Edit: Chu
Beta:
Phi Hoa Đảo tuy nghèo, nhưng chủ nhà giàu đương nhiên vẫn biết cách làm giàu, cực kỳ giàu có và đông người.
Nàng mặc áo lụa vàng cánh dơi, ngoại y vừa nhìn là biết tơ lụa thượng hạng của Côn Luân Đạp Tuyết Cung, tóc nửa bạc nửa đen được búi lên, cài trâm điểm ngọc phỉ thuý, lông mày dùng chì kẻ thượng hạng, trát phấn, môi màu hồng nhạt. Trên cổ có đeo một chuỗi ngọc, tai đeo đôi khuyên vàng lộng lẫy, được cảm bảo thạch đỏ lớn, nặng mà kéo hai bên nhĩ tai nàng xuống.
Nàng là nữ nhân đã đi qua nửa đời người, phương hoa sớm đã không còn, dáng người hơi mập, khuôn mặt đầy nếp nhăn, nhưng vẫn còn muốn trang điểm đẹp, thì đương nhiên nàng càng phải mặc thêm nhiều đồ quý giá, làm ra vẻ mình phá lệ mĩ mạo, cho nên đeo một đống trang sức châu nọc, là lão ba ba khoác lụa đỏ.
Lão ba ba này chiếm nửa đảo, đây chỉ là quảng trường mà ba ba già có thể thong thả ung dung đi dạo, đã ngồi lên bảo toạ lớn từ lâu, xem xét những lưu dân đến từ Lâm Nghi.
“Sao có thể nhận được?” Nàng nâng mí mắt nặng nề, vô âm vô dương liếc trưởng thôn, “Ngân lượng còn chưa đưa, để bọn họ ở nhà làm gì? Cơm thì sao, ăn nhiều hay ít?”
“Không ăn bao nhiêu… Đều là đồ dư lại của người trong thôn, ăn không nhiều.” Thôn trưởng nói nhỏ.
Lão ba ba đỏng đảnh hừ một tiếng, bảo: “Tiền kia ấy à. Gạo, không phải đều trồng trên đất Tôn Tam Nương ta sao? Năm nay mất mùa, ta còn phải mở kho cứu tế mỗi nhà trên đảo mười cân lúa, một lu nước. Cho các ngươi ăn cũng không sao, đều là người một nhà cả, nhưng các người cho lưu dân từ Lâm Nghi ăn, chỉ sợ không tốt lắm thôi?”
“Tam nương tử nói đúng.” Thôn trưởng cười làm hoà nói, “Nhưng bà xem, đây đều là người già trẻ nhỏ, trời lạnh cũng đáng thương, bà tâm địa Bồ Tát, hay bỏ đi.”
Lão ba ba trừng đôi mắt nhỏ: “Sao có thể bỏ? Tiền đó, đều là tiền cả đó.”
Thôn trưởng: “…”
“Mỗi nhà lấy bao nhiêu thức ăn cho họ?” Lão ba ba hỏi, “Lúc nãy để các ngươi liệt kê, còn nhớ không?”
Thôn trưởng hết cách, đành nói: “Nhớ, ở đây.” Nói rồi đưa một quyển sổ tay nhỏ cho Tôn Tam Nương lão ba ba, Tôn Tam Nương nâng tay, chỉ tay đeo chín vòng xuyến tử, màu bạc điểm đá quý đủ màu, che nửa cánh tay nàng ta.
“Ừm.” Nàng lười biếng xem qua, đặt sổ vào hộp, bấm tay tính, nói, “Các ngươi là heo à, ăn nhiều vậy, mới một lát như thế, đã ăn hết hai mươi sáu cái màn thầu, màn thầu của chúng ta lại to, lấy chín mươi bạc của các ngươi cũng không quá. Mặt khác uống hết nửa lu nước, ta đều phải chuyển từ Lâm Nghi về, Lâm Nghi bán cho ta ba kim một lu, ta cũng phải tính phí vận chuyển, bán cho các ngươi bốn kim, nửa lu là hai kim, tổng cộng hai kim chín mươi bạc. Đúng rồi, Trương tỷ.”
Nữ nhân quen thuộc bị gọi tên run lên, vội ngẩng đầu: “A, Tam Nương tử.”
Tôn Tam Nương cười nói: “Màn thầu nhà tỷ ngon nhất, cũng nhiều nhân nhất, trong đều là rau thịt, cũng tới tính tiền đi.”
“Cái này… Tầm mười cái màn thầu thịt đậu, tính sao giờ?”
“Sao không tính được, mười cái màn thầu thịt đậu, tương đương, ta thu một đồng, cũng không quá phận.”
