Edit: Chu
Beta:
Nhoáng cái đã qua hai năm.
Mùa thu hai năm sau, Từ Sương Lâm nằm trên nóc đại điện Nho Phong Môn, híp mắt nhìn rặng mây đỏ đầy trời, trong miệng ngậm một ngọn cỏ đuôi chó.
Đỉnh đại điện này rất ít người lên, hắn vốn một mình chiếm chỗ này, nhưng giờ trái hắn một người phải hắn một người, có thêm hai hai người ngồi.
Một người là ca ca hắn Nam Cung Liễu, còn người kia, là vị sư phụ không hơn tuổi họ là bao.
Từ Sương Lâm có khi cảm thấy mình rất giống con thú nào đó nhe răng trợn mắt, dễ dàng không cho phép người khác xâm chiếm lãnh địa của hắn, nên hắn cũng không biết vì sao, từ khi nào bắt đầu, mình sẽ nguyện ý đưa hai người kia lên nóc nhà, bồi hắn cùng nhau phát ngốc, ngắm mây, ngắm chuồn chuồn lượn thấp, dây liễu bay bay.
"Liễu Nhi! Nhứ Nhi! Các con ở đâu?"
Dưới hành lang truyền tới giọng phụ thân hơi nôn nóng và tức giận.
"Thật là, mỗi lần bảo chúng giúp quét dọn đình viện, toàn chạy còn nhanh hơn thỏ, hai thằng ranh con này."
"Úi chà." Nam Cung Liễu lén lút thò đầu ra từ giác mái, lộ một đôi mắt, nhìn cha mình nhanh chóng đi qua, sau đó lại rút đầu về, "Ha ha, đi rồi."
"Ông già cũng ngốc." Từ Sương Lâm lười biếng gác chân, thái độ bễ nghễ, "Chưa bao giờ biết lên mái tìm chúng ta."
Nhưng thật ra La Phong Hoa có chút bất an: "Chúng ta như vậy có phải không tốt lắm không...... Ài, nếu không, lát nữa các ngươi xuống đi, đừng làm tôn chủ sốt ruột."
"Có liên quan gì? Dù sao trời sập xuống, vẫn còn chúng ta chống mà." Nam Cung Liễu làm mặt quỷ với y, "Lo gì, a Nhứ, đệ nói đúng không?"
Từ Sương Lâm chẳng đáp cũng chẳng bảo sai, nhổ ngọn cỏ đuôi chó ra, duỗi eo, ngồi thẳng người: "Cho ta hạt dưa."
Nam Cung Liễu đổ phân nửa hạt dưa của mình vào tay hắn, Từ Sương Lâm vừa thong thả ung dung cắn, vừa nheo mắt, có chút buồn cười nhìn La Phong Hoa lo sợ bất an.
Hắn nhổ hạt dưa dính bên môi, cười nói: "Sư tôn sợ à?"
"Ta chỉ cảm thấy như vậy không tốt lắm......"
"Có cái gì không tốt lắm." Từ Sương Lâm nói, "Ông già nếu là trách tội ngươi, ta thái độ với lão liền à."
La Phong Hoa: "......"
Từ Sương Lâm duổi tay ra với La Phong Hoa: "Cho ta một quả quýt."
"Không phải ngươi không thích ăn à......"
Từ Sương Lâm nhướng mày: "Dong dài, ngươi có cho hay không? Không cho đạp ngươi một cái, ném ngươi xuống giờ."
Anh hắn làm tiên sinh rất tốt nói: "A Nhứ, nói chuyện với sư tôn đừng hung dữ thế."
"Sư tôn gì chứ, toàn gọi cho người ngoài nghe." Từ Sương Lâm nói, "Nào có vị sư tôn nào cùng đồ đệ trốn lên nóc nhà cắn hạt dưa đâu?"
La Phong Hoa bị hắn nói rất là ngượng ngùng, chậm rãi cúi đầu.
