Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 182: Tiểu chúc long của sư tôn

Edit: Thiên Di
Beta:
Suy đoán đi suy đoán về, không phải suy luận ban đầu, Sở Vãn Ninh không muốn nghĩ nhiều, tự làm mình ngột ngạt.


Chỉ đối với chút tình cảm bất chợt này, y ít nhất còn giữ lại. Bởi vậy đám cháy cuối cùng cũng tắt, đoàn người chuẩn bị ngự kiếm rời đi, Sở Vãn Ninh lại không có ý định ngồi lên bội kiếm của Mặc Nhiên.


Đương nhiên Ngọc Hành trưởng lão có thể miễn cưỡng bay lên hai mươi thước cũng không định bước lên Hoài Sa, cho nên mọi người đứng trước bãi đá lởm chởm, nhất nhất bước lên bội kiếm phóng đại của Mặc Nhiên, Sở Vãn Ninh lấy thăng long phù của mình ra.


Đầu ngón tay trích máu, điểm lên trên vảy rồng, rồng giấy nhỏ đột nhiên sống dậy, bay lên cao, lượn mấy vòng, rồi bay vòng vòng quanh chủ nhân hô lớn.
"Ái chà Sở Vãn Ninh, nhiều năm không gặp, nhớ ghê ha, lần này ngươi muốn xin bổn toạ giúp chuyện gì đây?"
"Đưa ta sang bờ bên kia."


"Ông nội ơi! Bổn toạ chính là đệ nhất chân quân hàm chúc chi long từ khi khai thiên lập địa Hồng Mông, sao có thể làm chuyện của con lừa con ngựa được, không đưa, không chở."


Trước mắt bao nhiêu người, con rồng giấy này rung đùi đắc ý, thân tuy nhỏ, giọng lại vang. Có đứa nhỏ nghe nó nói, không nhịn được phì cười.
Sắc mặt Sở Vãn Ninh u ám hẳn đi, đưa tay lên, bỗng cháy một ngọn lửa kim sắc, thấp nói: "Không chở thì đốt."


"..." Tiểu long lập tức trợn mắt, đáp xuống đất, giương nanh múa vuốt, thổi râu trừng mắt, "Làm gì có ai như thế, hung dữ không thèm nói lý, bạc tình lại vô sỉ, chẳng trách mỗi lần gặp ngươi, đều thấy ngươi cô đơn một mình!"


Mặc Nhiên nghe vậy quay đầu lại, định nói gì đó, nhưng ngẫm lại, xung quanh nhiều người như vậy, Sở Vãn Ninh lại sĩ diện, nên vẫn không nói ra, chỉ lắc đầu cười.
Sở Vãn Ninh cả giận nói: "Ngươi lắm mồm thế!"


Nói xong vung tay lên, ánh lửa trên tay lập tức bay về phía tiểu long trên đất, nhưng Sở Vãn Ninh cũng không định đốt nó thật mà chỉ uy thanh thế, vụt qua râu rồng trên đất, tiểu long sợ tới mức gào lớn, vội bay lên, móng vuốt lớn vuốt râu mình.


"Đuôi của bổn toạ đâu! Râu của bổn toạ đâu! Bổn toạ... Đầu của bổn toạ đâu! Vẫn còn à! Vẫn còn hả!"
"Nhiều lời nữa là mất thật đấy." Sở Vãn Ninh nghiến răng nghiến lợi nói, trong tay lại tụ kim quang, "Biến lớn."


"... Oa hu hu hu hu!" Tiểu long nửa thật nửa giả mà khóc nửa ngày, dùng móng vuốt thê thê lương lương lau nước mắt vốn chẳng tồn tại, mắt bằng hạt đậu liếc tới ánh mắt sáng như lưỡi đao của Sở Vãn Ninh, không khỏi rùng mình, tiếng hu hu hu dừng lại, chợt vang một tiếng "Hức!" buồn cười kết thúc.


