Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 40: Bổn toạ đúng là gặp quỷ

Edit: Chu
(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
Vũ khí Trung cổ cất trong Trường Tương Tư quả là Thiên Vấn, hoặc nói, là một đoạn cành liễu kim sắc giống Thiên Vấn như đúc, từ hoa văn đến hình thức đều không khác nhau lắm.
Vô lệnh Trường Tương Tư, bẻ gãy cành dương liễu.


Thần sắc Sở Vãn Ninh bất định, cầm đoạn dây liễu này đưa cho Mặc Nhiên, sau đó trong tay ngưng ánh sáng, triệu hồi Thiên Vấn, hai người so sánh một hồi, giống như soi gương, không khác gì.


Mọi người đều không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, ngay cả Mặc Nhiên cũng khó tin vào mắt mình—— Là người kiếp trước bị Thiên Vấn đánh hơn ngàn lần, hắn kiểu gì cũng không ngờ tới, Kim Thành trì sẽ đưa cho hắn một vũ khí giống ý như vậy.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?


Ánh mắt mọi người đều dừng trên Câu Trần Thượng Cung.
Vẻ mặt Câu Trần Thượng Cung cũng rất kinh ngạc, nói: "... Trên thế gian này, thế mà lại có hai vị mộc linh tinh hoa?"
Tiết Mông hỏi: "Mộc linh tinh hoa là gì?"


"À, là thế này." Câu Trần Thượng Cung nói, "Trên đời này có năm loại nguyên tố, các ngươi đều biết. Mỗi người tu linh hạch, đều có một đến hai thuộc tính. Mà thuộc tính thiên phú tài giỏi nhất thế gian, chính là thuộc tính tinh hoa, ví dụ như thần nữ Vu Sơn, nàng là thổ linh tinh hoa. Có điều, thông thường mà nói, trong một thế hệ, cùng một thuộc tính, chỉ có khả năng tồn tại một vị tinh hoa—— Mà Mộc Linh Tinh Hoa, giờ thế gian đã có, nhiều năm trước, ta đã tặng vũ khí mộc linh thứ nhất cho y."


Gã nói, ánh mắt dừng trên người Sở Vãn Ninh.
"Năm đó ta đúc thần võ, vốn chỉ có một cái. Trong lúc đúc không biết sơ suất gì, một thần võ mộc linh, thế mà chia thành hai đoạn trong lò luyện."


"Ta cho là ý trời, nên tách cành liễu kia thành hai đoạn, làm thành hai vũ khí. Nhưng trong lòng ta vẫn cho rằng, hai vũ khí này không thể đồng thời tìm thấy chủ nhân, nên ta giao một cái cho Cơ Bạch Hoa, để hắn làm hộp gấm, ngừa có kẻ nổi lòng tham. Nhưng ta không ngờ..."


Câu Trần Thượng Cung lắc đầu, đang định tiếp tục cảm khái, bỗng nhiên, dây liễu trong tay Mặc Nhiên vụt sáng lên ánh đỏ rực rỡ kỳ dị, ánh sáng chảy xuôi dần dần thay đổi, cuối cùng thành lửa đỏ cháy hừng hực, suy nghĩ trong đầu Mặc Nhiên hỗn loạn, không nghĩ ngợi, đã mở miệng nói: "Á! Gặp quỷ!"


Sở Vãn Ninh định cản, đã không còn kịp.
Thế nên Câu Trần Thượng Cung và Sở Vãn Ninh tương đối thương hại mà nhìn Mặc Nhiên, Mặc Nhiên cũng rất nhanh biết vì sao họ lại làm ra biểu tình này. Kỳ thật hắn cũng đã tự nghĩ tới:


Lần đầu thần võ toả ra ánh sáng khác biệt, đại biểu nó đã quy thuận người sở hữu mình, hơn nữa còn muốn chủ nhân ban tên cho nó...
Đáng tiếc, đã muộn rồi. Chỉ thấy trên tay cầm bạc của dây liễu, thong thả xuất hiện mấy chữ mạnh mẽ hữu lực, xinh đẹp nhẹ như lông vũ——
Á! Gặp Quỷ.


