Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 177: Sư tôn giả vờ ngủ

Edit: Chu
Beta: Shira
Sở Vãn Ninh đã không chợp mắt hai ngày, ngủ rất sâu, động tác Mặc Nhiên lại nhu thuận, nên lúc cả người y nằm trong lòng Mặc Nhiên bị bế tới giường, vẫn không bị làm phiền gì.
Mặc Nhiên đặt y lên giường, tay đỡ cổ y, đặt lên gối, sau đó đắp chăn cho y cẩn thận đàng hoàng.


Làm xong tất cả, hắn vẫn không rời đi, chỉ si mê chăm chú nhìn gương mặt, từ lông mày đen nhánh, từng tấc từng tấc rời xuống, tới đôi môi nhạt màu.
Đẹp.
Sư tôn của hắn, Vãn Ninh của hắn, sao lại đẹp tới như vậy.


Đẹp muốn chết, đẹp tới nỗi nhìn nhiều hơn một chút, tâm hắn đã mềm nhũn, hạ thân cứng rắn.


Da đầu hắn tê rần, lý trí cảnh cáo hắn, nhưng mà nhìn gương mặt Sở Vãn Ninh gần trong gang tấc, trên người có hương hải đường nhàn nhạt, rồi lại như có đôi tay mềm mại, xé rách y quan kín đáo của hắn, không che giấu mà câu dẫn hắn, cùng với ấm áp.


Có lẽ vì máu Mặc Nhiên chảy rần rật như sóng, lại có lẽ là vì tim như nổi trống không thể ngừng, hoặc có lẽ là vì ánh mắt hắn quá nóng bỏng, làm người ta tỉnh ngủ.
Tóm lại, Sở Vãn Ninh mở mắt, bỗng nhiên tỉnh dậy.
“…”


Nhất thời không ai lên tiếng, Mặc Nhiên cứng đờ tại chỗ, Sở Vãn Ninh vừa tỉnh ngủ lại càng kinh ngạc, đôi mắt phượng mở lớn, đối diện với ánh mắt nóng bỏng khó tan của Mặc Nhiên.
Sở Vãn Ninh đột nhiên cảnh giác: “Ngươi làm gì đấy?”


Biểu tình trên gương mặt anh tuấn trẻ tuổi của nam nhân làm người khó phân rõ, hắn chậm rãi nghiêng người xuống, làm Sở Vãn Ninh sợ tới động cũng chẳng dám động.
“Ngươi——“
Càng lúc càng gần.
Tim đập loạn thình thịch.
“Soạt——“


Đầu giường vang lên một tiếng nhỏ, ánh sáng quanh mình chợt tối lại, không khí rơi vào một khoảng ái muội mông lung.
Mặc Nhiên cúi người kéo rèm xuống, đứng dậy, ngồi lại bên giường.


Hắn cúi đầu chăm chú nhìn Sở Vãn Ninh nằm trên giường, tiếng cực trầm thấp: “Ta thấy sư tôn ngủ say nên muốn buông rèm xuống giúp người, không nghĩ tới, lại đánh thức người.”
Sở Vãn Ninh không lên tiếng, dựa vào gối, hơi nghiêng đầu, nhìn hắn.


Rèm giường mới buông xuống ánh vàng phất động sau lưng Mặc Nhiên, ánh nến bên ngoài mờ mịt mơ hồ, như hơi nước đọng lên cửa sổ. Quá mờ, gương mặt thanh niên anh tuấn đĩnh bạt cơ hồ không có cách nào để nhìn rõ, chỉ có đôi mắt sáng ngời trong đêm, như chứa ngàn sao trời.


Mặc Nhiên bỗng nhiên gọi y: “Sư tôn.”
“Hử?”
“Có chuyện này, ta muốn hỏi người.”
“…”
Dựa vào bóng tối, lá gan đồ đệ có lẽ cũng lớn hơn hẳn.
Trong lòng Sở Vãn Ninh siết chặt, thầm nghĩ: Có khi nào hắn muốn hỏi chuyện túi gấm kia không?


Trên mặt y không một gợn sóng, trong lòng lại dấy lên sóng to gió lớn.
—— Giờ giả vờ ngủ, còn kịp không?
Mặc Nhiên nói: “Ta ngủ ở đâu?”
Sở Vãn Ninh: “… … …”
Vì thế bận rộn hơn cả buổi tối, đêm ấy, Mặc Nhiên vẫn ngủ dưới đất——


“Giường nhỏ quá.” Kỳ thật hắn sau khi hỏi xong đã rất hối hận, mình huyết khí phương cương lại rõ mùi vị thân thể ăn vào xương tủy, vẫn không nên gần Sở Vãn Ninh quá. Dục vọng của nam nhân có thể đáng sợ tới mức nào, hắn không phải không biết.
“Ta có thể ngủ đất.”


“… Còn bao nhiêu giường?”
“Còn một giường.”
“Có lạnh không?”
“Sẽ không, ta trải thêm rơm rạ là được rồi.”


