Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 185: Sư tôn lén hẹn hò bị bắt gặp

Edit: LuBachPhong36


Khi ý thức trở về, lúc có thể miễn cưỡng cảm thấy chính mình đến tột cùng đang làm cái gì, Sở Vãn Ninh mơ hồ mà cảm thấy bọn họ không biết khi nào đã từ trong đám người chen chúc náo nhiệt đi ra ngoài, họ tìm được rừng cây gần nhất, họ đang kịch liệt mà hôn môi, hơi thở vừa nóng bỏng vừa dồn dập.


Thật khát.


Bọn họ đều là người đã khát vọng đối phương từ rất lâu rất lâu rồi, cách họ hôn đối phương vừa nhanh vừa nôn nóng, thậm chí có chút điên cuồng, hầu kết nhấp nhô, môi răng kề sát mà va chạm, thậm chí còn lưu chút máu, nhưng ai cũng không cảm thấy đủ, ai cũng không thể dừng lại được.


Mặc Nhiên đem y ấn dựa vào thân cây, thân gỗ xù xì cọ xát nhè nhẹ phía sau lưng khiến y run rẩy, trông xa như một khúc nhạc truyền đến, nhưng giờ không còn quan trọng nữa, tất cả âm thanh bất luận xa gần cao thấp thế nào, giờ đây đều là vỡ vụn rời rạc, duy nhất âm thanh hoàn chỉnh lúc này chính là tiếng thở dốc của nhau.


Môi lưỡi ướt át, thô ráp mà cọ xát, quấn quýt quay cuồng không biết xấu hổ.
Không biết xấu hổ......


Sở Vãn Ninh không muốn chịu thua, thế nhưng y trước giờ cấm dục, mà đối phương bỗng nhiên bộc phát dục vọng tươi sống đáng sợ như vậy, giống như mãnh thú, muốn cắn xé yết hầu y, ăn sạch huyết nhục y.


Y không biết mình tại sao lại biến thành như vậy, đi đến một bước này, y không biết mình đến tột cùng là đúng hay sai, kế tiếp sẽ đi như thế nào.


Dạng người thủ lễ, cấm dục, khắc chế, cô tịch, mỗi một bước đi đều là vì trăm bước sau như y, giờ phút này giống như đã bị xé nát, bị phá hủy.


Duy chỉ có tính quật cường đã khắc sâu trong cốt tủy y, giờ trở thành nhánh cây chống đỡ y giữa biển dục, y không chịu làm thế yếu thân mềm, nên chẳng sợ lưng đã sớm tê dại, hồn đã sớm bị hút cạn, y vẫn là tình nguyện chủ động, không muốn làm vật yếu ớt có thể tùy ý người bẻ gãy.


Đáng tiếc dã tâm tuy đủ, kỹ xảo lại là cực kém.


Kém đến Mặc Nhiên không chỉ một lần bị răng môi y đập trúng, lực đạo lại không thu liễm, cắn trúng đầu lưỡi, toàn là vị máu tanh ngọt, kém đến hơi thở chính mình càng gấp gấp, khuôn mặt càng đỏ hồng, hô hấp cũng càng hỗn loạn khó khăn.


Đến cuối cùng Mặc Nhiên bật cười, chỉ cảm thấy Sở Vãn Ninh vừa nỗ lực nhưng lại không đúng cách này, thật sự là khiến người cực kỳ yêu mến.


Trái tim đã từng lạnh lùng sắt đá của hắn, giờ đây đã biến đổi, thành ao xuân trong vắt, thành vạn dặm hồ thu, thành sóng biển lấp lánh kim quang, mềm mại quấn tay.


Lúc môi lưỡi hai người tách ra kéo theo sợi chỉ bạc, ɖâʍ mĩ phóng đãng, môi bọn họ đều ướt hồng, trong đáy mắt đong đầy nhu tình cùng dục vọng, giọng nói Mặc Nhiên khàn khàn, ánh mắt đọng nước, hắn cúi đầu nhìn chăm chú con ngươi Sở Vãn Ninh, lòng bàn tay thô ráp thấp thấp cọ qua gương mặt Sở Vãn Ninh.


