Huyền Giới Chi Môn

Chương 1040: Lại một chỉ Càn Anh (2)

Sau khi xác nhận Triệu Linh Lung rời đi, Thạch Mục lại ở vị trí ẩn nấp phía dưới đất, chậm rãi xuất hiện trên mặt đất, thi triển ra bí thuật hóa thành một cái bóng, đi về phía bên ngoài.

Nếu đã biết Chung Tú an toàn, mục đích hôm nay cũng đã đạt được. Chỉ có điều muốn thật sự tìm được Chung Tú, còn cần tốn một ít thủ đoạn. Nơi này có Thần cảnh ở lại. Mình cũng không dám làm ra hành động gì quá mức khác người. Để tránh tự nhiên đâm ngang, đưa tới phiền toái không cần thiết.

Thạch Mục bay rất nhanh, mắt thấy đã sắp rời khỏi khu vực trung tâm của Thiên Phượng Nhất Tộc.

Vào thời khắc này, một màn ánh sáng màu đỏ đột nhiên từ trong một tòa cung điện bên cạnh bay ra, nhanh như tia chớp quấn lấy Thạch Mục.

Tia sáng này xuất hiện cực kỳ đột ngột. Thạch Mục hoàn toàn không kịp phản ứng, liền bị ánh sáng màu đỏ này kéo vào tòa cung điện.

Trong lòng Thạch Mục kinh hãi. Kim quang trên người phóng ra cường đại. Cửu Long Tỏa Kim Giáp hiện ra. Trong tay hắn lóe lên ánh sáng màu đen. Hắn lấy ra Như Ý Tấn Thiết Côn, nhìn ra xung quanh.

Lúc này thân hắn ở trong một đại điện. Xung quanh bị một màn ánh sáng màu đỏ bao phủ, linh quang sáng ngời. Muốn loại trừ, sợ rằng không dễ dàng.

Tiếng bước chân vang lên. Một bóng người mặc áo bào màu vàng từ sâu bên trong đại điện đi ra, đứng ở trước mặt Thạch Mục, cách mấy trượng. Đó là một thiếu nữ mặc váy dài màu vàng nhạt.

Nữ tử mặc váy dài này thoạt nhìn khoảng hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, mặt trái xoan, làn da nõn nà, lông mày như vẽ, diện mạo cực kỳ xinh đẹp.

- A, ngươi là ai? Thật lớn mật. Không ngờ lẻn vào nơi dừng chân của Thiên Phượng Nhất Tộc ta. Vừa rồi ta cảm ứng được Minh Diễm Điện có chấn động đấu pháp. Là do ngươi đưa tới sao?

Thiếu nữ mặc áo bào màu vàng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nói. Âm thanh của nàng dễ nghe êm tai, trong giọng nói cũng không có bao nhiêu sự thù địch.

Thần sắc Thạch Mục biến đổi một hồi, trầm mặc một chút, nói:

- Không phải. Vừa rồi dẫn phát gây rối không phải là ta. Tại hạ Thạch Mục, lẻn vào Thiên Phượng Nhất Tộc, là vì muốn tìm một người, không phải có ý định mạo phạm.

Nói xong, hắn chắp tay thi lễ một cái.

Thiếu nữ mặc áo bào màu vàng do dự một chút, hình như đang suy nghĩ xem có nên kêu hộ vệ qua hay không! Chỉ có điều cuối cùng nàng vẫn không làm như vậy.

Ngay sau đó, nàng hình như nhớ tới điều gì, có chút bừng tỉnh nói:

- Thạch Mục... Ta hình như có nhớ tên này. Trước đó, ta đã xem qua danh sách đẳng cấp trong tộc. Đúng rồi, ngươi là người đến từ chính Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc kia?

- Không sai.


Thạch Mục gật đầu nói.

- Vật có thể có chứng minh thân phận đâu?

Thiếu nữ mặc áo bào màu vàng lại hỏi.

Thạch Mục cũng không nói thêm cái gì, đưa lệnh bài trưởng lão Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc tới.

- Không nghĩ tới ngươi còn là tứ trưởng lão trong Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc. Thất kính.