Nó mềm như bông mà từ đất bay lên, giờ giống như con rồng giấy thât cả người không có xương, râu mềm oặt rủ xuống, nó lại hức thêm một tiếng nữa, ấm ức hề hề mà nói: "Chỉ một lần này thôi, không có lần sau."
"Tùy ngươi."
Dù sao lần trước triệu nó ra, nó cũng nói vậy.


Rồng giấy liền vươn bốn chân ra, như đang giãn xương cốt, sau đó phát ra tiếng kêu bén nhọn, ánh sáng kim quang yếu ớt bỗng bao phủ thân nó, tản ra xung quanh, kim quang càng lúc càng sáng, cuối cùng nuốt chửng rồng giấy.
"Gừ——!"


Đột nhiên bên trong, tiếng rít gào bén nhọn nhỏ bé biến thành tiếng hùng hồn đáng sợ, trong phút chốc kim quang chuyển thành màu tím, gió xung quanh thổi vù vù, sóng đập mạnh lên bờ biển, mọi người đều bị thổi đến không mở mắt ra được, vội cúi đầu, hoặc lấy tay áo che mặt lại.


Sở Vãn Ninh híp mắt, đuôi ngựa cùng y phục rộng đều bị gió thổi bay phần phật. Chờ kim quang dừng lại, mọi người nhìn quanh, lại không thấy tiểu long kia đâu, bờ biển im ắng, chẳng có gì.
"Hả? Có thấy gì đâu?"


Có đứa nhỏ kinh ngạc, lời còn chưa dứt, đã nghe tiếng cưỡi mây ầm ầm trên đầu, tiếng gầm to thanh chấn cửu tiêu, biển giận ầm ầm, gió thổi lồng lộng.


Mọi người kinh ngạc sợ hãi ngẩng đầu lên, mấy phần yên tĩnh, bỗng nhiên, sau tầng mây dày đặc lộ ra một con rồng lớn, mắt giận dữ trợn lên, móng vuốt hùng dũng, râu to cứng rắn như cổ thụ trăm năm, nó bay giữa tầng mây, uy vũ sinh phong, đột nhiên hướng về phía trước, sau đó bỗng phi xuống đất——!


Gió nổi lên tứ phía.
"Úi!"
"Oa!"
Đứa trẻ mất cha mẹ bị doạ sợ, vẫn quen khóc lóc gọi cha, Mặc Nhiên vội bé nó lên, nhỏ giọng an ủi.
Sở Vãn Ninh cũng không nghĩ tới mình lại doạ trẻ con, ngẩn ra một lúc, thấy cự long hạ xuống, lập tức bảo: "Ngươi từ từ chút."
"Gừ?"


Cự long to lớn không gì sánh được, thế mà phát ra tiếng hừ hừ ngờ nghệch, sau đó phịch một tiếng đáp xuống bãi đá, từ từ rủ thân mình xuống.
Cự long này thấp phần to lớn, ngồi trên nó không khác gì ngồi trên đất là bao, cũng khó trách Sở Vãn Ninh không thích ngự kiếm, nhưng lại chịu cưỡi rồng.


Mặc Nhiên cố ý muốn để Sở Vãn Ninh thoải mái một chút, vỗ vỗ đứa nhỏ trong lòng: "Đệ có muốn cùng vị ca ca kia, cưỡi Hàm Chúc Chi Long không?"
Đứa nhỏ lại không muốn, chôn mặt bên vai Mặc Nhiên, nhỏ giọng nói: "Nói nhỏ cho huynh, ta không thích huynh ấy."


Mặc Nhiên cũng nói với nó: "Nói nhỏ cho đệ, ta thích huynh ấy."
"A?" Đứa nhỏ sửng sốt một lát, lại ngây thơ thuần khiết, hỏi nhỏ lại: "Thật ư?"
"Suỵt, đừng nói cho ai biết nhé."
Đứa bé lập tức cười rộ lên, che miệng lại, liên tục gật đầu.


