Huyền Giới Chi Môn

Chương 1015: Thiên Đình đánh bất ngờ (1)

Tinh vực Thiên Hà, Khổ Lâm Tinh.

Nghìn năm trước, Khổ Lâm Tinh là chủ tinh Phi Thiên Thử Tộc một trong tám tộc Hoang Cổ, linh khí đặc biệt nồng đậm.

Sau khi Phi Thiên Thử Tộc suy sụp, các loại thế lực nhỏ trong Khổ Lâm Tinh giống như măng mọc sau cơn mưa, tranh nhau hiện ra. Tuy rằng vẫn chưa khôi phục lại cảnh tượng phồn thịnh năm đó, nhưng đã khôi phục được bảy tám phần mười.

Tử Dương Thành là thành trì lớn nhất của Khổ Lâm Tinh, chiếm diện tích tới mấy ngàn dặm. Bên trong thành các kiến trúc hoa mỹ mọc lên như rừng. Các loại cửa hàng mọc lên như nấm. Trên đường dòng người qua lại ngược xuôi, cực kỳ phồn hoa.

Trên một tửu lâu bên trong thành, một thanh niên áo đen ngồi ở gần một cửa sổ. Trên bàn bày đầy rượu và thức ăn ngon.

Thanh niên áo đen chỉ chậm rãi uống rượu, cũng không động tới chiếc đũa. Thật ra trên bàn một vẹt đang ăn rất nhanh, ăn tới vui vẻ quên cả trời đất, dẫn tới những người khác trong tửu lâu liên tục chú ý.

Người thanh niên áo đen này tất nhiên là Thạch Mục.

Hắn tìm hơn mười ngày, cuối cùng cũng đi tới Khổ Lâm Tinh.

Từ sau khi quét sạch thế lực Thiên Đình chiếm giữ ở trên mấy tinh cầu xung quanh Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc, hắn liền tiếp tục mai danh ẩn tích, thu lại khí tức, một đường hữu kinh vô hiểm đến nơi này.

Hai con đường tiếp theo, tuy rằng đại trưởng lão bảo hắn lựa chọn con đường vòng có hơi xa, lại tương đối an toàn kia. Nhưng Thạch Mục thật sự rất nhớ Chung Tú, đã quyết định đến con đường gần kia.

Chỉ có điều gần đây chỗ tinh vực phía trước xảy ra chút vấn đề. Truyền tống trận giữa các hành tinh của Khổ Lâm Thành đã bị phong tỏa mấy ngày. Phải qua hai ngày nữa có khả năng mở ra.

Hai ngày trước Thạch Mục và Thải Nhi đã đến Tử Dương Thành. Bọn họ cũng chỉ đành phải chờ ở đây.

- Hốt... Ăn ngon ăn no. Mùi vị thức ăn ở đây thật sự là không tệ.

Thải Nhi ngẩng đầu, kêu lên.

- Chỉ có biết ăn thôi.

Thạch Mục trừng mắt với Thải Nhi một cái, sau đó đứng lên, ném ra mấy khối linh thạch lên trên bàn.

- Ăn no, vậy chúng ta trở về đi.

- Nhanh như vậy đã trở về sao? Chúng ta vào trong thành đi dạo một chút đi.


Thải Nhi bay lên hạ xuống trên vai Thạch Mục, nói.

Thạch Mục làm gì có tâm tư để đi dạo. Hắn đi xuống tửu lâu, tiến về phía một cái khách sạn gần đó. Nơi đó là nơi hắn tạm thời ở lại.

Khách sạn này khá là cao cấp. Phía sau có một vài nhà khách đơn. Trên người Thạch Mục có vô số linh thạch, tất nhiên sẽ không quá mức tiết kiệm. Hắn ở một nhà khác độc lập.

- A, Can Anh!

Thạch Mục rất nhanh trở lại nơi ở. Khi hắn đang muốn đẩy cánh cửa đi vào, một giọng nói từ bên cạnh truyền đến.

Thạch Mục quay đầu nhìn lại. Bên ngoài viện bên cạnh chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh niên áo xám, vóc người trung đẳng, mắt chiếu sáng lấp lánh, ngạc nhiên nhìn Thải Nhi.

- Ha ha, xin lỗi vị đạo hữu này. Can Anh là linh thú rất hiếm thấy. Tại hạ không khỏi chú ý hơn một chút. Mong đạo hữu không trách móc.

Thấy Thạch Mục nhìn sang, thanh niên áo xám cười ha hả nói, mắt vẫn không ngừng liếc nhìn Thải Nhi.