“…”
“Vậy là hai kim chín mươi bạc một đồng.” Tôn Tam Nương nói, “Còn nữa, các ngươi ngủ ở phòng người làm nhà ta, nhà tuy không phải của ta, nhưng đất của ta, các ngươi ngủ nửa canh giờ, nửa canh lấy mỗi người bảy mươi đồng.”
Nàng nói, quay đầu hỏi người quản sự: “Bọn họ có bao nhiêu người?”
“Thưa Tam Nương, có bốn mươi chín người.”
“Không đúng nha, không phải lúc trước nói có năm mươi mốt sao? Hai người kia đâu?”
Lời còn chưa dứt, chợt nghe giọng âm trầm truyền tới:
“Ở đây.”
Sở Vãn Ninh tuy không mặc bạch sam, mà là y phục xanh nhạt, nhưng vẫn khí hoa thần lưu, có khí tức lạnh lẽo, đôi mắt hơi hướng lên trên, con ngươi trong treo, lạnh lùng kiêu căng, như lưỡi đao sắc bén ra khỏi vỏ.
Tôn Tam Nương là người bình thường, thấy tu sĩ, lại không sợ hãi.
Nàng hơn nửa đời làm việc, cho dù xoi mói tính toán chi li, cũng không đáng, để người ghê tởm.
Nên nàng không nhanh không chậm nói: “Hoá ra là vị Tiên Quân này, khó trách không cần ngủ. Những người này là ngươi cứ đến? Tới đúng lúc lắm, nhanh chút, đưa tiền đây.”
Thôn trưởng thấp giọng nói: “Tam Nương, hai vị này không phải từ Nho Phong Môn, là Tiên Quân của Tử Sinh Đỉnh, bà không cần như vậy…”
“Ta quan tâm môn phái nào à, ta nhận tiền không nhận người.”
Sở Vãn Ninh liếc những lưu dân co lại với nhau, vì lạnh run lẩy bẩy, giơ tay, hạ một kết giới kim hồng, giúp họ xua lạnh, rồi quay đầu nói: “Ngươi muốn bao nhiêu?”
“Hai kim, chín mươi ba bạc, bốn trăm ba mươi đồng.”
Tôn Tam Nương tuy đáng ghét, nhưng giờ họ không thể đi đâu, Sở Vãn Ninh biết mình nếu đắc tội với nàng, sẽ liên luỵ những người mình đưa theo, nên tuy sắc mặt rất kém, vẫn lấy tiền từ túi càn khôn, ném cho nàng.”
“Bên trong có khoảng tám mươi kim.” Y đưa hết tiền của Tiết Chính Ung cho, giờ tiền trên người không còn nhiều, “Chúng ta muốn ở bảy ngày, ngươi đếm thử, có đủ không.”
“Không đủ.”
Tôn Tam Nương sao có thể tự làm, đưa tiền cho thủ hạ, để thủ hạ đếm thử.
“Tám mươi kim chỉ có thể ở nhiều nhất ba ngày, còn chưa tính tiền cơm đâu.”
“Ngươi——!”
“Nếu Tiên Quân không phục, ta có thể tính rõ. Người làm ăn trong sạch, mỗi thứ ta có thể nói rõ với ngươi.”
Giờ Mặc Nhiên cũng đến, tiền hắn mang cũng không nhiều, góp chung với Sở Vãn Ninh thì cùng lắm, miễn cưỡng để năm hai người ở bốn ngày.
Tôn Tam Nương nhận tiền, cười nói: “Giữ các ngươi bốn ngày, sau bốn ngày, nếu không có tiền, ta không quan tâm lửa tắt hay không, các ngươi lập tức rời khỏi đây.”
Vì để tiết kiệm chi phí, tối đó, Sở Vãn Ninh không ăn, y dùng hải đường truyền âm vượt qua biển, thử liên lạc với Tiết Chính Ung, sau đó về phòng nhỏ mình ở.
Nhà này còn đơn sơ hơn hồi ngày mùa ở Ngọc Lương Thôn, vì phòng trống trên đảo không nhiều, mọi người phải ở thành cặp, Sở Vãn Ninh không quen ở chung với người lạ, nên chỉ có thể ngủ cùng Mặc Nhiên.
Ngoài phòng đèn sáng rỡ, Mặc Nhiên lại không ở, chẳng biết đã đi đâu rồi.
Sở Vãn Ninh cởi ngoại bào, sam bào tuy làm tinh xảo đẹp đẽ, nhưng vải may không thể tốt hơn bạch y mà y mặc, trên đã dính tro tàn từ đám cháy, còn có vết máu. Y đổ một thùng nước ấm, chuẩn bị xuống tay giặt, cửa mở.