"Các ngươi còn nói gì nữa? Có đi không đấy?" Sở Vãn Ninh cũng không định ngồi chung với người khác, nhàn nhạt liếc bọn họ một cái, sau đó cưỡi rồng bay lên, nháy mắt bay cao trăm thước, biến mất sau mây.


Bởi vì ngự kiếm chở người khác, không thể bay quá nhanh, chạng vạng tối, họ mới tới trấn Vô Thường ở Thục Trung, Sở Vãn Ninh đến trước bọn họ, chào hỏi mấy người giàu trong trấn. Trấn Vô Thường được Tử Sinh Đỉnh bảo hộ, chỉ cần Tiên Quân mở miệng, họ sẽ tận lực làm theo.


Mấy dân tị nạn đưa về từ Lâm Nghi, được mấy chủ nhà giàu đưa về nhà, đứa bé được Mặc Nhiên bế lúc đi còn lưu luyến không rời mà quay đầu lại vẫy tay với hắn.
"Ân công ca ca, gặp lại sau."
"Ừ, gặp lại sau." Mặc Nhiên nói, đứng dưới ánh chiều tà của hoàng hôn, nhìn họ đi xa.


Sở Vãn Ninh không thích cảnh biệt ly, đứng im một lát, xoay người rời đi. Mặc Nhiên vội đi theo, cùng y trở về môn phái.


Hai người trầm mặc bước trên thềm đá sơn môn, từng bước từng bước, bóng cây lay động, chiều hôm huy hoàng. Mặc Nhiên nhớ lại Sở Vãn Ninh từng hao hết linh lực, cõng mình bị trong thương đang hôn mê bò lên đỉnh núi, giờ y còn mạnh khoẻ đứng bên cạnh mình, cùng mình trở về, không khỏi trăm mối cảm xúc ngổn ngang.


Giữa vị đắng ngọt, hắn đưa tay, nắm lấy tay Sở Vãn Ninh.
"..."
Cho dù lúc trước đã nắm tay một lần, Sở Vãn Ninh vẫn cứng đờ như vậy, vụng về như này, không tự nhiên như thế. Y cố gắng tỏ vẻ trầm tĩnh, làm như mình rất đạm nhiên, dáng vẻ thực tự nhiên.


Đáng tiếc người đối diện là Mặc Nhiên.
Là Mặc Vi Vũ người hiểu rõ y, hiểu rõ tính cách y, thậm chí nốt ruồi bên tai mẫn cảm hay đôi chân sợ lạnh.
Bọn họ không ai nói gì, nhưng Mặc Nhiên thấy ngón tay y cứng đờ hơi run lên, liền nắm lấy cả bàn tay Sở Vãn Ninh.


Chậm rãi trên con đường dài, Mặc Nhiên mong con đường này dài hơn một chút, để hắn có thể nắm tay y, lâu thêm một chút, lại lâu thêm chút nữa.


Xa xa trên con đường dài, hắn lại mong con đường này ngắn đi một chút, nếu có thể ngắn đi chút nữa, năm đó Sở Vãn Ninh chịu khổ cõng mình về nhà, có thể đỡ hơn một chút, lại đỡ hơn chút nữa.
Cứ như vậy đi tới đỉnh núi, sơn môn nguy nga có thể thấy rõ ràng.


Bỗng nhiên một người cao gầy khoác áo lông cáo trắng xuất hiện sau lùm cây, hai người chưa kịp nhìn rõ, đã nghe người nọ gọi một tiếng.
"Sư tôn?!"
Sở Vãn Ninh hơi kinh ngạc, cơ hồ ngay lập tức rút tay ra khỏi tay Mặc Nhiên, che trong tay áo, sau đó ngừng bước chân, ngẩng đầu lên.