Từ Sương Lâm thích nhìn dáng vẻ này của y, mỗi lần nhìn thấy, đều có loại khoái cảm ác bá bắt nạt kẻ yếu, hắn nhìn La Phong Hoa nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng.
"Sư tôn ca ca, đồ nhi nói có đúng không?"
Sư tôn ca ca là Từ Sương Lâm bỗng đặt cách gọi bừa, cung kính mang theo thân mật, thân mật cất giấu trêu cợt, vì thế La Phong Hoa liền có vẻ rất gấp, cũng rất khổ sở: "Không, không cần gọi ta thế."
"Xưng hô chỉ là một hình thức thôi. Đây là sư tôn ca ca tự nói đấy."
La Phong Hoa: "......"
Trêu y xong, Từ Sương Lâm lại giơ tay, lì lợm la ɭϊếʍƈ đòi lần nữa: "Quýt."
"Ngươi không thích, ta chỉ mang theo một quả, là cho a Liễu."
Từ Sương Lâm liền mở to hai mắt nhìn, có điều không phải trừng La Phong Hoa, mà là quay đầu trừng ca ca mình.
Nam Cung Liễu đang ngậm điểm tâm, bỗng dưng nghẹn, mơ hồ không rõ mà xua tay nói: "Gì nhỉ, ta hôm nay cũng không muốn ăn quýt lắm, sư tôn, người cho đệ ấy đi."
La Phong Hoa nghĩ nghĩ, nói: "Các ngươi mỗi người một nửa đi."
Y nói, lau quýt lên áo, sau đó lột vỏ, muốn công bằng mà chia thành hai nửa, nhưng bên lớn, bên bé.
Vì thế La Phong Hoa liền có vẻ hơi buồn rầu.
Có lẽ là bởi vì y xuất thân thanh bần không nơi nương tựa, y sẽ vì mấy chuyện nhỏ chẳng liên quan mà buồn rầu.
"Ài......"
"Lớn cho ta." Từ Sương Lâm thật ra không chút khách khí, kim đao đại mã lấy quýt, thay luôn La Phong Hoa xử lý mấy chuyện công bằng, "Nhỏ cho hắn."
La Phong Hoa nói: "Ngươi đừng bắt nạt ca ngươi mãi thế......"
Lời nói còn chưa nói xong, trong miệng nhét miếng quýt ngòn ngọt, y ngạc nhiên mở tròn vo hai mắt, mờ mịt lại ngây thơ mà nhìn Từ Sương Lâm.
"Nói cái gì thế." Từ Sương Lâm cười nhạo nói, thái độ hắn cà lơ phất phơ, ánh mắt lại rất ôn hòa, "Nửa này của ta, còn muốn chia cho sư tôn ca ca mà."
Nam Cung Liễu cũng thò qua, nhận nửa quýt khác, đếm đếm số múi, lại chia ra vài miếng, cũng đưa cho Từ Sương Lâm và La Phong Hoa.
Vị này sau sẽ làm chưởng môn Nho Phong Môn cười hì hì, dưới ánh nắng đầy trời, tóc gã mềm như hương bồ, hơi hơi che qua trán. Từ Sương Lâm buồn cười mà nhìn gã: "Ngươi làm gì?"
"Có quýt thì cùng ăn chứ."
Gã lại đem hạt dưa, điểm tâm, mứt, chia ba phần.
"Có điểm tâm cùng nếm."
"Các ngươi...... Các ngươi thật là......" La Phong Hoa tựa hồ muốn giữ chút uy nghiêm tí tẹo của mình, nhưng Từ Sương Lâm cũng được, Nam Cung Liễu cũng thế, bọn họ tựa hồ không hề nhận ra, có chút thân thiết, lại có chút ý xấu mà nhìn y.
La Phong Hoa trong ánh mắt thân thiện ấy cảm thấy vui vẻ, lại cảm thấy hoang đường, nửa ngày mới thì thào nói: "Đúng là hồ nháo......"
Nam Cung Liễu nói: "Không hồ nháo không hồ nháo, hồ nháo cũng là ba người cùng hồ nháo với nhau."
