Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 189: Sư tôn, người thật tốt

Edit: Thiên Di
Beta: Hyy
Trong phòng thực an tĩnh, tiếng tim đập cùng tiếng thở dốc đều thập phần rõ ràng, trong không khí tràn ngập mùi tanh nhạt, lại ngọt ngào.
Nằm trên giường, Mặc Nhiên đổi tư thế, sau đó ôm y vào lòng, nghẹ hôn lên mi mắt y, cổ y.


Bọn họ đều ướt mồ hôi, thân thể nóng kinh người, ướt át dán sát bên nhau, cọ xát, dây dưa, đâu óc Sở Vãn Ninh vẫn choáng váng, thậm chí không dám nhớ lại khi nãy bọn họ đã làm gì, hết thảy đều vớ vẩn như vậy.
Nhưng tim lại ấm áp, nóng như lửa.


Dòng nước ấm áp cuồn cuộn trong lồng ngực, muốn phá đất mà ra.
Chợt nghe thấy người trong lòng nhẹ giọng nói một câu: "Vậy còn ngươi?"
Mặc Nhiên sửng sốt: "Cái gì?"
Sở Vãn Ninh ho nhẹ: "Ngươi..."


Y không nói thêm gì nữa, trở mình trong đêm, đôi mắt sáng ngời chậm rãi nhìn vào mắt Mặc Nhiên, cho dù xung quanh mình mờ ảo, Mặc Nhiên cũng cảm thấy hình như mình nhìn thấy Sở Vãn Ninh đỏ mặt. "Ngươi còn..." Sở Vãn Ninh sau hồi lâu do dự, vẫn nói không nên lời, cuối cùng chỉ rủ mi, nói, "Ta giúp ngươi."


Mặc Nhiên bỗng hiểu ra, chỉ cảm thấy vừa xót vừa ngọt, hắn ôm lấy y nói: "Sao người lại ngốc như vậy? Không sao, sau này nói."
"... Không phải ta ngốc." Sở Vãn Ninh cứng đờ nói, nói y ngốc, y không muốn, "Người ngốc không phải ngươi à? Ngươi như vậy... Không khó chịu ư?"


"Khụ, ta chờ người ngủ rồi, đi tắm xong là liền..."
Sở Vãn Ninh lại khăng khăng nói: "Ta giúp ngươi!"
"Không cần!" Mặc Nhiên vội ngăn y lại.


"..." Sở Vãn Ninh không nói nữa, tựa hồ cảm thấy dáng vẻ vụng về trên giường của mình rất là kém cỏi làm mất mặt, thật sự không làm Mặc Nhiên sảng khoái được, nói gì mà tắm xong, kỳ thực chỉ là giữ lại chút mặt mũi cho mình thôi, ngụ ý hẳn là dùng tay cũng tốt hơn kỹ thuật của mình.


Y nghĩ như vậy, sắc mặt lạnh đi từng chút, cuối cùng nói: "Ngươi không muốn, thì kệ đi."


Mặc Nhiên hơi giật mình, bởi vì vẫn còn dư vị, tiếng Sở Vãn Ninh không giống bình thường không thể chê vào đâu được, cùng không giống ngày thường không nghe ra vui buồn tức giận, câu nói còn mang theo ý tứ không cam lòng và khó chịu quá nặng, nặng đến rõ ràng không thể chối nổi. . truyện ngôn tình


Người này sao lại ngốc như vậy chứ.
Hắn không muốn chỗ nào? Hắn muốn cực kỳ, hận không thể khiến đêm dài bất tận, mưa lớn vĩnh viễn không ngừng, hận không thể cùng Sở Vãn Ninh mơ mơ màng màng ở trong khách điếm, hận không thể ăn sạch người trong lòng, dung hợp thân thể, tương giao linh hồn.


Hắn thậm chí vẫn muốn nhìn thấy Sở Vãn Ninh bị khi dễ đến nức nở, muốn trong thân thể Sở Vãn Ninh lưu lại ấn ký hơi thở của hắn.
Nhưng sẽ khó chịu.