Mặc Nhiên nói xong liền ra ngoài lấy rơm rạ, ôm về một đống, lưu loát trải trên đất. Sở Vãn Ninh vừa bị hắn xoay qua xoay lại, tạm thời không buồn ngủ, nên nghiêng người, một tay vén rèm lên, yên lặng nhìn hắn bận rộn, tự bày ra tư thế sét đánh không kịp che tai một mình nằm trên giường.
“…”


“Ngủ thôi, sư tôn mơ đẹp.”
Mặc Nhiên nằm xuống, tự kéo chăn của mình lên, dùng đôi mắt đen như mực ôn nhu mà kiên định nhìn Sở Vãn Ninh trên giường.
Sở Vãn Ninh: “Ừm.”


Nhìn dáng vẻ “Ta rất thành thật” của Mặc Nhiên, Sở Vãn Ninh cũng nhẹ thở hắt ra, bày ra gương mặt “Ta rất cao lãnh”, làm như không chút để ý mà buông rèm, nằm cẩn thận.
Kết quả, Mặc Nhiên lại ngồi dậy.
“Làm gì thế?”
“Tắt đèn.”
Nam nhân đứng dậy, thổi tắt ánh nến.


Trong phòng rơi vào yên lặng, hai sư đồ nằm trên giường dưới giường ôm tâm sự, nhìn hoa hải đường và bươm bướm sáng lên trong bóng đêm vô hạn.
“Sư tôn.”
“Lại sao nữa? Ngươi có ngủ không đấy?”


“Ngủ.” Giọng Mặc Nhiên thực ôn hoà, trong bóng đêm, đặc biệt nhu thuận, “Chỉ là có một chuyện muốn nói với người.”
Sở Vãn Ninh mím môi, tuy không đoán mò nữa nhưng tim vẫn đập kịch liệt, lại không nhịn được mà cổ họng hơi khô.


“Ta muốn nói… Sư tôn ngủ, không cần câu nệ như thế, chỉ ngủ một góc.”
Giọng hắn mang theo ý cười, trầm thấp, nhưng rất êm tai.
Sở Vãn Ninh: “… Thói quen của ta rồi.”
“Vì sao?”
“Phòng quá lộn xộn, lúc trước xoay người ngã xuống, bị giũa trên đất cắt lên mặt.”


Mặc Nhiên nghe xong, nửa ngày không lên tiếng.
Sở Vãn Ninh chờ, không có động tĩnh, liền hỏi: “Làm sao thế?”


“Không.” Mặc Nhiên nói, nhưng giọng hắn nhỏ đi một chút, Sở Vãn Ninh nghiêng đầu, cách một lớp màn che mềm mại mơ hồ, nương theo ánh sáng của hải đường và bươm bướm, nhìn thấy hắn dịch lại gần phía mình thêm một chút.


Mặc Nhiên lại nằm xuống một lần nữa, cười nói: “Lúc có ta ở đây, sư tôn không cần lo, ngã xuống cũng không bị cắt vào đâu.”
Hắn dừng một chút, làm như tùy ý mà nói một câu: “Có ta.”
“…”


Một lát sau, Mặc Nhiên nghe thấy người nọ trên giường khẽ hừ một tiếng, sâu kín nói: “Tay ngươi cứng như thế, nếu ngã vào, cũng chẳng tốt hơn bị giũa cắt là bao đâu.”
Mặc Nhiên cười nói: “Còn có thứ cứng hơn cơ, sư tôn không biết thôi.”


Hắn vốn định nói tới cơ ngực, nhưng lời còn chưa dứt, đã nhận ra ý tứ những lời này thật ái muội. Sửng sốt một lát, vội nói:
“Ta không có ý đó đâu.”


Sở Vãn Ninh vốn dĩ nghe thấy câu đầu tiên đã rất trầm mặc xấu hổ rồi, nghe xong câu thứ hai, không khí giữa hai người càng hết thuốc chữa mà bị đẩy tới bên bờ vực.


Y đương nhiên biết Mặc Nhiên có hung khí còn cứng nóng hơn, so với cơ giáp mình chế tạo càng làm người khác không rét mà run, lướt qua bảng xếp hạng như gặp quỷ ở Tu Chân kia, mình còn vô tình chỉ cách một lớp y phục tự cảm nhận được. Đó là một loại nhiệt tình làm người tê dại run rẩy đáng sợ.


Sở Vãn Ninh nôn nóng mà nói: “Ngủ đi.”
“… Vâng.”
Nhưng mà sao có thể ngủ được chứ?
Dung nham của tình cùng ái dày vò họ, nóng bỏng chảy qua khiến da thịt nứt nẻ. Trong phòng quá yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng hít thở mỏng manh của đối phương, có thể nghe thấy động tĩnh trằn trọc.


Mặc Nhiên gối tay sau đầu, mở mắt, nhìn bươm bướm đỏ như lửa bay đầy nhà, một con bươm bướm nhẹ nhàng đáp xuống, ngừng lại trên rèm, nhiễm lên rèm một vùng hồng nhạt ôn nhu.
Trong lúc vắng vẻ như vậy, Mặc Nhiên chợt nghĩ tới một chuyện——


Năm đó ở Kim Thành Trì, người cứu mình ra khỏi ác mộng của Trích Tâm Liễu, mơ hồ nói một câu bên tai mình.
Khắc ấy thần thức quá mơ hồ, hắn cũng không rõ câu nói ấy có phải là ảo giác của mình hay không. Nhưng giờ nghĩ lại, bỗng nhiên cảm thấy có lẽ không phải mình nghe nhầm.