Sở Vãn Ninh cũng biết trình độ của mình nát đến khiến người phẫn nộ, nhưng chính là không muốn thừa nhận mình đang lo sợ, y nheo đôi mắt, lên giọng điệu uy hϊế͙p͙ mà hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
Thấy Mặc Nhiên không đáp, ngược lại trong đáy mắt ý cười càng sâu, y càng bực.


"Chẳng lẽ ta làm không...... Không đúng sao?"


Ý cười trong mắt Mặc Nhiên rốt cuộc tràn đến khóe môi, hắn lại lần nữa ôm lấy y, lần này là mặt đối mặt mà ôm nhau, hai thân hình nam tử cao lớn thẳng tắp ôm lấy nhau, cũng không được kề sát khăng khít như giữa nam và nữ, nhưng lại tóe ra tia lửa càng dữ dội, nóng bỏng hơn.


"Nào có không đúng, rất rất đúng." Mặc Nhiên thân mật mà vuốt vuốt tóc y, rồi sau đó tóc mai cọ xát, "Sư tôn là tốt nhất......"
"Vậy sao ngươi còn cười!"
Mặc Nhiên lại trầm thấp mà cười, lồng ngực cứng rắn tràn ngập lửa nóng, nhưng trái tim lại càng lúc càng mềm, càng lúc càng nhu.


"Phản ứng của ta cũng chỉ có thể cười thôi."


Sở Vãn Ninh chưa hiểu kịp thâm ý trong lời nói này, liền bị tư thế của Mặc Nhiên ôm càng lúc càng sâu, ban đầu chỉ là thân trên dán đến gần, sau đó là toàn thân dính sát, y bỗng nhiên cảm thấy nhiệt tình đang giương cung bạt kiếm cực kỳ hung hãn hùng hồn của hắn đang dán sát vào người mình, theo hô hấp gấp gáp mà động động, cảm giác kích thích như vậy, kịch liệt như vậy, sống động như vậy, khiến người da đầu tê dại, tim đập gia tốc, không rét mà run, cũng khiến yết hầu y khô khan.


Điều này làm Sở Vãn Ninh đột nhiên ý thức được nam nhân nhìn như ôn nhu trước mặt này, kỳ thật có bao nhiêu xâm lược, có bao nhiêu cường hãn, có bao nhiêu hung bạo, thế nên mỗi một tấc da mỗi một giọt máu đều có thể lấy mạng người khác, xé nát tim gan.


Lông tóc y dựng đứng, nhất thời liền muốn đẩy hắn ra, nhưng là tay còn chưa kịp nâng lên, Mặc Nhiên thân hình cao lớn, đôi môi với nhiệt độ kinh người lại lần nữa hôn xuống, cực kỳ ướt át nóng bỏng mà ngậm lấy cánh môi y, vừa ɭϊếʍƈ vừa ʍút̼. Nam nhân này hô hấp nồng nhiệt, trong lúc lên xuống, hung khí nóng cháy nơi hạ thân của hắn cũng cách lớp quần áo mà không ngừng cọ xát Sở Vãn Ninh. Sở Vãn Ninh bị nhiệt độ đáng sợ của người này làm thất thần, đầu lưỡi thô nóng của Mặc Nhiên đã xâm nhập khoang miệng y, giống như đói khát, say sưa si mê mà hôn ʍút̼, đến cuối cùng đầu óc Sở Vãn Ninh trống rỗng, chân vừa mềm nhũn vừa tê dại...


Y hơi hơi phát run, bởi sự kích thích này, cảm giác vô lực xa lạ này, cảm giác cứng rắn nóng bỏng này, nhiệt tình như lửa cháy này...