Hắn kiếp trước đã làm cùng Sở Vãn Ninh, hắn biết sau lần đó Sở Vãn Ninh đã sốt cao bao lâu, gương mặt tái nhợt da môi nứt nẻ, đến bây giờ hắn vẫn không thể quên nổi.


Hắn chỉ muốn từng bước một từ từ tiến tới, mình nhịn vất vả thế nào cũng chẳng sao, hắn muốn lần đầu tiên của Sở Vãn Ninh là thoải mái, sau đó mỗi lần, đều cảm thấy hưởng thụ và kích thích, có thể biết vị thực tuỷ, trầm luân với hắn.
Nhưng Sở Vãn Ninh lại hiểu nhầm gì rồi.


Mặc Nhiên hôn lên trán y, khàn khàn nói: "Sao ta lại không muốn chứ? Người nghĩ linh tinh cái gì rồi."
"..."
"Người cũng không xem bộ dạng ta thế nào rồi." Hô hấp trầm nóng của nam nhân dán ngay bên tai, giọng ướt át, "Đều thành bộ dạng thế nà, người thế mà còn cảm thấy ta không muốn người... Ngốc."


Sở Vãn Ninh nổi giận: "Ngươi còn nói thêm một câu ngốc nữa, có tin ta chặt đầu ngươi không! Ngươi—— Ưm..."
Tay bị Mặc Nhiên giữ lại, đưa tới nơi nào đó, Sở Vãn Ninh cả kinh rốt cuộc không thể nói ra câu ngoài mạnh trong yếu nào nữa, chỉ cảm thấy đầu nóng hầm hập.


"Đều như vậy rồi, là do người chọc ghẹo cả."
Trong bóng đêm, hắn lại hôn lên mi mắt y, tiện đà rời xuống, hôn lên môi y, si mê lưu luyến ngậm lấy, ɭϊếʍƈ láp, cọ sát.


Hôn một lát, hai người đều có chút không khắc chế nổi, ái dục trong phòng càng dày đặc, môi lưỡi họ tương gian, không cách nào tự kiếm chế mà giao triền, dán sát vào nhau dây dưa, ái dục gần như mắt thường thấy được, ý loạn tình mê, Mặc Nhiên nghe Sở Vãn Ninh thấp giọng nói một câu, có chút không cam lòng, lại có chút ngượng, âm sắc vẫn quật cường: "Ta cũng muốn... Làm ngươi thoải mái..."


Âm cuối cơ hồ run rẩy, cảm thấy xấu hổ bao phủ y.


Lòng Mặc Nhiên đều tan chảy, dục vọng càng sôi sục như thú dữ hung ác, tay Sở Vãn Ninh vẫn bị hắn ép chạm vào dương v*t hắn, tàn nhẫn giương cung bạt kiếm như vậy truyền từ lòng bàn tay lên thẳng sống lưng, Sở Vãn Ninh có thể cảm nhận rõ ràng chuôi đao đứng đầu Bảng xếp hạng Tu Chân giới trong trạng thái phấn chấn bừng bừng nóng bỏng, thô như vậy, cứng như vậy, nóng bỏng, cách y phục đâm vào nơi đó, kính hãn đến cực điểm, y cảm thấy mình tuyệt đối không thể ngậm vào miệng nổi...


làʍ ȶìиɦ cùng nam nhân này, có thể muốn mạng người ta.
Sở Vãn Ninh giờ mới hiểu ra, Mặc Nhiên nói "sẽ đau" không phải lo lắng vô duyên vô cớ, sẽ đau chỗ nào, rõ ràng là sẽ bị xé rách, mở ra, huyết nhục chi thân, bị rách.


Nhưng nghĩ tới Mặc Nhiên đã làm với mình thế nào, cũng không biết Sở Vãn Ninh lấy dũng khí từ đâu, hoặc có lẽ y vốn là người có thể tàn nhẫn làm việc, thế mà nguyện ý cúi đầu, thấp xuống muốn thử.


Mặc Nhiên hoảng sợ, giờ duy trì lý trí đã không dễ, nếu Sở Vãn Ninh thật sự ngậm lấy hắn, ắn sợ mình sẽ không còn ôn nhu mà bị dục hoả đốt thành tro tàn.