Sư Muội ôm giỏ trà xuống bậc thang, ánh hoàng hôn chiếu lên gương mặt thanh như hoa sen, minh diễm tiên lệ, sáng ngời giữa bầu trời hoàng hôn đỏ rực.
Y thực sự cực kỳ tuấn mỹ.


Sư Muội hẳn cũng không thấy lúc nãy hai người nắm tay, có vẻ rất vui mừng, cười nói: "Thật tốt quá! Hai người cuối cùng cũng về rồi!"
Mặc Nhiên không đoán được bỗng nhiên sẽ gặp y, hơi xấu hổ, nên hỏi: "Sư Muội muốn ra ngoài sao?"


"Ừ, ta đang định xuống núi giúp tôn chủ mua mấy thứ, không ngờ lại gặp sư tôn và A Nhiên. Mấy hôm trước tôn chủ nhận được hải đường đưa tin của sư tôn, nhưng không gặp người, vẫn không yên lòng..."
Sở Vãn Ninh nói: "Ta và Mặc Nhiên đều không bị thương. Những người khác trong phái thì sao?"


"Cũng không sao." Sư Muội nói, "Thiếu chủ tuy bị hắc tử điều khiển, nhưng may là thời gian điều khiển không dài, không tổn hại tới tâm mạch. Nhiều ngày Tham Lang trưởng lão dốc lòng chữa trị, sáng nay đã có thể xuống giường đi lại được rồi."
Sở Vãn Ninh thở phào: "Vậy thì tốt rồi."


Sư Muội cười, liếc nhìn Mặc Nhiên một cái, sau đó ôn nhu hạ tầm mắt, chắp tay thi lễ: "Tuy còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng lát nữa Cô Nguyệt Dạ đưa dược liệu tới, nếu không đi lấy, sẽ khiến người ta chờ lâu. Ta đi trước đây, sư tôn, A Nhiên, tối gặp lại sau."


"Ừ, ngươi đi đi." Sở Vãn Ninh nói, "Về rồi lại nói chuyện."


Đến khi y phục Sư Muội lay động, bóng dáng mờ dần, Sở Vãn Ninh liền quay đầu lại, tuy khi nãy y cảm thấy Mặc Nhiên không buông tay, là mình rút tay đi trước, nhưng không biết tại sao lại giận dỗi trong lòng, ánh mắt lạnh như lưỡi đao sáng liếc qua Mặc Nhiên, phất tay áo bỏ đi.
Mặc Nhiên: "........."


Hai người một trước một sau đến Đan Tâm Điện, lại bị tình hình trước mắt làm cho ngạc nhiên không biết nên nói gì.


Chỉ thấy trong chủ điện Tử Sinh Đỉnh, bày đầy vàng bạc tơ lụa, ngọc quý san hô, pháp khí linh thạch, trải một đường từ toà cao tới cửa chính, còn một nửa tinh thạch luyện bảo khí chặn ngoài cửa, hoàn toàn không thể vào. Trừ mấy thứ này ra thì không nói, không biết gì nguyên nhân cổ quái gì, trong điện còn có hơn ba mươi tuyệt sắc mỹ nữ đang đứng lo sợ bất an.


Mà Tiết Chính Ung thì sao, ông đang dở khóc dở cười mà nói rõ lí lẽ với các đệ tử mặc y phục Hoả Hoàng đỏ nhạt.


"Không được, chuyện này tuyệt đối không được, những cái khác có thể nhận được, nhưng những ca cơ này thì vẫn mong các ngươi, trả về cho chủ thôi. Nơi này của chúng ta thật sự không nghe hát, cũng chẳng thích xem múa, cảm tạ, cảm tạ."


Mặc Nhiên vào cùng Sở Vãn Ninh, ba mươi cô nương ca cơ đứng bên cạnh cửa, mùi hương son phấn nồng nặc xộc vào mũi, hắn vốn mẫn cảm với mùi hương, không nhịn được, ngay lập tức hắt hơi bốn năm lần.
Tiết Chính Ung quay đầu lại, thấy hai người, lập tức vui mừng.