Thiếu nữ mặc áo bào màu vàng dường như suy nghĩ tới điều gì gật đầu. Nàng đưa lệnh bài trả lại. Thần sắc đề phòng trên gương mặt đã thả lỏng vài phần. Đổi lại một ý cười ôn nhu. Nàng nhìn về phía Thạch Mục chắp tay nói.

- Không dám nhận. Không biết các hạ xưng hô thế nào?

Thạch Mục trả lời.

- Đúng rồi. Ngươi nói tìm người? Ngươi tìm người nào?

Thiếu nữ mặc áo bào màu vàng không trả lời Thạch Mục, lại hỏi.

- Cái này... Chính là chuyện riêng của ta. Không tiện nói ra.

Thạch Mục do dự một chút, lắc đầu nói.

Thiếu nữ mặc áo bào màu vàng nghe nói nói thế, chân mày nhíu lại, dường như có chút không vui.

- Thực sự là gia hỏa kiêu ngạo. Không được sự cho phép, một mình lẻn vào phủ đệ Thiên Phượng Tộc. Bị tiểu thư nhà ta phát hiện, còn có thái độ như vậy. Tiểu thư, không cần do dự nữa. Nhanh truyền tin để cho hộ vệ qua đây, bắt lấy gia hỏa kiêu ngạo này lại!

Một âm thanh khàn khàn giống như cái chiêng hỏng từ trong điện truyền ra.

Vèo một tiếng, một bóng nhiều màu bay ra, rơi vào trên vai thiếu nữ mặc áo bào màu vàng. Không ngờ là một con vẹt.

Thạch Mục giật mình kinh ngạc.

Con vẹt trên vai thiếu nữ lại là một con Can Anh. Chỉ có điều lông chim trên đầu nó lại là màu đồng cổ, không quá giống với Thải Nhi.


- Ngươi là... Đồng Đầu!

Thải Nhi thấy con vẹt kia, kinh ngạc kêu lên.

- Hừ! Thải Nhi, đã lâu không gặp!

Vẹt Đồng Đầu nhìn Thải Nhi, lạnh lùng nói.

- Các ngươi quen nhau?

Thạch Mục kinh ngạc.

- Đều là Can Anh tộc. Xem như là... Người quen.

Thải Nhi hừ một tiếng, nói.

Hai con vẹt nhìn nhau, trong mắt đều tràn ngập sự thù địch. Bộ dạng hình như trước đây có chút mâu thuẫn.

Trong mắt Thạch Mục hiện lên một tia bừng tỉnh. Thảo nào nữ hài mặc báo bào màu vàng này có thể phát hiện ra hắn. Hóa ra đối phương cũng có một con Can Anh có thị lực không tầm thường.

Hắn chau mày. Tình huống lúc này không dễ xử lý. Tuy rằng mình mang một chức ảo là một trưởng lão của Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc, nhưng dù sao lẻn vào phủ đệ người khác là sự thực. Nếu như thiếu nữ mặc áo bào màu vàng này quả thật gọi người khác tới, hắn cuối cùng sợ rằng sẽ bị trục xuất ra khỏi Chu Tước Tinh. Chuyện liên minh liền phải hủy bỏ.

- Tiểu thư, mau gọi người tới. Hai người này bụng dạ khó lường, khẳng định đánh chủ ý xấu gì đó. Phải bắt bọn họ lại, nghiêm hình bức cung!

Vẹt Đồng Đầu này kêu lên.

Sắc mặt Thạch Mục biến đổi. Kim quang trên người cuồn cuộn một hồi. Hắn bắt đầu suy nghĩ xem làm thế nào để mau chóng rời khỏi đây.

Nhưng vào lúc này, thiếu nữ mặc áo bào màu vàng lại bỗng nhiên làm ra một hành động khiến Thạch Mục có chút không hiểu.

Nhưng thấy ánh mắt nữ tử này chớp hiện một hồi, tay hơi nhấc lên, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết.

Vù.

Màn ánh sáng màu đỏ bên ngoài kia thoáng cái tách ra, lộ ra một thông đạo chỉ đủ để một người có thể đi qua.

- Ngươi đi đi.

Nàng mở miệng nói.

Thạch Mục ngẩn ra. Thần sắc vẹt Đồng Đầu này cũng biến đổi.

- Tiểu thư, tại sao muốn thả bọn họ đi?

Vẹt Đồng Đầu kêu lên.