Nam nhân hoàn toàn bị ȶìиɦ ɖu͙ƈ khống chế chính là mãnh thú, không còn lý tính, không có chừng mực, chỉ muốn sướng, muốn điên cuồng chiếm hữu, hắn biết.
Hắn đè Sở Vãn Ninh lại, nghẹn giọng nói: "Đừng như vậy, Vãn Ninh, người... Người..."
"Không sao, chỉ là học theo ngươi thôi."


"Không thể." Giọng Mặc Nhiên như nồi nước sôi sắp trào, cổ hắn nghẹn lại, nghiêm nghị nói, "Sẽ không nhịn nổi."
Sở Vãn Ninh không hiểu ý hắn, ngẩn ra một lúc: "Nhịn cái gì không nổi?"


Mặc Nhiên thầm mắng một tiếng, rốt cuộc không chịu nổi, hơi thở của Sở Vãn Ninh, giọng nói, thân thể, làm hắn mất đi từng tấc gông xiềng trong lòng, thiêu cháy hắn.


Hắn thấp thấp thở dốc một lát, đột nhiên đứng dậy, một tay giữ Sở Vãn Ninh, ấn xuống giường, Sở Vãn Ninh còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy mình không tránh nổi lực đạo cường hãn, Mặc Nhiên nóng bóng hùng hồn áp người xuống, bao lấy y từ phía sau.


Chỉ trong chớp mắt, y cảm thấy vật có kích cỡ đáng sợ ấy của Mặc Nhiên chỉ cách một lớp vải, hung hăng đâm vào giữa đùi y.


Đột nhiên không kịp đề phòng, Sở Vãn Ninh trầm thấp "A" một tiếng, tiếng kia ɖâʍ mĩ mềm mại, y chưa từng nghĩ tới, mặt Sở Vãn Ninh nháy mắt đỏ bừng, tay gắt gao siết chặt ga, môi cắn chặt, không muốn kinh suyễn rên thành tiếng nữa.
Nhịn không được cái gì?


Y mơ hồ hiểu ra câu nói của Mặc Nhiên, ngay sau đó nghe thấy Mặc Nhiên cách y phục cọ xát phía sau y, vừa nghẹn giọng nói nốt câu sau: "Sẽ không nhịn được muốn đâm vào, muốn làm người, sao người còn không hiểu..."


Hô hấp nóng rực quanh quẩn bên tai y, cánh tay rắn chắc cường kiện chống bên giường, một tay khác giữ chặt eo y, hạ thân đâm về phía trước, phát ra tiếng thở dốc trầm nặng. Gãi đúng chỗ ngứa mà cọ một lát, Mặc Nhiên bỗng vỗ mông y, trầm thấp nói: "Khép chân lại một chút."


Sở Vãn Ninh mơ màng làm theo hắn bảo, lại không thấy hắn có động tĩnh, định quay đầu lại, giữa chân chợt có một thứ cực nóng cực cứng, hung khí thô lại lớn, kích thích đến mức không khỏi làm y thở dốc, ánh mắt tan ra, da đầu tê dại.


Mặc Nhiên lột qυầи ɭót mình xuống, hành thể cương cứng không còn gì che đậy bật ra, thân sung huyết phát tím, quy đầu tiết ra chất dịch trong suốt đáng xấu hổ, chen vào giữa hai chân Sở Vãn Ninh, dương v*t được đùi non ấm áp bọc lấy, hắn sảng khoái thở dài một hơi, giữ eo Sở Vãn Ninh, bắt chước động tác giao hợp chân chính, đâm vào rút ra.


"A..."


Sở Vãn Ninh không nghĩ tới có thể làm vậy, hành thể thô to cọ vào y, cọ tới ra nước, nóng cháy chân thực kích thích, giữa hai chân y cọ xát, eo y mềm nhũn, cột sống tê dại, trong mắt dâng một tầng hơi nước, không cảm nhận được gì, chỉ có bị nam nhân âu yếm cọ xát kích thích mãnh liệt, y thấp giọng thở dốc, không tiếng động, mặt hơi nghiêng, dựa bên gối, tóc tán loạn...


dương v*t Mặc Nhiên nhiều lần cọ qua huyệt khẩu, chỉ cần đỡ lại, đâm vào, liền hoàn toàn xâm chiếm sư tôn của mình, xâm chiếm nam nhân nằm dưới thân hầu hạ này, Sở Vãn Ninh bị chiếm hữu tuỳ thời, đâm rút đáng sợ cùng kích thích thôi thúc, dục vọng đã phát tiết lại ngẩng đầu lần nữa.


