp.
- Ha ha, không nói những lời này nữa. Thạch huynh sáng nay huynh đi nơi nào thế? Vì sao trễ như vậy mới xuất hiện?
Trong mắt Thư Hữu Kim lóe lên vẻ vui mừng, nhưng cũng nhanh chóng tiêu tán, hỏi.
- Tối hôm qua có một số việc làm trễ nải rồi.
Thạch Mục ánh mắt nhoáng lên một cái, không có tiết lộ chuyện đêm qua ra.
- Thì ra là thế, đúng rồi, Thạch huynh đối với chuyện trước mắt thấy thế nào...
Thư Hữu Kim ý thức được Thạch Mục không muốn nói chuyện nhiều, liền lập tức di chuyển đề tài.
Hãn Chiết đứng ở bên kia, từ rất xa nhìn Thạch Mục một cái, trong mắt tựa như lóe lên một chút vẻ khinh thường, sau đó cũng khoanh chân ngồi xuống.
Phi chu xuyên vân quá nguyệt, ước chừng hơn nửa canh giờ sau, dừng lại trên bầu trời của một hòn đảo cự đại.
- Nơi này chính là Tê Hà đảo rồi.
Thạch Mục bay ra từ trên phi chu, nhìn về phía hòn đảo phía dưới, trong miệng tự lẩm bẩm một câu nói.
Hòn đảo diện tích rất lớn, chừng mấy trăm dặm, nước biển hải vực chung quanh cũng có chút phiếm hồng, trên hòn đảo mạch núi liên miên, khắp nơi đều là miệng núi lửa, thỉnh thoảng có một đạo hỏa trụ hoặc là dung nham phóng lên cao, phát ra thanh âm cuồn cuộn như sấm rền vậy.
Trên hòn đảo tro núi lửa màu đỏ thẫm tạo thành sương mù nồng đậm, bao phủ toàn bộ hòn đảo, từ giữa không trung không nhìn thấy được tình huống phía dưới.
Thạch Mục nhìn hòn đảo phía dưới, ánh mắt lộ ra một chút nghi ngờ.
Hòn đảo nơi này, dường như không cảm giác được dấu hiệu đánh nhau gì.
- Ba vị tộc trưởng nếu như ở chỗ này, thế nào lại an tĩnh như thế?
Một vị Thần cảnh đại năng nói lầm bầm nói.
Không ít người đều gật gật đầu, tình huống quả thật có chút sai sai.
Thạch Mục ánh mắt nhoáng lên một cái, Thái Nhi bay ra từ túi linh thú, đáp xuống trên bả vai của hắn.
Thạch Mục hành động này, dẫn tới không ít sự chú ý, nhưng mà thời khắc này mọi người hiển nhiên không có tâm tư đi chú ý một con linh sủng của Thạch Mục, rất nhanh sau đó liền dời ánh mắt đi.
- Thái Nhi, ngươi đi nhìn xem một chút.
Hắn truyền âm phân phó nói.
Thái Nhi đáp ứng một tiếng, trong mắt chợt hiện lên ra hào quang bảy màu, nhìn khắp chung quanh.
Vào thời khắc này, dị biến chợt phát sinh đột ngột!
Phía dưới hòn đảo chợt phát ra tiếng nổ ầm ầm cực lớn, toàn bộ hòn đảo cũng theo đó đung đưa kịch liệt theo, giống như động đất vậy, mấy chục miệng núi lửa cùng phun ra từng đạo dung nham hỏa trụ.
Trung gian hòn đảo chậm rãi nứt ra một hẻm núi cự đại, phân hòn đảo ra thành hai.
Hẻm núi cự đại sâu hút đen như mực, chợt một đạo ánh lửa đột nhiên bay vụt bay lên, đánh vào một đỉnh núi phụ cận.
Ầm ầm ầm!
Ngọn núi lập tức bị chặt đứt nang hông, biến thành vô số đá vụn cự đại, ầm ầm đổ nhào xuống.
Từ trong lỗ đất nứt chợt ùa ra một cổ hắc khí, nồng đậm vô cùng, tản ra một cổ khí tức hung dữ tà ác, dường như muốn thôn phệ hết thảy tất cả quang mang đi vào vậy.
Hắc khí thoáng cái bọc lại ánh lửa, kéo chúng vào chỗ sâu trong lỗ đất nứt.
- Ở nơi đó!
Triệu Linh Lung ánh mắt nhoáng lên một cái, khẽ kêu lên, liền định bay tới chỗ ấy.
Những người khác thân hình cũng đều chợt động.
Đúng lúc này, một thanh âm đột ngột vang lên:
- Mọi người chờ một chút!
Mọi người hơi biến sắc mặt, nhìn sang, người phát ra âm thanh không phải là người khác, chính là Thạch Mục.
Trong mắt hắn kim quang lập lòe, nhìn về phía dưới lỗ đất nứt, chau mày.
- Thạch Mục, ngươi la lối rối loạn cái gì đó! Các vị trưởng lão ở chỗ này, khi nào đến phiên ngươi lớn lối lên tiếng chứ!
Triệu Dịch lạnh lùng quát, gương mặt đầy vẻ chán ghét.
Tuy rằng hắn và Thạch Mục hôm nay chẳng qua là lần thứ hai gặp mặt, trước đó cũng không có xung đột gì lớn, nhưng trong tiềm thức, Triệu Dịch chán ghét Thạch Mục dị thường.
Không ít người cũng đều lộ ra vẻ bất mãn, nhất là những Thần cảnh đại năng.