Hôm đó, Sở Vãn Ninh cũng không biết chính mình như thế nào mà về được Tử Sinh Đỉnh, sau đó y làm việc gì cũng như người gỗ, không có ý thức, điều duy nhất y nhớ rõ là trước khi chia tay nhau ở Hồng Liên Thủy Tạ, bọn họ lại ở trong màn đêm thở dốc ôm sát nhau, tựa như đói khát mà hôn môi đối phương thật lâu, hận không thể đem máu thịt của đối phương mà nuốt vào bụng, như thế nào cũng đều không đủ...... không đủ......


Trong lúc mơ hồ, y nhớ rõ Mặc Nhiên thấp giọng mà xin y, muốn y cho phép hắn nghỉ lại Hồng Liên Thủy Tạ, Sở Vãn Ninh đại khái là đã dùng hết thanh tỉnh cuối cùng của mình, mới thở hổn hển, miễn cưỡng gọi về một chút lý trí còn sót lại để từ chối hắn.


Y cũng không biết vì sao mình lại không đồng ý, có thể là do sự tự tôn, cũng có thể là do độc thân đã lâu nên không cách nào thích ứng được, cũng có thể là do cứng nhắc cổ hủ, cảm thấy những chuyện hoang đường này y chưa từng trải qua, đúng là mê người vô hạn, nhưng đến đột ngột lại khiến y không kịp phòng bị, cũng quá nhanh rồi.


Thật vất vả mới tránh thoát dục vọng, tránh thoát Mặc Nhiên, Sở Vãn Ninh đẩy cửa bước vào, khi vào bên trong thuỷ tạ, lần đầu tiên trong cuộc đời y hiểu cái gọi là "không dám quay đầu".


Y biết sợi dây trong mình cũng đã căng đến cực hạn, nếu như giờ phút này quay đầu lại, chỉ sợ thất bại trong gang tấc, dục vọng vỡ đê, cũng không thể đẩy lùi người trước mắt mình.
Bọn họ sẽ bị đốt thành tro bụi, đến bã cũng chẳng còn thừa lại.


Khi trở về tắm gội thay quần áo, Sở Vãn Ninh phát hiện tiết khố của mình đều đã ươn ướt, hương vị tanh ngọt đâm vào khứu giác khiến y mặt đỏ tai hồng, không biết phải làm sao, khiến cặp mắt phượng lãnh lệ kia đều đỏ cả lên, mí mắt thanh mảnh nhuốm sắc đỏ như cánh hải đường.


Y đứng một chỗ ngây người thật lâu, y nhịn không được mà nghĩ, tại sao lại như vậy? Sự tình sao lại thành như vậy.
Y cả đời này, chưa từng thất thố như vậy, bị động như vậy, chưa từng có.
Mẹ nó, y nên làm cái gì bây giờ!


Trước đây Sở Vãn Ninh gặp phải vấn đề khó giải quyết, y phản ứng theo bản năng chính là tìm cách giải quyết thông qua sách vở, bởi vậy từ nhỏ y đã đọc rất nhiều loại sách, trong đầu toàn là sách và sách.


Đây là lần đầu tiên, đống sách vở chồng chất như núi kia không thể cho y một đáp án.
Cho nên y luống cuống, hoàn toàn không biết nên làm như thế nào cho phải, đọc sách nào mới đúng.


May mắn Mặc Nhiên tựa hồ rất hiểu y, sau khi bị cự tuyệt một lần, liền hiểu rõ trong lòng Sở Vãn Ninh đang mờ mịt cùng nôn nóng, nên không hề tiếp tục liều lĩnh.


Nhưng cử chỉ thân mật giữa họ không hề dừng lại ở những cái nắm tay, bọn họ sẽ ở ngõ nhỏ đằng sau Mạnh Bà đường kịch liệt ôm hôn, khi màn đêm buông xuống, bọn họ sẽ ở khoảnh rừng hoang vắng không người mà tóc mai cọ xát. Mặc Nhiên là người ít khi nói lời âu yếm, có khi thậm chí là Sở Vãn Ninh hỏi cái gì, hắn mới đáp cái đó, nhưng hắn lại có một đôi mắt biết nói, bên trong đôi mắt ấy có ngôn từ đường mật, có muôn vàn nhu tình, chỉ là hắn rất ngốc nghếch, sẽ không biểu đạt, cũng biểu đạt không tốt.