Hông nam nhân chạm lên mông y, hung ác nóng nảy, điên cuồng đói khát.
Trong phòng dồn dập tiếp va chạm, phần lông dưới hạ thân cọ vào chân y, làn da y, ngày càng cuồng loạn.
"Sư tôn, kẹp chặt chút... A..."
Nam nhân khẩn cầu trầm thấp lại đầy dục vọng, làm người không tự chủ được làm như hắn nói.


"Đúng... Cứ như vậy... Chặt hơn chút nữa... Thao..."
Dục vọng lên cao, thần trí mơ hồ, thú tình cùng dã tính cắn nuốt nam nhân, Mặc Nhiên hơi ngẩng cổ, nuốt, hầu kết gợi cảm nhấp nhô.
"Sư tôn... Bảo bối... Bên trong người nóng quá... A... Ưm..."


Có lẽ là trong đùi thôi, nhưng lại nghe ra ý tình sắc, những tiếng trầm thấp đó, ngôn ngữ dơ bẩn, lại không cảm thấy dơ, Sở Vãn Ninh thấy mình có lẽ điên rồi, nghe hắn thở dốc, vậy mà cũng không nhịn được mà lòng càng lúc càng nóng, càng ngày càng khó khống chế, nhẹ giọng hỏi: "Sướng không?"


"Sướng..." Mặc Nhiên khép hờ mắt, bên trong ướt át, sáng ngời, hỗn loạn.
Hắn cúi người, bả vai rộng lớn bao phủ y, ôm y vào lòng, đè trên giường, thân trên dán sát, liều chết triền miên, hạ thân động kịch liệt, càng thêm nóng ướt si cuồng.


Hắn tìm môi Sở Vãn Ninh, một tay kéo cằm Sở Vãn Ninh qua, hắn như chết đói mà hôn y, miệng lưỡi tương giao, dính nhớp ướt át.


dương v*t ra sức đâm và giữa hai chân, thẳng tiến, làm loạn giữa chân, cột giường rung lên, ra sức muốn tới chỗ sâu hơn, ngón chân trên đệm vì dùng sức mà tái nhợt, Sở Vãn Ninh bị làm như vậy, thậm chí sinh ra một tia ảo giác thực sự bị xâm phạm.


Y ngửa đầu hôn Mặc Nhiên, trong đêm, không xấu hổ không ngại ngùng, trở về thú tính, tình yêu mãn doanh, tư sắc tình thái mê người, không còn lý tính.
Có lẽ vì hôn kịch liệt, tim lại đập nhanh, hô hấp như không thở nổi, Sở Vãn Ninh trong lúc mơ hồ, tựa như thấy cảnh tượng vỡ nát——


Không biết là ở đâu, cũng là trên giường, giường rộng, trải đệm đỏ.
Chân giao nhau, thở dốc, mồ hôi chảy ròng ròng, đều là dục.


Cũng tư thế như vậy, từ sau lưng xâm phạm, lại nghiêng mặt y qua, hôn y. Nhưng thân thể cứng đờ, dương v*t to lớn hung ác ra ra vào vào, không biết đâm bao lâu, như dùng thuốc cao, không đau như vậy, thực nóng, thực ướt, bên trong còn có côn th*t kích thích, dùng sức kích thích.
"A... A..."


Y nghe có người rên rỉ, thở dốc, rên rỉ, thanh âm cuối rối tinh rối mù, là ai?
Chẳng lẽ là mình?


Mặc Nhiên vẫn luôn cắm trong y, không ngừng nghỉ, hung bạo, thân thể hắn khó chịu muốn chết, như phải đâm xuyên, như không biết vì sao cảm thấy sướng cực kỳ, thành nghiện, như bị dạy hư, bị Mặc Nhiên đâm tới chân mềm nhũn, mơ hồ, dưới chuyện này, cọ xát, muốn vào sâu hơn, sâu hơn nữa.