Từ Sương Lâm nghe xong, rốt cuộc phì cười, một tay chống lên mái, một tay kia đỡ trán cười nói: "Được nha, ba chúng ta, về sau có quýt cùng ăn, có điểm tâm cùng nếm."
Hắn dừng một chút, đưa mắt nhìn cảnh tượng phòng ốc Nho Phong Môn nghiễm nhiên tráng lệ, toét miệng: "Có nóc nhà, cùng trèo."
Cảnh tượng hiện lên.
Vẫn là kia một năm, ánh đèn nguyên tiêu.
Từ Sương Lâm để chân trần, trong miệng ngậm cỏ, đang lười biếng đi trên đường chính của Nho Phong Môn, thường chỉ chỉ trỏ trỏ: "Đèn lồng kia treo cao chút, nói ngươi đấy, ngươi thấp thế làm quỷ gì? Chân ngắn thì đổi người khác đi."
Sau lưng bỗng nhiên truyền đến một giọng nói nôn nóng: "A Nhứ, ngươi đợi đã."
Từ Sương Lâm quay đầu lại, thấy La Phong Hoa đưa giày qua, ấn đường nhíu lại, nói: "Sao ngươi không đi giày đã chạy đến đây?"
"Con đường này toàn Luyện Khí thạch, không đi giày, dễ hấp thu linh lực đó."
"Trời lạnh vậy, chút linh lực thế thì sao? Mau đi vào đi, ngươi xem ngươi, ngón chân lạnh tới đỏ rồi."
"Xì, ngươi nói lắm phiền phức thế."
Nhưng tuy nói như vậy, Từ Sương Lâm vẫn chậm rì rì đi giày vào, không đi quy củ, tùy ý xỏ, rồi sau đó liếc mắt, hỏi La Phong Hoa: "Thế nào, rảnh rỗi? Muốn ra ngoài dạo chợ hoa đăng với ta không?"
"Việc học của a Liễu còn chưa viết xong, ta phải tới giúp nó......"
Lời vừa ra, đã bị Từ Sương Lâm xen ngang.
Hắn hất cầm lên, ánh mắt kiêu ngạo: "Thằng anh ngốc của ta kia, ngươi muốn nhìn hắn viết chằm chằm, thì phí mất cả tối nguyên tiêu còn gì, đừng tới."
La Phong Hoa liền tốt tính mà cười nói: "Có điều thì có điều, ta cũng không thích náo nhiệt mà."
Từ Sương Lâm lườm y, lườm trong chốc lát, bỗng nhiên nổi giận đùng đùng mà mang giày vừa xỏ trên hai chân, đá bay xa, La Phong Hoa ngạc nhiên nói: "Ngươi làm sao vậy?"
"Không đi, không đi nữa! Cút cút cút."
"Đi giày đi, lạnh."
"Không đi! Cút!"
"...... Ngươi giận?"
Từ Sương Lâm tỏ vẻ chán ghét: "Ta giận? Ta có cái gì để giận, ngươi với ca ta, hai người các ngươi là tên ngốc và quỷ nghèo, ăn tết với nhau không thể tốt hơn. Đi đi, đừng quan tâm ta."
Dứt lời xua xua tay, tùy tiện đi về phía trước.
Kỳ thật hắn lúc ấy, rất hy vọng La Phong Hoa có thể đuổi theo.
Cho dù chân lạnh tới đỏ bừng, cũng chẳng hề để ý.
Hắn chính là muốn quẳng giày đi, chờ có người ở phía sau gọi hắn lại, tiểu quái sốt ruột ngạc nhiên nóng lòng gọi hắn lại, sợ cảm lạnh mất.
Cõi lòng Từ Sương Lâm đầy chờ mong đi đến.
Nhưng đợi một lát, La Phong Hoa không đuổi theo, cũng không gọi hắn.
Hắn dừng một chút, không khỏi chậm bước lại.