"A Nhiên, Ngọc Hành! Hai người đã về rồi! Mau, mau giúp ta khuyên vị này... Ặc... Vị đặc phái viên này."
Sở Vãn Ninh hơi nhướng mày: "Đặc phái viên gì?"


Không đợi Tiết Chính Ung trả lời, vị đệ tử kia đã nở nụ cười, quay lại, nhiệt tình nói: "Tại hạ là đại đệ tử Hoả Hoàng Các, phụng mệnh chủ, đặc biệt tới Tử Sinh Đỉnh kết minh."
Sở Vãn Ninh: "..."


Loại chuyện kết minh này đương nhiên không thể khinh suất, ba người hợp lực khuyên người nọ nửa ngày, mới tiễn người nọ đi được, Tiết Chính Ung nhìn bóng dáng người nọ đi xa, nặng nề thở dài, lau trán đầy mồ hôi: "Các ngươi biết không, mấy ngày nay người của môn phái lớn nhỏ ở Thượng Tu giới đến rất nhiều, đều nói muốn kết thân với Tử Sinh Đỉnh. Mấy năm nay ta không giao thiệp với họ nhiều, họ vốn không muốn để ý tới chúng ta, nhưng vì Côn Luân Đạp Tuyết Cung, lần này tốp ba tốp năm tới chen nhau tặng lễ vật, đột nhiên nhiệt tình như thế, ta không biết nên ứng phó thế nào nữa."


Sở Vãn Ninh nghe thế nhíu mày: "Quãng thời gian này, Thượng Tu Giới có chuyện gì xảy ra?"
Tiết Chính Ung than thở: "Hà Đông ba mươi năm, Hà Tây ba mươi năm."
"Nói vậy là sao?"


"Lộn xộn lắm." Tiết Chính Ung nói, "Kẻ điên Từ Sương Lâm kia, tung ra nhiều quyển trục ký ức chứa ân ân oán oán như vậy, mặc dù biết hắn chỉ muốn quấy phá báo thù, nhưng có thể thay đổi được cái gì rồi? Nho Phong Môn không cần nhiều lời nữa, Giang Đông Đường thì chia năm xẻ bảy, Cô Nguyệt Dạ với Đạp Tuyết Cung trở mặt hoàn toàn, giờ là kẻ thù gặp nhau là đỏ mắt, còn Vô Bi Tự..."


Ông nói tới đây, chợt nhớ Hoài Tội đại sư là sư tôn của Sở Vãn Ninh, không khỏi ngừng lại.
Sở Vãn Ninh nhàn nhạt bảo: "Vô Bi Tự là môn tịnh, chủ trì trước bị kéo vào ân oán ở Nho Phong Môn, dụng tâm hiểm ác, thanh danh đương nhiên cũng thành rác rồi."
"Ừ..."


Nghe y nói về sư môn của mình như vậy, Tiết Chính Ung và Mặc Nhiên đều hơi hoang mang mà nhìn Sở Vãn Ninh.
Sở Vãn Ninh mím môi không nói, một lát sau, mới hỏi lại: "Nam Cung Tứ thì sao?"
"Không biết, sau trận hoả hoạn thì không nghe thấy tin tức của hắn và Diệp công... Diệp cô nương."


Mặc Nhiên nghe vậy, không khỏi "A" một tiếng, mặt lộ ra vẻ ưu tư.
Chẳng lẽ cả hai đời, hai quân tử thuần thiện, vẫn không thể chết già sao?
Thấy biểu tình hắn khác lạ, ánh mắt tối nghĩa, Tiết Chính Ung quay đầu nhìn hắn: "Nhiên Nhi làm sao thế?"