Thật khó chịu, trong thân thể như có nhuỵ hoa vĩnh viễn không biết đủ, chỉ có tình ái giải được.
Tựa hồ tình dược mạnh nhất, người cương nghị tồi nhất.
Y sa đoạ, đón ý nói hùa, sướng tới khẽ rên.
Là ai...


Cảnh tượng thật kỳ quái... Giấc mơ thật kỳ quái... Ảo ảnh... Chân thật... Rốt cuộc là gì?
"Sở Vãn Ninh, ta chơi ngươi, thoải mái không?"
"Ngươi xem ngươi sướng tới thành bộ dạng tiện gì rồi."
"Thả lỏng chút, ngươi cắn chặt như vậy làm gì..."
"Bắn trong ngươi, đều cho ngươi... A..."


Hỗn độn, nghe không rõ, không rõ nổi, nhưng hình như là vậy.
Sao lại thế này...
Giọng Mặc Nhiên, giống, lại không giống.
Mặc Nhiên chưa từng dùng thanh âm vặn vẹo như vậy nói chuyện, chưa từng...
Nghe không rõ... hẳn là giả...
Thật loạn.
Ý loạn tình mê.


Phía sau bị Mặc Nhiên cuồng dã thô bạo làm, ngón chân chống trên đệm, chăn gối đều sai vị trí. Nam nhân thở dốc, kích thích, kịch liệt mà triền miên, đâm vào rút ra hồi lâu, cuối cùng gắt gao ôm y, họ như thú tính giao ɖâʍ, vừa khát vọng kịch liệt hôn nhau, phía dưới cũng khát vọng ướt át dồn dập tình ái.


"Vãn Ninh... Sư tôn..."
Hắn trầm thấp khàn khàn thở dốc, ái dục si cuồng.
"Bảo bối..."


Mặc Nhiên giữ chặt eo Sở Vãn Ninh, vuốt ve, hông hung ác mà kích thích, hầu kết nhấp nhô. Hắn đã tới cực hạn, ánh mắt gần như hung ác, trong lúc điên cuồng nhất cơ hồ muốn đâm vào trong Sở Vãn Ninh, ôm chặt nam nhân trong lòng, cắn lên tai, cổ y.


Ngực phập phồng dồn dập dán lên lưng ướt đẫm, lý trí Mặc Nhiên gần như mất hết, một tai hắn đỡ dương v*t thô cứng dữ tợn, không chịu nổi kích thích mà rên rỉ, để trước cửa huyệt của Sở Vãn Ninh.


Hiểu biết trong quá khứ tràn cả về, Sở Vãn Ninh thật sự hơi luống cuống, cột sống tê dại, y giãy giụa: "Ngươi không phải bảo không vào sao, ngươi—— Ngươi chờ chút——"
Mặc Nhiên thở hổn hển hôn lên cổ y, nuốt nước miếng, sau đó nghiêng người hôn lên mặt Sở Vãn Ninh.


"Đừng sợ, không vào, nhưng mà... Ta muốn bắn ở đây."


Mặc Nhiên cơ hồ không có cách nào khắc chế mình, quy đầu để ở cửa huyệt hơi co rút, hắn thầm mắng một tiếng, không hé răng, chỉ thô bạo đói khát cọ xát liên tục giữa đùi Sở Vãn Ninh, đủ khoái cảm, cuối cùng—— Hắn tự loát động, đặt quy đầu trước lối vào của Sở Vãn Ninh, hừ nhẹ dâng lên, tinh dịch bắn ra, bắn lên cửa huyệt, chảy xuống đùi trong, rơi lên đệm giường, hỗn độn không chịu nổi, tanh tưởi ɖâʍ mĩ.


Sở Vãn Ninh run rẩy cả người, co giật rất nhẹ.
Mặc Nhiên không tự chủ được đưa tay tìm phía trước, cầm dương v*t Sở Vãn Ninh, nóng cháy triền miên an ủi.
Sở Vãn Ninh cơ hồ thẹn không thể áp, mặt đỏ bừng thấp giong nói: "Bỏ đi... Đừng chạm nữa... Ta vừa..."