Rất nhiều thời điểm, so với chỉ nói ngoài miệng, Mặc Nhiên càng nguyện ý trực tiếp đi làm.


Hơn nữa không biết tại sao, Sở Vãn Ninh cảm thấy Mặc Nhiên thực sự có thể hiểu được y đang muốn gì, đang nghĩ gì, rõ ràng bọn họ chỉ là vừa mới ở cùng nhau, nhưng đôi khi Sở Vãn Ninh sẽ cảm thấy, Mặc Nhiên giống như đã dùng thân phận này mà bồi ở bên cạnh y rất nhiều năm rồi.


Ngày tháng dần trôi, thời gian bọn họ ở bên nhau, ôm hôn nhau càng lúc càng dài, nhưng dục hỏa trong người họ đã càng ngày càng không dập tắt nổi, dường như mỗi lần tách ra, cả hai đều cảm thấy không đủ, đều cảm thấy máu nóng trướng đầy lồng ngực.


Sở Vãn Ninh còn đỡ, rốt cuộc y thanh tu nhiều năm, định lực hơn người nên còn có khả năng kiềm chế, nhưng Mặc Nhiên không giống vậy, hắn tu không phải cùng loại tâm pháp với Sở Vãn Ninh, huống chi hắn trẻ tuổi, huyết khí phương cương, thật là mỗi lần hẹn hò xong, hắn đều không có cách nào lập tức đứng dậy đi về.


Quá rõ ràng, đến quần áo cũng đều không thể che đậy được, sẽ bị người khác nhìn ra manh mối.
Hắn thật sự đã nhẫn đến quá thống khổ rồi!


Hôm nay, sau khi bọn họ dùng cơm chiều liền ở vùng phụ cận sau núi ít người qua lại dây dưa với nhau hơn nửa canh giờ, nhưng buổi tối nay còn có một cuộc họp các trưởng lão, do đó Sở Vãn Ninh tính toán cảm thấy thời gian còn lại không nhiều, liền nói với Mặc Nhiên mình phải đi rồi. Nhưng Mặc Nhiên lại tính thời gian, cảm thấy còn kịp, liền không muốn thả y rời đi ——


Phương thức cự tuyệt của hắn tương đối thô bạo, không phải dùng lời nói, mà là trực tiếp hôn y.


Mặc Nhiên ngồi trên một phiến đá trong rừng cây, ôm Sở Vãn Ninh làm mặt y hướng về phía hắn, để y ngồi trên đùi mình, tư thế này sẽ khiến người ngồi dưới thấp hơn người ngồi trên, tuy nhiên Mặc Nhiên vốn dĩ cao lớn, ngồi thế này lại vừa ngang bằng Sở Vãn Ninh, tư thế này thực sự thuận lợi.


Lại ướt át đau khổ mà hôn thật lâu sau, hôn từ môi đến cổ, hắn ngậm cắn hầu kết Sở Vãn Ninh, nghe được tiếng thở dốc đè nén trầm thấp của đối phương, Mặc Nhiên càng khó chịu, quả thực tâm như lửa đốt.


Sở Vãn Ninh cũng chịu không nổi, y muốn thoát thân, muốn chạy trốn, nhưng eo lại mềm, chân tay lại không nghe lời. Tư thế ôm này gần đây Mặc Nhiên rất thích, có thể thân mật khăng khít như vậy mà ôm y, khiến người toàn thân ngứa ngáy, Sở Vãn Ninh thậm chí có thể tưởng tượng ra, nếu không có y phục che đậy, sẽ là cảnh tượng khiến người giật mình cỡ nào.