Mặc Nhiên đương nhiên không thể nói thật, chỉ đành bảo: "Ta đang nghĩ, hai người họ liên quan sâu sắc tới Từ Sương Lâm hành tung chưa rõ kia, sợ rằng sẽ bị liên lụy."


"Con cũng đừng lo quá, các môn phái ở Tu Chân giới đều đã phái người điều tra gốc gác các pháp thuật kỳ lạ rồi." Tiết Chính Ung nói, "Trừ phi tiếp theo Nam Cung Nhứ không có động tĩnh gì lớn, nói cách khác, tất nhiên sẽ biết được hành tung. Nam Cung công tử và Diệp cô nương có lẽ đang ở trên núi, không tiện liên lạc với người khác mà thôi."


Mặc Nhiên nói: "Vâng, cũng mong là vậy."


Bọn họ lại tiếp tục hỏi chuyện kỳ lạ phát sinh mấy ngày nay, Tiết Chính Ung tuy đã nhận được hải đường đưa tin, biết hai người Sở Vãn Ninh ở lại Phi Hoa Đảo mấy hôm, nhưng cũng không biết rõ chuyện tiếp theo, nên hỏi lại tình hình của họ gần đây. Sở Vãn Ninh có một đáp một, có hai đáp hai, duy chỉ có chuyện liên quan đến Mặc Nhiên, sẽ ngừng một lát, cố tình gạt sang một bên.


Mà Tiết Chính Ung thì sao, ông có chết cũng không nghĩ tới, giữa Sở Vãn Ninh và Mặc Nhiên sẽ có chuyện phát sinh.
Bởi vì cả hai người ngoại trừ tướng mạo, đều quá không xứng đôi.
Tuổi, thân phận, tính cách.
Thậm chí là màu da, khẩu vị, tư thế ngủ, mấy thứ này, đều không chút giống nhau.


Nhiều năm như vậy, Vãn Dạ Ngọc Hành đều đại diện cho cao khiết, Bắc Đẩu Tiên Tôn vẫn luôn đại diện cho thanh lãnh, Sở tông sư bạc tình ít ham muốn, coi trọng da mặt mình nhất, y làm sao có thể kết đạo lữ với đồ đệ của mình?


Câu chuyện vớ vẩn nhất cũng không dám viết như vậy, nếu có người kể chuyện nào kể một đoạn như vậy, không khéo sẽ bị người ta ném vỏ dưa, phun nước trà, đánh cho chui xuống gầm bàn mất.
Nhưng mà, tình yêu lại cố tình nảy sinh như vậy.


Ở một góc tối, không ai quan tâm, nở rộ một đoá hoa bí ẩn xinh đẹp. Dù chưa nở rộ, hương đã kiều diễm.
Nếu đã về Tử Sinh Đỉnh, tối đó Sở Vãn Ninh liền tới Mạnh Bà Đường ăn cơm.


Đẩy cửa Hồng Liên Tạ Thủy ra, chợt thấy cầu son bên rừng trúc, trên bậc đá xanh dài, có một người an tĩnh đứng chờ.
Nghe thấy tiếng động, người nọ quay đầu lại, ánh sáng ráng chiều thấm một mài đen, mang tia sáng vàng viền theo khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Mặc Nhiên cười nói với Sở Vãn Ninh: "Sư tôn."


Sở Vãn Ninh nháy mắt ngừng lại, ký ức chồng lên nhau, như năm đầu tiên gặp Mặc Nhiên đến Tử Sinh Đỉnh, mỗi ngày đều đứng trước cửa phòng mình, nhìn mình ra ngoài, chờ mình quay về.
Chẳng qua, thiếu niên không còn nữa, Ngọc Hành trưởng lão năm đó, đã thành tiếng sư tôn ngàn vạn lần trong miệng hắn.