Ánh mắt Mặc Nhiên loé sáng, si mê thì thào: "Ừ, ta biết người đã bắn."
Sở Vãn Ninh khuất nhục đến lợi hại, đuôi mắt ướt át, hung dữ bảo: "Ngươi... Đừng nói từ đó."
"Từ nào?"
"..."
"À", Mặc Nhiên giờ mới nhận ra, sau đó trầm nặng mà cười: "Được."


Hắn hôn y, động tác trên tay vẫn không chút khách khí: "Nhưng mà sư tôn, ta vẫn muốn thấy dáng vẻ người đạt cao trào."
"Ưm a...."


Nam nhân trẻ tuổi làm quá tốt, Sở Vãn Ninh căn bản bó tay hết cách, rất nhanh đã bị kích thích tới xuất tinh lần hai, y không chịu nổi áp bức như vậy, túng dục như vậy, huống chi đầu óc đã hồ, thanh âm bên tai mông lung, y cảm thấy mệt, rất mệt...
"Vãn Ninh."


Y nghe thấy Mặc Nhiên gọi y từ phía sau, ôn nhu như vậy, triền miên như vậy, lưu luyến như vậy.
Sau khi hai người phát tiết dục vọng, hô hấp bình ổn lại, thở dốc, Mặc Nhiên vuốt ve y, hôn y, cảm ơn y, đem y ôm trong lòng, như bảo vệ trân bảo.


Sở Vãn Ninh hôn trầm, lưng thấm ướt tầng mò hôi mỏng, y dựa vào lồng ngực rộng lớn nóng rực của Mặc Nhiên, hoảng hốt lại mơ hồ, rốt cuộc chậm rãi nhắm mắt, ngủ mất.


Sáng sớm hôm sau, Sở Vãn Ninh tỉnh lại, ánh mặt trời xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào phòng, y nghe thấy tiếng mưa rơi trên mái, mưa rất lớn, không ngừng lại.
Y cảm thấy hơi đau đầu, ký ức đêm qua như mảnh vụn vỡ nát trong xoáy nước quay cuồng vụt qua, loang lổ dấp dính, phù phù trầm trầm.


Y muốn quên, có thể những thứ đó càng cố càng trầm càng sâu, cuối cùng hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng.


Ngay sau đó y lại nhớ tới chuyện đêm qua mình làm cùng Mặc Nhiên, toàn thân bỗng cứng đờ, khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng. Y nhớ tới nụ hôn, nhưng cánh tay rắn chắc của Mặc Nhiên vẫn ôm lấy y từ sau, ngực vẫn dán lên lưng y, đều đều phập phồng.
Mặc Nhiên còn chưa dậy.


Y cứ chờ như vậy, không biết đợi bao lâu, không phải từ lúc căn phòng còn tối mờ đã sáng rõ, nhưng hẳn rất lâu.
Lâu tới cánh tay tê rần.
Lâu đến mức tim đập loạn cũng chậm lại.
Lâu tới mức không còn xấu hổ như vậy.


Rốt cuộc Sở Vãn Ninh trở mình, mặt đối mặt, ngắm gương mặt ngủ say của Mặc Nhiên.
Rất anh tuấn, tướng mạo tuấn lãng hiếm có trên đời, cho dù là mặt mày, mũi, môi, đều đẹp nhất.
Chỉ có ấn đường hơi nhíu lại, dường như có tâm tư nặng nề, không xoá tan được, nặng trĩu.


Sở Vãn Ninh lại đối với gương mặt này, trầm mặc không lên tiếng mà ngắm thật lâu.
Lâu đến mức rốt cuộc y không nhịn được, nhẹ nhàng, lần đầu tiên, chủ động hôn lên má Mặc Nhiên.


Sau đó y nhẹ nhàng dịch cánh tay Mặc Nhiên đi, ngồi bên giường, mặc qυầи ɭót, lại mặc áo lót trắng tinh. Y phục kia có vô số nếp nhăn làm người mơ hồ, Sở Vãn Ninh thử vuốt phẳng, nhưng không làm được.