Sở Vãn Ninh nâng mắt nhìn hắn: “Đi đâu thế? Về muộn vậy.”
Mặc Nhiên vào phòng, hắn cầm một lồng tre, gió bên ngoài hơi lớn, trời lại quá lạnh, hắn liền ôm lồng tre trong lòng, nâng mắt, chóp mũi vì lạnh mà hồng hồng, cười nói: “Vào phủ Tam Nương xin cơm đó.”
Sở Vãn Ninh sửng sốt: “Ngươi đi xin cơm?”
“Đùa thôi.” Mặc Nhiên nói, “Ta mang ít đồ ăn về.”
“Món gì?”
“Màn thầu.” Mặc Nhiên hơi ngại, “Còn có một bát canh cá, một bát thịt kho tàu, tiếc là không có điểm tâm ngọt. Tôn Tam Nương kia quản chặt quá, người trong thôn đều sợ bà ta, không dám cho ta đồ ăn nữa, ta liền đến phủ nàng ta, dùng chuỷ thủ bạc tuỳ thân đổi với bà ta.”
Sở Vãn Ninh nhíu mày nói: “Bà ta đúng là lòng dạ hiểm độc, chuỷ thủ bạc tuỳ thân kia của ngươi ta biết, trên đó còn khảm linh thạch, sao có thể đổi chút đồ như vậy được?”
“Không phải vậy, ta mặc cả với bà ta, đổi lấy năm mươi hai phần, ai cũng có, từ phòng bếp làm.” Mặc Nhiên cười nói, “Nên sư tôn không cần lo cho người khác, ngoan ngoãn ăn mấy thứ này đi.”
Sở Vãn Ninh thực sự cũng hơi đói, ngồi vào bàn, uống vài ngụm canh cá ấm, sau đó cầm màn thầu, ăn cùng thịt kho tàu. Tôn Tam Nương bủn xỉn, không cho nhiều thịt, phần lớn đều là mỡ, Sở Vãn Ninh không thích ăn, nhưng chấm canh ăn với màn thầu, vị cũng được, y lại cắn một cái, lại ăn tới cái thứ hai.
Mặc Nhiên nhìn lướt qua thùng nước còn nóng, hỏi: “Sư tôn muốn giặt y phục?”
“Ừ.”
“Ngoại bào thôi mà, ta giúp sư tôn giặt.”
“Không cần, ta tự làm.”
Mặc Nhiên nói: “Không sao, ta cũng phải giặt nữa, tiện tay thôi.”
Hắn nói xong liền cầm mấy thứ mình vứt trên giường lúc thay y phục, sau đó xách thùng gỗ ra ngoài.
Ánh trong trong viện sáng tỏ, Mặc Nhiên ngửa đầu nhìn thoáng qua, thầm nghĩ không biết Tiết Mông và bá phụ bọn họ ra sao rồi, Diệp Vong Tích và Nam Cung Tứ đi đâu. Lại nhìn lửa lớn bên bờ biển kia, vẫn cuồn cuộn như máu, ngày đêm không ngừng, đốt lên tận trời cao.
Tống Thu Đồng, còn có… Kẻ kia.
Người Nho Phong Môn kiếp trước hắn hận thấu xương, vì vậy tàn sát toàn bộ.
Có lẽ đều đã chôn thân trong biển lửa.
Mặc Nhiên thở dài, không nghĩ tiếp. Hắn buông thùng gỗ, múc ít nước lạnh, xắn tay áo bắt đầu giặt y phục.
Sở Vãn Ninh gia hoả này, làm cơ giáp cũng tốt, viết quyển trục cũng được, đều đâu vào đấy không chút cẩu thả, nhưng một khi để y làm ít việc như nấu cơm giặt đồ, liền hỏng bét.
Ví dụ như Mặc Nhiên trước khi giặt y phục, sẽ theo thói quen lục túi Càn Khôn trước, xem qua túi một lần, để tránh có vật quan trọng gì bị dính nước, nhưng Sở Vãn Ninh lại thường xuyên không nhớ được bước này.
“… …”
Đối mặt với việc lấy được một đống đồ linh tinh từ y phục Sở Vãn Ninh, Mặc Nhiên lâm vào trầm mặc.
Mấy thứ gì thế này?
Khăn tay hải đường.
Vẫn ổn, còn bình thường.
Các loại đan dược.
Cũng không phải tật xấu gì.
Một đống kẹo…
Mặc Nhiên hơi cạn lời, nhìn kỹ lại, hình như là kẹo sữa bò mình mua cho y lúc ở Ngọc Lương Thôn.
Còn chưa ăn hết ư?
Xuống chút nữa, Mặc Nhiên hoảng sợ.
… Bùa nổ á?