Cho đến khi đi hơn trăm mét nữa, sắp tới cửa thành, vẫn không ai gọi hắn lại. Hắn nhéo nhéo khớp xương ngón tay, thầm nghĩ, thôi, dù sao mình từ nhỏ đã không có bạn chơi cùng, ít nhất còn có ánh đèn nguyên tiêu đi dạo cùng, cùng lắm thì có gì đâu.
Hắn bước xuống bậc thang.
Một bậc.
Hai bậc.
Rốt cuộc bỗng nhiên quay đầu lại, mũi nhăn lên, thay đổi vẻ mặt, nhịn không được quát: "La Phong Hoa!"
La Phong Hoa kỳ thật không đi, y đứng tại chỗ, đã nhặt giày lên, vẫn đang khó xử, không biết nên làm gì bây giờ. Lúc này nghe thấy Từ Sương Lâm quát lớn, như đánh đòn cảnh cáo, đột nhiên bừng tỉnh, mở to mắt tròn xoe, mờ mịt nói: "Ừm......"
"......"
Được rồi.
Thật là phục y.
Vì thế tết Nguyên Tiêu năm kia, hắn và Từ Sương Lâm, bồi cạnh Nam Cung Liễu.
Nam Cung Liễu buồn rầu cực kỳ mà học quyển trục thuật pháp như khổ lắm, trợn trắng mắt lầm bầm: "Năm tấc ngực tiếp theo, thành huyệt Cự Khuyết, thành tâm mạc, đánh vào bất tỉnh, bên phải ngực huyệt dưới...... Dưới...... Dưới cái gì?" Gã vò đầu nói, "Lại không nhớ rồi."
"Ngu! Ngươi ngu chết đi được!!"
Từ Sương Lâm lấy thẻ tre gõ lên ót ca hắn, lệ khí đầy mặt, "Dưới nửa phần, dùng đánh tỉnh, nếu sau khi tỉnh không khoẻ lại, hơn trăm ngày sẽ chết. Truyền nước vào huyệt, thuộc mạch hai của ruột non và bao tử, trọng thương 28 ngày chết....... Là thứ chín!!! Sao ngươi chưa ngu chết nữa thế?!"
Nam Cung Liễu có vẻ thực uể oải, dựa lên bàn, thở dài một hơi, nhưng lại nâng mắt, thổi thổi mấy sợi tóc mềm mại rủ bên trán mình.
"Ta cũng cảm thấy ta ngu nữa...... Nếu thông mình như đệ thì tốt rồi."
"Không có khả năng." Từ Sương Lâm chém đinh chặt sắt nói, "Nằm mơ đi."
Bên rèm chợt bay vào một bông tuyết, La Phong Hoa vừa ra ngoài nấu bánh trôi đã về.
Y khoác áo choàng, trên lông mi đen nhánh còn vương chút tuyết, dưới ánh lửa trong lò chiếu rọi, gương mặt bình thường không đặc biệt cũng sinh ra chút dễ nhìn.
Thật giống dòng nước cuân nhỏ, lạc tuyết diễm lệ.
"Đợi lâu rồi, ăn chút bánh trôi đi, tạm nghỉ một lát."
La Phong Hoa đặt khay gỗ tới, ba chén bánh trôi, một người một chén.
Nam Cung Liễu hoan hô một tiếng, lập tức vọt tới trước bàn, đang muốn duỗi tay, lại bị người phía sau túm chặt.
Từ Sương Lâm đen mặt: "Vội cái gì thế, không quy không củ, cảm ơn đâu?"
Nam Cung Liễu líu lưỡi, tựa hồ có chút kinh ngạc với vị đệ đệ không quy củ nhất này, thế mà cũng có ngày lên mặt với mình.
"Làm gì?"
Thấy đệ đệ có chút nguy hiểm mà nheo mắt lại, Nam Cung Liễu liên tục xua tay, nhân tiện còn giả vờ, phủi tay áo, làm đại lễ, ngửa đầu nói giỡn: "Tiểu nô cảm tạ chủ tử ban ân ạ ~"
La Phong Hoa: "......"