Y chỉ đành chấp nhận mặc tạm như vậy, cũng âm thầm hy vọng không bị ai trên Tử Sinh Đỉnh nhận ra điểm khác thường, vừa nghĩ như vậy, vừa điệp lại vạt áo.
Bỗng nhiên có người ôm lấy y từ sau lưng.
Sở Vãn Ninh hoảng sợ, tuy rằng không biểu hiện ra ngoài nhưng động tác trên tay hơi ngừng lại.


Mặc Nhiên không biết tỉnh từ bao giờ, đứng lên, ôm lấy y, hôn lên tai y.
"Sư tôn..."
Không biết nên nói gì, đời này lần đầu thẳng thắn thành khẩn gặp nhau, Sở Vãn Ninh còn chưa nói, Mặc Nhiên cũng sinh ra chút cảm giác ngượng ngùng xấu hổ như mới tân hôn, sau một lúc lâu mới ôn như nói.
"Sớm..."


"Sớm cái gì, muộn cực kỳ." Sở Vãn Ninh không quay đầu lại, lo mặc y phục của mình.
Mặc Nhiên bỗng cười, mang theo giọng mũi nhàn nhạt, sau đó vươn tay, giúp Sở Vãn Ninh sửa lại vòng cổ vào trong.
"Thứ này xua lạnh, phải để trong người, nếu không không có tác dụng đâu."


Sở Vãn Ninh bỗng nhớ ra cái gì, quay lại nhìn hắn.
Tối qua lúc hoan ái đã cảm thấy cổ Mặc Nhiên đeo gì đó, nhưng khi đó ý loạn tình mê, không nhìn kỹ, giờ xem lại, quả nhiên là vòng cổ long huyết tinh giống mình.


"Ngươi..." Sở Vãn Ninh ngẩn ra, "Lúc ở Nho Phong Môn, không phải ngươi nói, vòng cổ này chỉ có một cái thôi sao? Sao lại——"
Y bỗng ngậm miệng.
Bởi vì nhìn thấy Mặc Nhiên cười ngâm ngâm nhìn mình, má lúm đồng tiền hoà thuận vui vẻ, ánh mắt ôn nhu.


Y đột nhiên hiểu rõ tâm tư khi ấy của Mặc Nhiên, bỗng thấy có hơi khô nóng, quay mặt đi, rầu rĩ không nói chuyện nữa, chỉ vùi đầu sửa lại xiêm y của mình.
"Về sớm chút." Cuối cùng, nhìn cũng không dám nhìn Mặc Nhiên, chỉ nói, "Về trể sợ rằng sẽ có người nhận ra."


Mặc Nhiên nghe lời nói: "Đều nghe sư tôn."
Nhưng yên lặng một lát, lại bỗng chưa ngừng dã tâm, nhiệt huyết chưa lạnh. Kéo Sở Vãn Ninh mặc xong y phục đi xong giày chuẩn bị đứng lên lại, dán tới gần, môi mềm mại nhẹ nhàng hôn lên môi y.


"Đừng giận, về phải nhịn, ta muốn lưu lại ký ức." Mặc Nhiên cười, ngón tay chặn lên môi Sở Vãn Ninh đang muốn nói chuyện, "Sư tôn, người thật tốt."
Bởi vì câu người thật tốt này, tới tận khi về tới tới trước sơn môn, Sở Vãn Ninh vẫn còn hoảng hốt.


Y cảm thấy không phải mình tốt, mà là Mặc Nhiên. Nam nhân trẻ tuổi anh tuấn này, ôn nhu, chuyên chú mà yêu mình, có đôi khi sẽ làm Sở Vãn Ninh cảm thấy không chân thực, người này quá hoàn mỹ, sao có thể đơn thuần thuộc về mình như vậy được.


Những câu âu yếm nói ra đều không chỉ thuộc về mỗi mình.
Nhưng lúc Mặc Nhiên chăm chú nhìn y, biểu tình nghiêm túc như vậy, không có nửa phần giả dối, lúc Mặc Nhiên hôn y, động tình như vậy, hô hấp đều như bị Sở Vãn Ninh khống chế, giao cả cho y.


