Edit: Chu
Beta:
Chỉ trong nháy mắt, Từ Sương Lâm bị cánh tay từ sinh tử môn vươn tới, kéo vào không gian khác, Nam Cung Tứ muốn đuổi theo, nhưng căn bản không có khả năng, vết nứt không gian sau khi cả người Từ Sương Lâm đi vào lập tức khép lại, ầm ầm đóng chặt.
Trong trời đêm không còn dư lại cái gì, chỉ còn góc áo nhỏ của Từ Sương Lâm, chưa kịp rút vào khi sinh tử môn khép lại, đang lay động, trong tĩnh mịch, rơi vào hồ, vải may trắng bị nước thấm ướt, thong thả chìm xuống đáy hồ…
“Sao có thể.” Mặc Nhiên lẩm bẩm, “Trên đời này sao lại có người chân chính nắm giữ thời không sinh tử môn?”
Kiếp trước làm Đạp Tiên Quân, hắn biết rõ, trên đời có ba loại cấm thuật: Trân Lung Kỳ Lục, bí thuật trọng sinh, thời không sinh tử môn.
Hai loại cấm thuật trước tuy khó tập, nhưng ở đất Tu Chân giới không phải chưa từng nghe thấy, ví dụ như mình kiếp trước, như Hoài Tội đại sư, hoặc một số người có thể thi triển hai loại thuật pháp này.
Duy chỉ có ghi chép về thời không sinh tử môn, trong sử sách ghi lại ít ỏi không có mấy, lần phát sinh gần nhất cũng cách mấy ngàn năm trước, vì một vị tông sư quá đau buồn khi mất đi ái nữ, đau lòng khó nhịn, vì thế mở ra mấy quyển cấm thuật này, muốn đưa con gái từ một thời không khác về thế giới của mình.
Nhưng mà, hành động của ông bị chính mình ở một thời không khác nhận ra, đều là phụ thân, “ông ta” ở thế giới khác làm sao cho phép con gái mình bị cướp mất, lúc hai người liều chết quyết đấu, khe thời không mở ra vặn vẹo biến hình, cuối cùng kéo con gái họ vào trong khe hở, nghiền thành bột mịn…
Tông sư kia sau khi về muốn phát điên, từ đấy phong quyển trục cấm thuật trong thần mộc Viêm Đế, mà ông ta từ đó quy về ở ẩn, là người cuối cùng nắm giữ thời không sinh tử môn.
Vì cấm thuật này đã lâu không rời vỏ, những năm gần đây, càng nhiều tu sĩ hết lòng tin vào việc cấm thuật thời không sinh tử môn không hề tồn tại, nhưng thật ra kiếp trước Mặc Nhiên, nhân đạo hắn vô biên, lại nắm giữ được tàn quyển trong tay, dùng khả năng của bản thân, mở ra một khe hở—-
Nhưng mà, khe hở kia chỉ gần hoàn thành không gian dịch chuyển, hơn nữa cực kỳ bất ổn, Mặc Nhiên từng thử ném một con thỏ vào, muốn dịch chuyển nó đến nơi cách mấy ngàn dặm, con thỏ xuyên qua, chẳng qua vì khe hở không ổn định, lúc ra mọi thú bên trong, nội tạng đều ở ngoài, còn da lông lộn vào trong, biến thành một mớ huyết nhục mơ hồ, tim vẫn còn đập thình thịch.
Sau đó Mặc Nhiên lại thử nhiều lần, trăm lần đều sẽ xảy ra biến cố, biến cố xảy ra cực kỳ ghê tởm, phanh thây, xé thành mảnh nhỏ, thậm chí đã xảy ra từ lâu, nhưng cơ thể hơn nửa canh giờ sau mới bị vứt ra khỏi khe.
Nhưng dù vậy, cũng đủ dấy lên sóng to gió lớn ở Tu Chân giới, cơ hồ tất cả mọi người đều cảm thấy Mặc Nhiên đã khôi phục thời không sinh tử môn lại còn tinh thông, nhưng hắn lại không xác định được: Hắn không từng thấy cấm thuật đệ nhất ở mấy ngàn năm trước, nhưng trong sử sách ghi lại, hắn cảm thấy thuật pháp mình khôi phục, kém xa thời không sinh tử môn chân chính.
Sở Vãn Ninh đến gần mặt hồ, giơ tay nhặt miếng vải Từ Sương Lâm để lại lên, nhắm mắt cảm nhận chút hơi thở trên nó, nhưng lại càng thêm mơ hồ.
Y lắc đầu nói: “Không hoàn toàn là thời không sinh tử môn, người kia chỉ giữ nửa tàn quyển, xem linh lực này, hẳn chỉ có thể xem là không gian môn, không thể gọi là thời không môn được.”
“Có ý gì?”
“Chính là nói, pháp thuật này còn kém xa cấm thuật chân chính.” Sở Vãn Ninh nói, “Ta có thể cảm nhận được linh lực còn sót lại từ không gian kia, nói cách khác, Nam Cung Nhứ bị người đó kéo vào vết nứt không gian, ngay lập tức sẽ tới một nơi khác.”
Mặc Nhiên thầm nghĩ, vậy không phải không khác thời không sinh tử môn của mình kiếp trước là bao à? Nếu chỉ vậy, cũng không phải không có khả năng làm ra.
Nhưng trong lòng hắn vẫn còn bóng ma, hắn nói: “Nếu là đệ nhất cấm thuật chân chính thì sao? Thi triển sẽ thế nào?”
Biểu tình Sở Vãn Ninh có chút vi diệu, dừng một chút, mới nói: “Nếu là thời không sinh tử môn chân chính, có thể làm được căn bản không chỉ ngừng ở xé rách không gian, nó thậm chí có thể đưa Nam Cung Nhứ đến hồng trần khác.”