Từ Sương Lâm nhìn gia hỏa này bướng bỉnh, cảm thấy vừa giận vừa buồn cười, nghĩ thầm chắc tên này lại học thoại ở đâu rồi, liền nói: "Được rồi, ăn điểm tâm đi."
La Phong Hoa xoa tay lạnh tới đỏ lên, để tới gần môi, Từ Sương Lâm giúp y cởi áo choàng, y liền có chút thụ sủng nhược kinh: "A, không cần phiền toái."
Từ Sương Lâm mặc kệ y, không mặn không nhạt hỏi: "Bên ngoài tuyết rơi?"
"Ừ, mới vừa rơi, không biết đêm nay có rơi dày không, mai có thể ném tuyết."
"...... Sư tôn." Lúc này thình lình xưng hô vậy không phải tôn kính, mà là cười nhạo, "Ngươi cũng bao lớn rồi."
La Phong Hoa liền cười, lông mi mềm mại, Từ Sương Lâm nhìn không khỏi đáy lòng ôn nhu, nhưng giật mình nhận ra chút ôn nhu này, hắn lại cảm thấy thẹn quá hoá giận khó nói, hắn vội vã mà tìm bừa lý do phát tiết, La Phong Hoa quả nhiên không làm hắn thất vọng, hắn tìm ra rất nhanh, vì thế chỉ miếng vá trên áo choàng ghét bỏ nói:
"Ngươi rất nghèo à? Tới Nho Phong Môn cũng đã lâu như vậy, sao không vứt thứ rách nát này đi? Mặc ra ngoài còn tưởng bọn ta bắt nạt ngươi, ngươi có phải rất ngốc không thế!?"
La Phong Hoa lập tức thấp thỏm: "Cái này, cái này cho dù rách, vá lại vẫn mặc được, nghĩ tới Hạ Tu Giới còn có nhiều người đang chịu khổ như vậy, ta không có cách nào ăn khoẻ uống tốt được, tiền đặt mua một chiếc áo choàng, có thể mua hơn mười tấm linh phù, tặng cho người cần. Rất tốt mà."
"......" Ngón tay Từ Sương Lâm vẫn chỉ miếng vá, nổi giận đùng đùng lườm y.
La Phong Hoa thật cẩn thận dò hỏi vị đệ tử giỏi giang này của mình: "Ngươi không cảm thấy à?"
"Ta cảm thấy ngươi có bệnh! Bệnh nghèo!"
Nhưng lời tuy nóivậy, vẫn vắt áo choàng lên giá.
Ba người vây quanh lò sưởi, ăn bánh trôi.
Hoa đăng nguyên tiêu xem không được, nhưng ba thiếu niên đang tuổi nhược quán này, dựa vào nhau nói đùa, cũng không cảm thấy buồn tẻ.
Tuyết rơi ngoài cửa sổ, băng bám lên song cửa đỏ, trong veo.
Củi đun lớn trong phòng, tôn lên cả phòng như xuân.
Sau đó uống chút rượu, không khí càng tốt, La Phong Hoa thậm chí không lay chuyển được bọn họ, đành nhận đàn Nam Cung Liễu đưa tới, gương mặt hồng hồng, có chút men say, khảy ba lượng thanh, xướng một khúc nhạc quê.
"Hoa rơi giữa đàm ba, bốn giờ, trên bờ huyền minh một hai tiếng, niên hoa nhược quán là đẹp nhất, nhẹ đề khoái mã, xem hết hoa thiên nhai......"
"Sư tôn sư tôn, bày này dễ nghe, người dạy ta với, gọi là gì?"
"Thiếu niên du." La Phong Hoa ôn hòa nói, "Là đoản ca Thục Trung, ta cảm thấy rất hợp với bây giờ."
Nam Cung Liễu ngửa đầu cười, nụ cười gã luôn thân thiện quá mức, luôn có chút khí vị nịnh nọt, nhưng uống nhiều rượu, thế mà có vài phần thẳng thắn sang sảng: "Ha ha ha, thiếu niên du dễ nghe, chúng ta còn không phải thiếu niên cừu mã, khí phách hăng hái à?"