Thần binh "Á! Gặp quỷ".
Mặc Nhiên: "...... Á á á á á!!!!"


Tiết Mông và Sư Muội tuy không biết quy củ thần võ nhận tên, nhưng thấy cảnh tượng trước mắt, ngẫm lại cũng đã hiểu. Vì thế Tiết Mông ôm bụng cười ha hả, cười đến muốn rớt nước mắt: "Cái tên kiểu này, đúng là chỉ có ngươi mới nghĩ ra được, há há há há, tên hay, tên hay. Sư tôn có Thiên Vấn, ngươi có "Á! Gặp Quỷ", á ha ha ha ha ha ha!"


Nếu Mặc Nhiên đã có thần võ, Tiết Mông và Sư Muội cũng chọn vũ khí mình thích—— Tiết Mông là một thanh trường kiếm, Sư Muội là một cây sáo nhỏ, có điều cả hai vũ khí đều chưa hiện ánh sáng lạ, đương nhiên là chưa thuần phục, không chịu thần phục hai người khống chế.


Có điều chuyện này cũng không chẳng sao hết, dù sao cũng có thể nghĩ cách.


Vì thế từng người tâm tình rất tốt, tới tối, ngoài ban công nở hoa diên mùa xuân, Câu Trần Thượng Cung chưa bao giờ đưa phàm nhân tới Kim Thành Trì, mời họ ở lại một đêm rồi đi. Lần đầu tiên gã chiêu đãi phàm nhân nên hoàn toàn tận tâm tận lực. Trên bàn tiệc, ăn uống linh đình, có sữa có nước cam, lễ lạc cam chua, nhạc cổ tưng bừng, khách và chủ đều ngà say.


Sau khi yến hội tàn, Câu Trần Thượng Cung ra lệnh cho người hầu chuẩn bị phòng cho khách ở, nghỉ qua đêm.
Khách khứa ở phòng gần kho thần võ, thấy được cự mộc chọc trời kia, Mặc Nhiên lại nghĩ tới "Gặp Quỷ" lúc nãy lấy được, vì thế cầm lòng không được triệu hoán dây liễu ra, xem xét kỹ càng.


Vô lệnh trường tương tư, bẻ gãy cành dương liễu.
Cái tên hồ yêu Cơ Bạch Hoa kia đến tột cùng cảm thấy gì, vì sao lại nói ra một câu như vậy, mà lời này của hắn đến tột cùng là có ý gì?


Tối đó uống hơi nhiều rượu, suy nghĩ liên quan cũng không được rõ ràng cho lắm, hắn chỉ cảm thấy kỳ quái cực kỳ, nếu như Trường Tương Tư không hỏng, Sở Vãn Ninh kia, vì sao có thể mở khoá hộp?


Hắn đương nhiên không thích Sở Vãn Ninh, còn chuyện Sở Vãn Ninh yêu hắn sâu đậm... Đúng là trò cười thiên đại.
Vừa nghĩ, vừa ngoái đầu lại nhìn về phía sư tôn.


Ai ngờ Sở Vãn Ninh cũng đang nhìn về phía hắn, ánh mắt hai người chạm nhau, tim Mặc Nhiên hơi run lên, tựa hồ bị vật nhọn nào đó rất nhỏ đâm trúng, tràn ra chút vị ngọt chua nhẹ, chưa kịp ngẫm lại, hắn đã cười nhe nhởn với Sở Vãn Ninh. Nhưng loại cảm nhận trong lòng này cũng chỉ có trong giây lát, hắn đã hối hận rất nhanh.


Rõ ràng chán ghét như vậy, vì sao khi thấy y, lại sinh ra cảm giác thực bình thản, thực thoải mái?
Sở Vãn Ninh thật ra không cảm thấy gì, chẳng qua y thấy Mặc Nhiên triệu Gặp Quỷ ra, nghĩ một lát, cũng triệu Thiên Vấn ra. . Truyện mới cập nhật
Y đi về phía Mặc Nhiên.


