“Bùi đại ca, huynh đã biết đại ca đệ muốn nói gì rồi sao?”
Thương Tử Đồng kinh ngạc nhìn Bùi Vũ Khâm. Gia chủ đệ nhất gia của
Đông Vân quốc này quả nhiên là danh bất hư truyền. Tin tức mà đại ca hắn cho rằng Bùi Vũ Khâm chắc chắn thấy cảm kích khi nghe được này, không
ngờ Bùi Vũ Khâm không những đã sớm biết mà còn chuẩn bị đâu vào đấy hết
rồi.
Người này rốt cuộc là thâm trầm, sâu sắc đến cỡ nào đây?
Bùi Vũ Khâm nhẹ nhàng gật đầu, nhỏ giọng nói “Chuyện Vũ Đồng
huynh muốn đệ chuyển lời, trong lòng ta cũng đã tính rồi. Tử Đồng, đệ
đừng dính vào, miễn cho phải mạo hiểm cùng Vũ Khâm.”
“Bùi đại ca, huynh nói cái gì vậy. Nếu huynh đệ bọn đệ sợ
phải mạo hiểm thì đã dứt khoát không đề cập đến chuyện này rồi. Giờ nếu
đã nói ra thì chính là muốn đứng cùng trận tuyến với Bùi đại ca huynh,
cho nên phàm là có việc gì bọn đệ có thể giúp được thì xin huynh nhất
định không được khách khí.”
“Tử Đồng, đa tạ!”
Bùi Vũ Khâm quả nhiên không nói thêm lời thừa nào nữa, chỉ có đơn
giản hai tiếng đa tạ, nhưng ý tứ trong đó không cần diễn đạt cũng đã
được biểu lộ ra.
Thương Tử Đồng sau khi nghe Bùi Vũ Khâm nói hai tiếng đó thì quả nhiên mỹ mãn nở nụ cười.
Đợi sau khi nụ cười của hắn nhạt đi, Bùi Vũ Khâm mới chậm rãi nói tiếp “Tất cả những chuyện phải làm lần này hẳn là Tử Đồng đều đã làm hết
rồi, định khi nào thì khởi hành trở về Hà Nam? Ta sẽ bảo Thanh Thư chuẩn bị ngựa tốt cho đệ.”
Thương Tử Đồng mới vừa nhấp một ngụm trà thì nghe Bùi Vũ Khâm nói vậy, thiếu chút nữa đã phun ra “Bùi đại ca, huynh, huynh là đang đuổi đệ đi sao?”
“Đúng vậy!”
Bùi Vũ Khâm mỉm cười gật đầu, một chút cũng không phủ nhận. Ánh mắt
hắn thản nhiên khiến Thương Tử Đồng hoàn toàn không nói nên lời, chỉ cảm thấy Bùi Vũ Khâm như vậy nhìn thế nào cũng thấy thật gian trá. Quen
biết Bùi Vũ Khâm đã bao nhiêu năm, sao hắn lại chưa bao giờ thấy biểu
tình kiểu này vậy?
“Bùi, Bùi đại ca, huynh đừng cười như vậy, đệ thấy lạnh sống lưng a. Vậy cũng không giống huynh.”
Bùi Vũ Khâm nghe vậy thì lại càng cười đến thân thiết hơn, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói ra bốn chữ “Đây mới là ta!”
Thương Tử Đồng nhất thời có cảm giác như cằm muốn rớt xuống đất, này thật sự là hoàn toàn vỡ mộng a.
Ấn tượng một Bùi Vũ Khâm ôn nhuận, lịch sự tao nhã, phong tiêu tuyệt thế của mọi người về hắn thì ra chỉ là vẻ ngoài thôi sao?
Thương Tử Đồng không khỏi cảm thấy hối hận. Sớm biết vậy thì cứ giữ
mối quan hệ hơi thân như trước có vẻ còn tốt hơn. Sau khi quen thuộc như bây giờ rồi, tuy tình cảm thật sự có thân hơn nhưng Bùi Vũ Khâm như thế này, nói thật, hắn còn cần một khoảng thời gian mới có thể thích ứng.
Cho nên Thương Tử Đồng lúng ta lúng túng một lúc lâu mới bối rối đứng dậy “Đệ nghĩ đệ nên về phòng trước, hôm nay không uống trà với huynh được rồi, mai đệ lại đến tìm huynh!”