Từ Sương Lâm khoanh tay hừ lạnh: "Một quyển sách đọc chín lần không đọc nổi, làm gì có thiếu niên nào ngu như ngươi."
"Ài ài, người ta có sở đoản, thì người ta cũng có sở trường mà." Nam Cung Liễu cười tủm tỉm, thế mà có tinh thần cãi lại đệ đệ mình, "Tuy đệ là thiên tài trời ban, nhưng ta có thiên chất của mình nha."
"...... Ngươi uống nhiều rồi."
La Phong Hoa cũng cười, nâng chén rượu, nói: "Mong các ngươi cả đời đều ở độ tuổi nhược quán, bằng sở trường, làm quân tử một đời."
Nam Cung Liễu liền vỗ tay, khoác lên bả vai đệ đệ mình, làm cả người Từ Sương Lâm không thoải mái, đẩy gã ra, Nam Cung Liễu không để bụng, cười ha ha nói: "Sư tôn vừa nói vậy, ta bỗng nhiên nhớ tới, chúng ta tuy không thả đèn trời, chỉ mong một điều, cùng ước đi."
Từ Sương Lâm giật giật khóe miệng: "Ta cảm thấy chuyện ước mong này rất ghê tởm."
La Phong Hoa nói: "Viết lên giấy đi, viết xong, ném vào lửa, cũng sẽ trở thành sự thật."
Cuối cùng vẫn từng người viết ra nguyện vọng. La Phong Hoa thì là gì, tất nhiên không cần nhiều lời, lúc y nâng chén chúc mừng, cũng đã nói rồi.
Nam Cung Liễu có chướng ngại đọc sách, thích vừa viết vừa nhẩm: "Mong...... Ăn được uống tốt, có tiền đồ lớn, hòa thuận, đoàn viên."
Từ Sương Lâm ghê tởm không chịu nổi, nhưng ghê tởm trộn chút cảm xúc khó nguôi không rõ.
Hắn là con vợ lẽ, ở nhà không có nhiều người để ý tới hắn.
Sau khi La Phong Hoa đến, hắn mới có bạn, hắn và Nam Cung Liễu, còn có sư tôn ba người, bọn họ thường cùng nhau chơi đùa, cùng nhau tu hành.
Nếu nói La Phong Hoa là sư phụ hắn, không bằng nói là bạn thân nhất đời hắn đi.
Bởi vì có La Phong Hoa ở đó, hắn thậm chí không còn vô cớ ghen ghét huynh trưởng nữa, hoặc để ý tới thân phận con vợ cả khó ưa. Bọn họ sớm chiều ở chung, cũng có thể nhìn thấy chút đáng yêu trên người Nam Cung Liễu.
"A Nhứ viết cái gì?"
Từ Sương Lâm không đáp, tuỳ tiện ném giấy vào trong lửa.
Tâm nguyện rất nhanh bị ánh sáng và lửa nuốt chửng, hoa hoả toé trong mắt hắn.
"Cái gì cũng chưa viết, giấy trắng."
La Phong Hoa và Nam Cung Liễu hoàn toàn thất vọng, lộ ra biểu tình hơi mất mát.
Từ Sương Lâm cười nham nhở, tươi cười tà khí lại có chút ngọt ngào, mang theo loại trêu cợt người khác sau lại sinh ra vẻ dương dương tự đắc.
Lừa các ngươi thôi.
Chữ viết trong giất kia ngay ngắn, đoan đoan chính chính, từng nét bút, nghiêm túc. Viết chính là ——
Mong, ba người La Phong Hoa, Nam Cung Nhứ, Nam Cung Liễu, cả đời có thể làm bạn thân, có quýt cùng ăn, có điểm tâm cùng chia, có nóc nhà, cùng trèo.
Từ nhược quán niên hoa, đến tận khi bạc đầu.