Cho dù tối qua cử chỉ của mình vụng về, lời lẽ nhạt nhẽo, có lúc còn thất thần...
Nhưng Mặc Nhiên không cảm thấy mất hứng, sáng tỉnh lại, còn nguyện ý hôn môi y, nói, người thật tốt.
"..."
"Sư tôn."
"Hử?"


Bỗng phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy dưới kết giới hoa hải đường màu đỏ, Mặc Nhiên cười vẫy tay với y: "Đi đâu vậy? Bên này cơ mà, bên đó là Hồng Liên Thuỷ Tạ, chúng ta tới Mạnh Bà Đường ăn cơm chút đã, người về sau đi."


Mạnh Bà Đường, Mặc Nhiên vẫn ngồi trước mặt y, nhưng xung quanh người đến người đi, ồn ào ầm ĩ, bọn họ lại không tự nhiên như xưa, cúi đầu ăn đồ ăn trong bát. Đám đệ tử thích lấy Sở Vãn Ninh ra cá cược không khỏi khe khẽ nói nhỏ.


"Hôm nay sao Ngọc Hành trưởng lão lại không nói chuyện với Mặc sư huynh nữa thế?"
"Thật kỳ lạ, Mặc sư huynh cũng không gắp thức ăn cho Ngọc Hành trưởng lão, bình thường không phải rất hay nịnh nọt sao... Bọn họ làm sao thế, cãi nhau à?"
"... Ngươi cãi nhau với sư tôn xong vẫn tiếp tục ngồi ăn chung bàn với nhau à?"


"Ha ha, nói cũng đúng."
Đang châu đầu ghé tai, chợt thấy Sở Vãn Ninh đứng lên, lại cầm bát đi lấy thêm cháo cho mình, trên đường bạch y bay qua chỗ họ, đám người lắm mồm kia liền không nói nữa, ngoan ngoãn vùi đầu gặm màn thầu.


Chờ Sở Vãn Ninh ngồi lại chỗ cũ, bọn hồ liền xì xào xì xào thảo luận——
"Các ngươi có cảm thấy Ngọc Hành trưởng lão hôm nay có điểm lạ không?"
Lập tức có người gật đầu: "Có! Nhưng không biết lạ ở đâu, hình như là y phục?"


Năm sáu đôi mắt nhìn trộm nửa ngày, bỗng có tiểu đệ tử oà một tiếng, nói: "Hình như bị nhăn, bình thường không cẩu thả như thế đâu."


Hắn nói như vậy, mọi người đồng ý quả là thế, nhưng ai cũng không nghĩ tới phương diện kia, nói nhỏ nửa ngày, đều cảm thấy hẳn là Ngọc Hành trưởng lão tối qua lại đến cấm địa sau núi trừ tà, bổ chút khe hở.


Đệ tử bội phục y, nhìn y, nhiều nhất chỉ cảm thấy y thật thú vị, nhưng chưa bao giờ có ai coi y là người có máu có thịt, đối xử như người có dục vọng, nên cho dù Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh không cố ý xoá dấu vết, cho dù đầy manh mối lộ ra, họ cũng không thèm để ý, chẳng buồn chú ý.


Một người được mọi người đưa lên thần đàn, như vậy y chỉ có thể không mở miệng, không làm gì, đoạn tình tuyệt dục, thanh thanh lãnh lãnh, nếu không đi sai một nước cờ, sẽ sai toàn bộ.


Nên sau đó, tình cảm của Sở Vãn Ninh và Mặc Nhiên nói cho cả thiện hạ biết, rất nhiều người cảm thấy vị thần của mình vỡ nát, cảm thấy phẫn nộ cảm thấy ghê tởm cảm thấy không tưởng tượng nổi cảm thấy không thể chấp nhận.


Nhưng cho dù bọn họ đều quên đi, đặt một người trên cao để bái lạy, ép y mỗi bước đều làm theo mong chờ của mình, ép y sống vì người khác từ đầu đến chân, không cho phép y sinh ra nửa điểm tư dục, đó chính là bản thân quá tàn nhẩn, là chuyện làm khó người khác.