Gặp Quỷ tựa hồ không tốt tính lắm, cảm nhận được một thân thể mộc linh cường đại đến gần, liền lóe lên ánh lửa đỏ tươi, thỉnh thoảng bắn vào trong nước, tóe ra cạnh Tiết Mông. Là thái độ tranh cường háo thắng.


Mà bên kia, Thiên Vấn trên tay Sở Vãn Ninh tựa hồ cũng cảm nhận được hơi thở của đồng loại, nhưng nó đã ở chung sớm chiều cùng Sở Vãn Ninh, đã an tĩnh hơn nhiều từ lâu, nên tuy cũng tràn đầy chiến ý, nhưng kim quang quanh thân cũng không xao động bất an như Gặp Quỷ, mà là dần dần sáng ngời, thấy chủ nhân không định ngăn cản, mới từ từ trở nên hoa mắt dị thường mà không bức bách, tựa hồ hạ quyết tâm muốn cho "Gặp Quỷ" mở mang kiến thức, một thanh vũ khí xuất sắc ổn trọng có tư thái chiến đấu thế nào.


Hai thanh thần võ, vốn cùng một cành.
Giờ một thanh mới ra đời, một thanh đã thân kinh bách chiến.
Một thanh ánh đỏ văng khắp nơi, như tên nhóc sốt ruột nôn nóng, nhảy nhót lung tung; một thanh ánh vàng rực rỡ, nhưng tông sư lăng phong tuyệt đỉnh, cao ngạo khiêm tốn.


Sở Vãn Ninh nhìn dây liễu trong tay mình, trầm ngâm một lát, ánh mắt xuyên qua hàng mi mảnh dài, hạ xuống trên Gặp Quỷ. Y nói: "Mặc Nhiên."
"Sư tôn?"
"Cầm lấy của ngươi..." Hai chữ Gặp Quỷ tựa hồ cảm thấy có hơi xấu hổ, Sở Vãn Ninh dừng một chút, nói, "Cầm dây liễu của ngươi, so tài với ta thử xem."


Đầu Mặc Nhiên không biết nổi lên bao nhiêu ý niệm, tất cả ào ra, hắn nhíu ấn đường, cười khổ nói: "Sư tôn đừng nói giỡn chứ, tha cho ta đi."
"Ta nhường ngươi ba chiêu."
"Ta còn chưa từng dùng dây liễu..."
"Mười chiêu."
"Nhưng mà——"


Sở Vãn Ninh không nhiều lời, vung tay lên hóa kim quang chói mắt chém tới! Mặc Nhiên hoảng sợ cực độ, sợ hãi của hắn với Thiên Vấn đã ăn sâu vào xương tủy, lập tức giơ cành liễu trong tay, dùng "Gặp Quỷ" đỡ lại, hai dây liễu thổi tung gió tuyết ngập trời, bay lên, như hai giao long giao chiến, cọ xát bạo liệt bắn ra ánh lửa đỏ vàng!


Tuy rằng chưa từng tập cách dùng vũ khí kiểu này, nhưng có lẽ nhìn chiêu thức của Sở Vãn Ninh lâu rồi, Mặc Nhiên lại là người có thiên phú dị bẩm, thế mà cũng miễn cưỡng có thể đỡ lại thế công của Sở Vãn Ninh được.


Hai người đánh mấy chục hiệp trong hồ lạnh, Sở Vãn Ninh tuy có ra khỏi nước, nhưng Mặc Nhiên ứng phó xuất sắc, cũng thực sự ngoài dự đoán của y.


Thiên Vấn ánh vàng cùng Gặp Quỷ ánh đỏ bay múa khắp sóng nước, chiêu thức đẹp mắt, phong ảnh sáng lạn, hồ nước bị dây liễu khốc liệt xoáy tung, tách ra—— cuối cùng ánh vàng và ánh đỏ quấn lại với nhau, sức mạnh ngang cơ, khó xá khó phân!