Mặt Mặc Nhiên tái mét, lập tức nhấc lá bùa đã ướt một nửa từ nước lên, ướt nhẹp, cơ hồ là sợ hãi.
Sở Vãn Ninh người này nghĩ cái gì trong lòng thế? Có thể trực tiếp mang theo bùa nổ bên người mà không có gì đựng vậy à? Tuy nói khả năng tự nổ rất bé, nhưng cũng quá nguy hiểm rồi, đùa đấy à?
Mặc Nhiên cau mày, vội đem y phục của y xem kỹ lại một lượt, đem hết mấy bùa nổ, bùa đóng băng, Trấn Hồn Phù đặt ra, nhận ra thế mà bùa vẽ tiểu long thăng long cũng bị Sở Vãn Ninh vô tâm nhét trong đó.
Nếu không xem lại, mấy lá bùa này ngâm trong nước, phần lớn đều dùng không nổi nữa, Sở Vãn Ninh cũng thật là…
Mặc Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, đen mặt, sau này xiêm y của sư tôn, tuyệt đối không thể để y tự giặt.
Đang nghĩ, bỗng có một thứ nho nhỏ, từ trong túi áo tuột ra. Mặc Nhiên không thèm để ý, cho rằng lại là pháp chú linh phù vớ vẩn gì đó, tiện tay nhấc lên, liếc một cái.
Một liếc này, hắn ngẩn người.
Đó là một túi gấm cũ, thêu hoa hợp hoan, cánh hoa đã phai màu, không còn tươi đẹp như lúc đầu nữa.
Hơi nghi ngờ, lại hơi mờ mịt, hắn mơ hồ thấy thứ này rất quen, nhất định đã thấy ở đâu rồi, nhưng thời gian đã lâu, hắn nhất thời không nhớ ra nổi.
Mặc Nhiên xoa nhẹ túi gấm nhỏ, ánh mắt đen nhánh khoá chặt, trong ánh mắt lập loè ánh sáng. Chuyện cũ từng chút vụt qua, trong năm tháng chảy xiết hắn muốn nhớ ra nguồn gốc túi hợp hoan này.
Vải gấm nhẹ nhàng hơi lạnh, lâu năm mà bạc màu.
Hắn cầm trong tay nhìn kỹ, lật qua lật lại, nhưng không thể nhớ ra nổi. Hắn lo trong này lại chứa vật nguy hiểm như “Bùa nổ”, nên mở nó ra, nhìn lướt qua.
“…”
Là một lọn tóc.
Không đúng, nhìn kỹ lại, kỳ thật là hai lọn.
Bện vào nhau, quấn lấy nhau, thiên la địa võng, chặt chẽ. Trong thời gian của quá khứ vội vội vàng vàng, chúng vẫn luôn quấn lấy nhau, làm bạn của nhau, chợt nhìn thấy, còn tưởng là một lọn, kỳ thật lại là hai lọn tóc đen, sớm đã khó xá khó phân.
“Tóc?”
Mặc Nhiên ngẩn ra, trước mắt hiện lên mảnh vụn nhỏ.
Hắn lẩm bẩm nói: “Túi gấm… Túi gấm hợp hoan…”
Bỗng nhiên, hắn nhớ tới một chuyện cũ. Ngay sau đó chuyện ấy như ngọn lửa bùng nổ trong lòng, đốt nóng lồng ngực. Đôi mắt hắn vì kinh ngạc mà mở lớn.
Quỷ Tư Nghi.
Hắn nhớ tới.
Kim Đồng Ngọc Nữ ở Thải Điệp Trấn trong lễ giao bôi mà kết tóc chứng minh tình duyên——hắn nhớ tới…
Từ nay hai cô hồn làm bạn, cùng trời cuối đất không chia lìa.
Hắn… Nhớ ra.
Hắn nhớ ra!!
Quỷ Tư Nghi Trấn Thải Điệp lúc trước, khi hắn và Sở Vãn Ninh thành thân trong minh hôn, Kim Đồng Ngọc Nữ cắt hai lọn tóc, cho vào túi gấm hợp hoan, giao cho Sở Vãn Ninh giữ.
Chính là túi gấm này.
“Sao lại vậy.”
Trong đầu Mặc Nhiên ầm ầm nổ vang, máu chảy rần rật, nháy mắt phát ngốc.
“Sao có thể…”
Hắn siết chặt túi gấm này, tay hơi hơi phát run, trong mắt có ánh sáng dị động, loé ngạc nhiên, hoảng sợ, không tin nổi, mờ mịt vô thố, mừng như điên thậm chí là bi thương.
Sư tôn… Sở Vãn Ninh…
Y, y vì sao… Vì sao muốn giữ thứ này?