Có lẽ là sự thật.
Hắn nghe thấy Sở Vãn Ninh trong lúc ấy, nói một câu: “Ta cũng thích ngươi.”


Tim Mặc Nhiên đập càng lúc càng nhanh, việc nhỏ trước đây chưa từng chú ý giờ lại nảy mầm từng chút một trong khắc này, nở thành một bông hoa xinh đẹp, được lòng muông dạ thú của hắn nuôi dưỡng, thành một cây đại thụ.


Trong đầu hắn ầm ầm vang lên, trước mắt choáng váng càng cố càng thấy không ổn…
“Ta cũng thích ngươi.”
Ta cũng thích ngươi…


Nếu câu nói ấy là lúc trước mình nghe nhầm, nếu Sở Vãn Ninh chưa từng nói vậy, vì sao sau khi mình tỉnh lại từ ác mộng ở Kim Thành Trì, Sở Vãn Ninh lại không chịu thừa nhận y đã cứu mình?
Trừ phi là vì hắn không nghe nhầm!
Trừ phi khi ấy Sở Vãn Ninh thật sự đã nói——


Mặc Nhiên đột nhiên bật dậy, kích động khó có thể tự ức chế nổi, khàn khàn gọi: “Sư tôn!”
“…”
Tuy người trong rèm không có động tĩnh, Mặc Nhiên vẫn hỏi ra câu ấy: “Hôm nay ta, lúc giặt y phục, có nhặt được một thứ, là…”
Trong rèm thực yên tĩnh.


“Người có biết, là thứ gì không?” Lời nói đến bên miệng, bỗng nhiên giật mình, hắn thế mà ngu ngốc hỏi Sở Vãn Ninh như vậy.
Đối phương thật lâu không đáp lại.
Mặc Nhiên do dự, ánh mắt ướt át đen nhánh: “Sư tôn, người còn thức không?”
“Người có nghe thấy ta nói không…”


Rèm khẽ lay động, Sở Vãn Ninh vẫn không có động tĩnh, tựa hồ đã ngủ thật rồi. Mặc Nhiên đợi hồi lâu, không cam lòng, mấy lần muốn đưa tay vén rèm lên, vẫn dừng lại.
“Sư tôn.”
Hắn ngập ngừng, lại nằm xuống.
Tiếng rất nhẹ, có chút mềm mại.
“Người để ý ta đi.”


Sở Vãn Ninh đương nhiên sẽ không để ý tới hắn.
Cả người y hoảng loạn, đầu óc luôn thanh minh mà y tự hào bỗng phủ sương mờ mịt. Y nằm trên giường, mở to mắt nhìn bóng rèm, ngốc nghếch cứng đờ mà nghĩ: Mặc Nhiên rốt cuộc muốn làm gì?


Y nghĩ rất nhiều, đưa ra đủ mọi suy đoán không thể tưởng tượng, chỉ có đáp án rõ ràng nhất kia lại không dám nghĩ tới, không dám nghĩ rằng Mặc Nhiên cũng yêu y.


Chuyện này giống như một người đói muốn chết nhận được chiếc bánh nhân thịt thơm ngon, vì vậy phá lệ quý trọng nó, cho nên ăn hết vỏ bánh bên ngoài, đối với nhân thịt bên trong, luyếc tiếc nửa ngày mới cắn vào.
Sở Vãn Ninh nghe người ngoài rèm ôn nhu lại nôn nóng mà nỉ non.


Lặng lẽ kéo chăn lên, che lại cằm, miệng, mũi, chỉ lộ ra đôi mắt sáng ngời.
Sau đó, y cũng che cả đôi mắt lại, cả người rúc vào trong chăn.
Y đương nhiên nghe thấy, chỉ là không biết nên trả lời thế nào——
Tim đập thình thịch, lòng bàn tay rịn mồ hôi.


Y là người bị buộc tới đường cùng, chỉ hận không thể bật dậy dời non lấp biển mà gào lên: “Đúng vậy đấy ta mẹ nó là giấu cái túi gấm kia ta thích ngươi đã vừa lòng chưa cút đi đừng có hỏi nữa đi ngủ!”
Y dày vò lại thấp thỏm, trong lòng đã ngứa ngáy lợi hại.
“Sư tôn?”


“…”
“Thật sự đã ngủ rồi ư…”
Một lát sau, Sở Vãn Ninh nghe thấy Mặc Nhiên khẽ thở dài.


Y thấy đầu hơi váng, trong bóng tối, y vừa buồn bực tim lại vừa đập nhanh, vừa khẩn trương vừa ngọt ngào, ngũ vị tạp trần, chua xót khổ ngọt đều có đủ, y tự nhắc mình phải thong dong, cuối cùng mặt vẫn nóng bừng, không nhịn được trộm đạp chăn một cái.