Nói xong, Thương Tử Đồng lập tức quay đầu bước nhanh khỏi phòng Bùi
Vũ Khâm, giống như sợ chỉ cần trễ mấy bước là sẽ phải thấy thêm hình
tượng Bùi Vũ Khâm khiến hắn càng khó có thể chấp nhận.
Bùi Vũ Khâm thấy vậy nhịn không được lắc lắc đầu. Xem ra bộ dáng này
của hắn đã dọa người đã gần ba mươi tuổi vẫn thẳng thắn như Thương Tử
Đồng không nhẹ rồi.
Khóe miệng vỗn vẫn đang mỉm cười yếu ớt của Bùi Vũ Khâm đột nhiên
hoàn toàn biến mất khi Thương Tử Đồng đi khuất. Bởi vì hắn nghĩ Thương
Tử Đồng cùng lắm chỉ mới thấy một kiểu cười hơi khác với bình thường của hắn thôi mà đã chạy trối chết, không thể chấp nhận rồi. Như vậy, nếu
Yên nhi thấy một ‘hắn’ khác bên dưới bề ngoài ôn nhã trước giờ, nàng sẽ
như thế nào?
Là kinh ngạc, giật mình hay là hoàn toàn không dám tin, không thể chấp nhận?
Trong lòng Bùi Vũ Khâm không nắm chắc, cũng không thể đoán được phản
ứng của Yên nhi nên hắn quyết định trước mắt vẫn nên tiếp tục giấu bí
mật kia thôi.
~
“Phu nhân, tất cả chìa khóa trướng phòng đều ở đây. Còn bên
đây là chìa khóa khố phòng, bình thường do các quản sự giữ nhưng vì phu
nhân ngài muốn nên Thanh Thư cũng đã mang hết đến đây.”
Thanh Thư vừa nói vừa cung kính dâng lên mấy chiếc chìa khóa.
“Hả? Chìa khóa khố phòng không phải do ba tiên sinh kia giữ sao?”
“Dạ, phu nhân. Ba tiên sinh chỉ giữ chìa khóa ngăn tủ chứa sổ sách quản lý đồ trong khố phòng thôi, còn chìa khóa khố phòng thật sự
là do lão gia sai mấy quản sự khác chưởng quản!
Nhị phu nhân, tam phu nhân đều có khố phòng riêng của mình,
do chính tay bọn họ quản lý. Chìa khóa khố phòng ở đây là của Bùi gia,
cũng có thể nói là khố phòng chuyện dụng của một mình lão gia. Cho nên
bình thường chỉ có lão gia, đương nhiên hiện tại còn có thêm phu nhân,
là có quyền đến khố phòng lấy đồ. Ngoài ra, bất luận kẻ nào cũng không
thể.
Lão gia bình thường nếu có cần cái gì, hơn phân nửa là phân
phó Thanh Thư, sau đó Thanh Thư đến trướng phòng nói một tiếng, trướng
phòng mới viết lên giấy quản lý món đồ đó rồi Thanh Thư ký tên ở mặt
sau. Sau đó, trướng phòng tiên sinh mới đưa Thanh Thư một tờ giấy lĩnh
đồ khác, có nó, Thanh Thư mới có thể đến khố phòng tìm quản sự lấy chìa
khóa. Trên cơ bản là như vậy!”
(R: trước giờ cứ quắn cái ‘trướng phòng’ với cái ‘khố phòng’ hoài nha. Là vầy, trướng phòng quản tiền bạc với sổ sách ghi chép đồ đạc trong khố phòng, còn khố phòng là chỉ có đồ thôi.
Muốn lĩnh tiền thì đến thẳng trướng phòng. Còn muốn lĩnh đồ thì đến
trướng phòng kí tên giống như cam kết một cái rồi nhận tờ giấy ở đó đem
qua khố phòng lấy đồ. Vậy đó.)
Sau khi nghe Thanh Thư giải thích một phen, Giang Mộ Yên liền hiểu.
Trình tự lĩnh đồ như vậy thật ra cũng tương tự thủ kho ở hiện đại, chỉ
là không nghiêm mật bằng thôi. Bất quá dù sao cũng chỉ là bảo quản cùng
sử dụng đồ đạc trong nhà, có thể làm đến mức này cũng đã xem như không
tệ.
Vậy tính ra ngân khố cũng phải có hệ thống như thế mới đúng!