Sở Vãn Ninh lộ ra ánh mắt tán thưởng, nhưng Mặc Nhiên đã chống đỡ mệt rồi, thở phì phò, căn bản không nhìn rõ thần sắc trong mắt đối phương.
Sở Vãn Ninh nói: "Thiên Vấn, trở về."


Dây liễu lúc nãy còn cứng rắn hung ác tỏa ánh kim bỗng dưng mềm mại, như băng lạnh hóa thành xuân thủy, tan ra từng điểm sáng, ôn thuần đi vào lòng bàn tay Sở Vãn Ninh.


Mặc Nhiên chấp nhất vẫn cứ để Gặp Quỷ lóe ánh lửa bạo liệt đỏ rực, thở hổn hển một lát, dứt khoát ngồi phịch mông xuống nền tuyết, đuôi máy đáy mắt toàn là ấm ức: "Không chơi nữa không chơi nữa, sư tôn bắt nạt người."
Sở Vãn Ninh: "... Cũng nhường ngươi mười chiêu rồi."


Mặc Nhiên vô lại gào lên: "Mười chiêu sao mà đủ chứ, người có nhường ta trăm chiêu cũng kém xa, ai ui tay của ta ơi, cánh tay của ta, muốn gãy luôn rồi. Sư Muội Sư Muội, mau xoa giúp ta với." Hắn như kẻ dở hơi nói liếng thoắng một đống lời, Tiết Mông cười nhạo và Sư Muội khuyên can.


Sở Vãn Ninh không nhiều lời nữa, chỉ lẳng lặng liếc mắt nhìn họ.


Không biết có phải ảo giác hay không, trong hồ nước lạnh lẽo, khóe miệng Sở Vãn Ninh hơi cong lên, tựa hồ mang một ý cười ấm áp mềm mại, nhưng đó chỉ là trong một nháy mắt, lúc y quay đầu đi, khoanh tay nhìn cự mộc rủ xuống ngàn dây, cũng không biết tới tột cùng đang nghĩ gì.


Đêm, Mặc Nhiên ngồi trong phòng khách dành cho mình, trong phòng trải cát trắng mềm mịn, vách tường sơn màu xanh, có pháp chú, như nước biển phản sóng sáng lấp lánh, mành trân châu ôn hòa bay trong gió đêm, trên bàn sáng ngời ngọn đèn dạ minh châu, chiếu căn phòng ấm áp thoải mái.


Giữa phòng có một vỏ sò rất lớn, bên trong trải chăn mềm mại. Chiếc chăn kia nhẹ mà mềm, Mặc Nhiên thoải mái dễ chịu nằm xuống giường, lại triệu Gặp Quỷ ra, cầm trong tay không ngừng ngắm nghía, nhưng có lẽ hắn quá mệt, chưa ngắm được bao lâu, đã ngủ quên mất.


Gặp Quỷ đè lên ngực, ánh đỏ nhàn nhạt chảy xuôi, như cùng chìm vào giấc ngủ say cùng chủ nhân...
Một giấc này không biết ngủ bao lâu, lúc tỉnh lại lần nữa, Mặc Nhiên đầu tiên cảm thấy chính là một cơn lành lạnh, ngay sau đó trên cổ tay tràn tới cơn đau đớn vô danh.


Hắn hít một hơi, ôm đầu, chậm rãi ngồi dậy, ý thức trở về làm đau đớn trên cổ tay càng thêm rõ ràng, hắn kinh ngạc phát hiện trên cổ tay mình không biết bị cắt qua một đường từ khi nào, máu đã đông lại, vết máu khô dữ tợn.
Sao lại thế này?
—— đây là đâu!


Mặc Nhiên mở to hai mắt.


Dần dần tỉnh táo lại hắn phát hiện mình thế mà đang ở một gian thạch thất âm u xa lạ, trên đỉnh thạch thất có một cửa sổ thông gió, ánh sáng nhạt dịu từ ô cửa ấy chiếu vào, miễn cưỡng chiếu sáng không hết gian phòng hẹp này, vách tường màu than chỉ ẩm ướt dấp dính, dưới ánh sáng phản lại nhàn nhạt.