Có lẽ là đã thật sự kề cận giới hạn, cho nên dù kịch liệt hôn môi cũng không thể giải thoát hết dục vọng, ngược lại như lửa cháy đổ thêm dầu, càng cháy càng lớn.


Khi Mặc Nhiên buông đôi môi đỏ bừng ướt át kia ra, ánh mắt hắn ẩm ướt, hắn trầm thấp mà thở phì phò, hầu kết gợi cảm mà lăn lộn, hắn hết sức chuyên chú nhìn Sở Vãn Ninh, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ là lại hung hăng mà cắn y.


Hắn là cắn thật sự, khiến Sở Vãn Ninh cảm thấy đau, nhưng cũng thực kích thích, như kim đâm huyệt vị nhức mỏi mà run rẩy.


Nam nhân vì tình yêu mà thống khổ, trong cổ họng còn phát ra tiếng nức nở vụn vặt mơ hồ, tay hắn vuốt ve mái tóc đen như mực kia, hắn chỉ cảm thấy sư tôn của mình có bao nhiêu là tốt, khiến người hận không thể đào tim đào phổi ra mà yêu thương, lại cảm thấy sư tôn của mình có bao nhiêu là mê hoặc, khiến người muốn hung hăng dùng sức mà ức hϊế͙p͙ y...


Trong không khí yên tĩnh, hơi thở càng lúc càng dồn dập, Sở Vãn Ninh ngẩng đầu lên, mi mắt run rẩy hơi hơi khép lại, rất khó chịu, cứ ôm hôn như vậy đã là gãi không đúng chỗ ngứa, y cũng cảm thấy khó chịu như vậy, huống chi nam nhân trẻ tuổi này lại đang ôm chặt lấy y.


Đuôi mắt Mặc Nhiên đều đã phiếm hồng, ướt át.
Hắn trầm thấp mà mở miệng, giọng nói khàn khàn, có chút ẩn nhẫn, cũng có chút ủy khuất: "Sư tôn......"
"......"
"Cầu người, ta chịu không nổi......"
Chịu không nổi là muốn làm cái gì


Sở Vãn Ninh nghĩ tới những giấc mộng xuân chắp vá lúc trước, một trận run rẩy rất nhỏ truyền thẳng đến xương cụt, y không lên tiếng, hai bên tai đã đỏ hồng. Chịu không nổi...... Là muốn thế nào......?


Đôi môi đã bị Mặc Nhiên ngậm ʍút̼ đến ướt át sưng đỏ trước đó, Sở Vãn Ninh mấp máy thấp giọng, gần như là không thể nghe thấy mà nói một câu: "Vậy...... Đừng ở chỗ này."
Đừng ở chỗ này, chính là, có thể tiếp tục... ở chỗ khác!


Mặc Nhiên đột nhiên ngẩng đầu lên, gần như là kinh hỉ đan xen, rồi sau đó lại hung hăng mà hôn môi y, còn muốn cứ như vậy mà bế y đứng lên.
Sở Vãn Ninh chỉ cảm thấy ngại ngùng đến cực hạn, giận không thể nén, nói: "Ngươi thả ta xuống đã!"


Mặc Nhiên thả y xuống, lại không quên hôn y: "Sư tôn muốn đến nơi nào?"
Sở Vãn Ninh còn chưa kịp nói chuyện, liền nghe được chỗ gần đống cỏ khô có tiếng động rào rạt vang lên, y bỗng dưng cả kinh, thần trí đột nhiên thanh tỉnh, lập tức đem Mặc Nhiên đẩy ra ——


Hai người vừa mới tách ra, đã thấy một người từ chỗ tối nơi rừng trúc đi đến, trên tay cầm theo lồng đèn đang lay động, vạt áo trong gió phất phơ.
Người nọ lặng im thật lâu, sau đó âm thanh vang lên, cho dù đã cố đè nén, cũng chứa đầy kinh ngạc cùng mờ mịt.
"Các người...... Sao lại ở chỗ này?"