Cung kính, còn mang theo thập phần khắc chế nóng bỏng, còn có ôn nhu không thề khắc chế.
"Ngươi ở đây làm gì?"
"Chờ người cùng đi ăn."
Ánh mắt Sở Vãn Ninh dừng trên hộp đồ ăn trên tay hắn, nói: "Hôm nay ta muốn tới Mạnh Bà Đường, đã lâu không tới rồi, không muốn ăn ở nhà Thụy Tạ."


Mặc Nhiên hơi giật mình, sau đó hiểu ra, hắn cười: "Sư tôn hiểu nhầm rồi, hộp đồ ăn này trống rỗng, lúc nãy ta mang đồ ăn cho Tiết Mông, hắn ăn không tốt, nên nấu cho hắn một bát mì."


Không nghĩ tới Mặc Nhiên thế mà sẽ mang đồ ăn cho Tiết Mông, trong trí nhớ Sở Vãn Ninh, hai người này xưa nay không ưa nhau, tuy là đường huynh đệ, nhưng gặp nhau trong một nén nhang đã có thể đánh tới ngươi chết ta sống rồi.


Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, có lẽ năm năm ngủ kia bỏ lỡ quá nhiều, hoặc có lẽ tuổi Mặc Nhiên và Tiết Mông đã trưởng thành, nói ngắn lại, trong lúc người làm sư phụ chưa nhận ra, quan hệ của hai người đã như băng tan thành nước, hoà hoãn lại.


Giờ tuy vẫn cách huynh hữu đệ cung khá xa, nhưng ít ra lúc Tiết Mông nặn tượng đất, cũng sẽ nhớ mà nặn một Mặc Nhiên xấu hoắc, mà lúc Tiết Mông bị bệnh thì Mặc Nhiên cũng sẽ, tự tay nấu một bát mì, đưa tới bên giường cậu.


Sở Vãn Ninh thở dài: "Hắn thế nào rồi? Lúc ta tới gặp hắn, hắn vẫn còn đang ngủ."


"Giờ tỉnh rồi, ăn một chút, lại muốn ra ngoài đi dạo một lát, vất vả lắm ta mới khuyên hắn về giường nghỉ ngơi được." Mặc Nhiên nói, "Trân Lung Kỳ Lục không thể so với cái khác, người trúng hắc tử, cho dù không bị không chế nữa, cũng phải nghỉ ngơi cẩn thận một thời gian."
"Ừ."


Sở Vãn Ninh tuy đáp lời, nhưng trong lòng lại hơi nghi ngờ.
... Một câu nhẹ nhàng bâng quơ này, người nói vô tình, người nghe lại hữu ý, y bỗng cảm thấy có điểm không thích hợp, tựa hồ Mặc Nhiên hiểu rất rõ hại và lợi của Trân Lung Kỳ Lục, có hơi quá mức rõ ràng, quá mức bình thản.
"Sư tôn?"


Sở Vãn Ninh phục hồi tinh thần lại, Mặc Nhiên cười hỏi: "Nghĩ gì thế?"
"... Không có gì." Y cho rằng mình nghĩ nhiều rồi, dù sao giờ Mặc Nhiên cũng là tông sư, hiểu cấm thuật, cũng không có gì kỳ quái.
Y chuyển đề tài nói: "Ăn ở đâu? Ta không muốn ăn ngoài."


"Ta cũng không định ăn ở ngoài đâu." Mặc Nhiên xoa xoa mũi, cười nhẹ nói, giọng ôn nhã, "Chỉ muốn đi ăn cùng người thôi, ăn ở đâu cũng được."
Sở Vãn Ninh sẽ không thừa nhận mình hơi động tâm, nhưng y không khỏi nhìn đôi mắt ôn nhu đen nháy kia nhiều hơn một lát nữa.


Cặp mắt kia chân thành, sáng ngời, ánh chiều tà, còn có hình bóng của mình.
Rất đơn giản cũng rất trong sạch.
Y không nghĩ ra bất cứ lý do gì để từ chối một đôi mắt chân thành như thế, vì vậy đi cùng Mặc Nhiên, đến nhà ăn náo nhiệt.