Ánh mắt Thạch Mục lóe lên. thanh niên áo xám này bộ dạng xấu xí, nhưng thực lực không ngờ đã đạt đến Thánh Giai hậu kỳ. So với hắn còn phải cao hơn một cảnh giới.

Thải Nhi bị thanh niên áo xám nhìn, có chút khó chịu, trừng mắt một cái, vỗ cánh bay vào trong viện.

Trong mắt người thanh niên áo xám lóe lên vẻ sốt ruột, chỉ có điều lập tức liền biến mất.

Tuy rằng thần sắc trong mắt người thanh niên áo xám chỉ lóe lên một cái, nhưng vẫn bị Thạch Mục nhìn thấy.

- Không sao.

Hắn khoát tay áo, không tiếp tục để ý tới người này, liền muốn đẩy cửa bước vào nhà.

- Vị huynh đài này, mong hãy chờ một chút.

Người thanh niên áo xám liền vội vàng nói, bước vài bước đến gần. Trên mặt hắn nặn ra vẻ tươi cười, nhìn về phía Thạch Mục chắp tay thở dài nói:

- Ha hả, tiểu đệ Thư Hữu Kim, sẽ ở ngay bên cạnh. Không biết tên họ đại danh của huynh đài.

- Thạch Mục.


Thạch Mục thản nhiên nói.

- Hóa ra là Thạch huynh đệ, thực sự hạnh ngộ.

Người thanh niên áo xám cười ha hả nói.

- Các hạ có chuyện gì?

Thạch Mục nhíu mày.

- Không có gì. Chẳng qua là cảm thấy vừa gặp Thạch huynh đệ đã giống như quen thân. Thạch huynh đệ chẳng lẽ cũng bởi vì truyền tống trận đóng, phải lưu lại nơi Tử Dương Thành này sao?

Hai mắt Thư Hữu Kim lưu chuyển một cái, nói.

- Các hạ có việc cứ nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng.

Giọng nói của Thạch Mục trầm xuống, có chút không kiên nhẫn nói.

- Ha hả, Thạch huynh đệ đúng là người chân thật, nói lời thẳng thắn. Vậy ta cũng không che dấu nữa. Không biết Thạch huynh đệ có ý định chuyển nhượng con Can Anh kia hay không? Tại hạ nguyện ý bỏ ra số tiền lớn để trao đổi!

Hai tay Thư Hữu Kim chà xát ở trước người, nói như thế. Hai mắt hắn lộ vẻ mong đợi nhìn về phía Thạch Mục.

Chân mày Thạch Mục nhíu lại, lập tức lắc đầu nói:

- Không có khả năng. Con vẹt này là linh sủng ta nuôi từ nhỏ. Ta sẽ không bán cho người khác.

- Thạch huynh đệ tạm thời không nên vội từ chối. Ta ra mười vạn linh thạch cực phẩm!

Trên mặt Thư Hữu Kim có phần cuống cuồng, liền vội vàng nói.

Trong mắt Thạch Mục hiện lên một vẻ kinh ngạc. Mười vạn linh thạch cực phẩm, đây chính là một khoản tiền lớn. Chỉ có điều hắn tất nhiên sẽ không đáp ứng, kiên định lắc đầu.

- Mười lăm vạn như thế nào? Hai mươi vạn cũng có thể... Ba mươi vạn!

Thư Hữu Kim không ngừng tăng thêm giá, rất nhanh đã nâng lên đến ba mươi vạn linh thạch. Dường như ba mươi vạn linh thạch đối hắn mà nói, không đáng kể chút nào.

- Thư huynh không cần phải nói nữa. Ngươi có ra nhiều linh thạch hơn nữa, ta cũng sẽ không bán. Vẫn mời trở về đi.

Thạch Mục lắc đầu, sau đó liền không tiếp tục để ý tới Thư Hữu Kim, đẩy cửa tiến vào trong viện của mình, đóng cửa viện lại.

Thanh niên áo xám nhìn cửa viện đóng chặt, chau mày. Hắn cũng không có cứng rắn xông vào, thở dài, chỉ đành phải bỏ đi.

- Thực sự là gia hỏa đáng ghét, lại muốn mua ta. Thạch Đầu, ta nhìn thấy trên người hắn hình như có rất nhiều linh thạch. Chúng ta tìm một cơ hội làm thịt hắn. Nói không chừng có thể kiếm được một khoản tiền của phi nghĩa.

Thạch Mục vừa vào viện, Thải Nhi lập tức bay tới, cả giận nói.