Có lẽ lớp giấy mỏng trên cửa sổ bị xé rách, trước đây Mặc Nhiên sẽ không cố kỵ điều gì mà gắp thức ăn cho y, thậm chí lúc đang nhìn Sở Vãn Ninh ăn mà bên khoé miệng có dính chút nước canh, sẽ cười nâng tay lên lau hộ y. Nhưng giờ hai người lại trịnh trọng lạ thường, trước mắt bao nhiêu người, trong mắt cũng có tia ngại ngùng.


Một bữa cơm khách khách khí khí kết thúc, Sở Vãn Ninh đứng dậy dọn khay đi, Mặc Nhiên bỗng gọi y lại: "Sư tôn, chờ chút."
"Sao thế?"
Mặc Nhiên vươn tay, tay sắp chạm đến khuôn mặt Sở Vãn Ninh trong nháy mắt, dừng lại.
"Người chỗ này, dính một hạt cơm."
"......"


Sở Vãn Ninh cứng đờ một lát, rồi chậm rãi đặt khay xuống, có vẻ thập phần trấn định mà rút khăn tay lau hạt cơm đi, sau đó mím môi, thấp giọng hỏi: "Còn không?"
Mặc Nhiên cười đáp: "Hết rồi, rất sạch."


Sở Vãn Ninh lúc này mới lại cầm khay lên. Trong lòng y vừa xấu hổ lại vừa buồn bực, cũng nhận ra mình mơ hồ có hơi mất mát không muốn thừa nhận——
Trước đây Mặc Nhiên đều trực tiếp đưa tay lên lau, nam nhân này bất chợt quay về khuôn phép cũ, làm y không kịp thích ứng.


Liên tiếp mấy ngày sau, đều luôn như thế.


Rõ ràng từng là người không chút cố kỵ, giờ lại như đứa trẻ mới yêu lần đầu, chỉ tận tâm tận lực đối xử tốt với Sở Vãn Ninh, cũng chẳng làm gì quá phận. Mặc Nhiên như thể lo sẽ khiến y sợ, mỗi bước đi đều cẩn thận từ lời nói đến hành động, có đôi khi Sở Vãn Ninh nhìn thấy rõ đáy mắt hắn cháy ngọn lửa dục vọng nóng bỏng, nhưng nam nhân chỉ yên lặng dùng lông mi dài phủi đi, sau đó, đôi tay to rộng nắm lấy mười ngón của Sở Vãn Ninh.


Lại nâng mi lên, dục vọng trong ánh mắt, đã bị ôn nhu che lấp.
Nhưng ôn nhu kia quá nhiều, làm Sở Vãn Ninh đôi khi sẽ tưởng là ảo giác của mình.


Thật giống như, Mặc Nhiên đối xử với người bị phá thành ảnh nhỏ, từng chút từng chút, dính lại với nhau, sợ dùng lực mạnh, sẽ phá vỡ y, nghiền thành bột mịn.


Sở Vãn Ninh cảm thấy như vậy cũng tốt, bình tĩnh, không nhanh không chậm, trong mơ kích thích như thêm dầu vào lửa, có điều, loại chuyện này mơ thì được, nếu thành sự thật, y sợ mình sẽ không chịu nổi.
Nhưng dù kiềm chế thế nào, cũng không thể ép tình yêu theo khuôn phép cũ, cuối cùng vẫn sẽ có.


Hôm nay y theo thường lệ ăn xong cơm chiều, cầm một quả mật đào chuẩn bị rời đi, đào còn chưa ăn được hai miếng, tay đã bị giữ lại, Sở Vãn Ninh cả kinh, ngẩng đầu lên thấy là Mặc Nhiên, liền thấp giọng quát:
"Ngươi muốn làm gì——"