Nhưng mà nghe câu nói như thế, thần sắc Mặc Nhiên khẽ biến, mím mím môi theo, không lên tiếng nữa.
Kiếp trước hắn không có nhiều học thức, vơ vét văn hiến cũng không biết tin được mấy phần, với đại tông sư trong lời đồn, đưa con gái từ thế giới khác quay về, kỳ thật hắn cảm thấy không đáng tin.
Giờ lời ra khỏi miệng Sở Vãn Ninh, Mặc Nhiên mới tin tưởng hoàn toàn, nhưng loại tin tưởng này là cho hắn từng đợt hàn ý.
—— Sở Vãn Ninh không ở năm năm, Mặc Nhiên đọc nhiều kinh điển, kỳ thật trong lòng luôn cảm thấy chuyện mình trọng sinh cũng thật kỳ quái.
Kiếp trước hắn chưa từng thấy thuật trọng sinh chân chính, vốn cho rằng cái gọi là “trọng sinh”, hẳn là dừng lại giống như mình thôi, trở lại lúc trước khi chết, bắt đầu lại tất cả.
Nhưng đời này thấy Hoài Tội đại sư thi triển một đại cấm thuật, Mặc Nhiên có nơi nghĩ trăm lần cũng không ra: Thuật trọng sinh của Đại sư, là đưa hồn phách Sở Vãn Ninh quay về từ địa phủ, trở lại không hề hư thối, thân thể cũng không bị hao tổn nghiêm trọng, sau đó vẫn sống tiếp trên đời này.
Loại trọng sinh này, so với chuyện mình trải qua, không giống nhau.
Nếu nói kiếp trước, mình sau khi chết, có người dùng cách của Hoài Tội đại sư cứu mình, như vậy mình nên trọng sinh ở Vu Sơn Điện, vẫn là Đạp Tiên Đế Quân làm người ta nghe thấy đã sợ vỡ mật, Sở Vãn Ninh, Sư Muội, bá phụ bá mẫu… Những người này hẳn nên chết, chẳng còn ai bên cạnh mình nữa.
Vì thế hắn lại suy đoán phương pháp trọng sinh trên đời này, có lẽ không chỉ có một loại, nên cách khiến hắn trọng sinh không giống Sở Vãn Ninh, nhưng giờ, nghe Sở Vãn Ninh khẳng định cấm thuật “Thời không sinh tử môn” không có ai biết, hắn lại có một ý nghĩ đáng sợ hiện lên——
Mình có phải không chỉ chịu thuật trọng sinh, đồng thời còn bị đưa qua thời không sinh tử môn, làm một kẻ đáng ra nên chịu đủ loại giày vò ở thời không khác, xé rách thời không, đến nơi tất cả chưa hề xảy ra, vẫn còn một năm kịp để quay đầu.
Nếu như thế, hành động của hắn, chẳng phải sẽ bị kẻ sau màn nhìn trộm? Tất cả có được, bao gồm việc hắn trọng sinh, chẳng phải là kế hoạch một tay người nọ, cũng ở sau lưng nhìn mà không lên tiếng?
Mặc Nhiên bất giác không rét mà run.
Nhưng mà hắn chưa kịp nghĩ sâu xa, phía xa đã nghe thấy tiếng nổ lớn rung trời chuyển đất.
Sở Vãn Ninh bảo: “Qua đó xem.”
Lời còn chưa dứt, bảy mươi hai thành Nho Phong Môn đang cháy lớn kia, như đồ vật Từ Sương Lâm bày ra từ trước bị thiêu cháy, thế lửa đại liệt, cao mấy chục thước, thẳng lên trời cao.
Giờ khắc này, cho dù Mặc Nhiên không chạy tới, cho dù cách Nho Phong Môn mấy trăm dặm, đều có thể thấy ánh lửa chiếu sáng bóng đêm rực rỡ này.
Tiết Chính Ung đã đưa Vương phu nhân ra khỏi biển lửa, lúc quay lại nhìn, chợt thấy xung quanh có hai bóng hình dây dưa thân thể, dáng vẻ một nam một nữ dần hiện lên, Tiết Chính Ung sợ ngây người: “Đây là… Sao thế này?”
Vương phu nhân xuất thân danh môn, thấy nhiều bảo khí, lập tức biến sắc, nói: “Là một loại cuộn ghi lại hồi ức. Loại tranh cuộn này không cần thuật pháp, chỉ cần người thi thuật bày ra trước, chỉ cần có đám cháy, phong ấn bên trong lập tức xuất hiện, lửa không tắt, cuộn ký ức vẫn còn mãi.”
“Vẫn còn mãi?” Tiết Chính Ung có chút không chịu nổi, nhìn biển lửa cắn nuốt Nho Phong Môn, trong mắt thế mà có mấy phần thương hại.
Người khác lộ tẩy, đều tìm nhân chứng, nói với nhau mấy câu, lại mang vật chứng tới, chuyện này không khác lắm.
Từ Sương Lâm thì sao? Đó là kẻ điên, tự đêm hồi ức mình có làm thành quyển trục, để lửa lớn chiếu cao lên trời, muốn cho cả thiên hạ thấy gia môn mình dơ bẩn thế nào. Hắn dùng biển lửa bao la hùng bĩ làm thành tranh, dùng thuật pháp làm những tiếng thì thầm to như tiếng sấm, hận không thể khiến kẻ điếc cũng nghe thấy.
“Từ Sương Lâm này, tột cùng muốn làm gì?” Tiết Chính Ung ngồi trên thân kiếm phóng lớn, ngự kiếm cùng Vương phu nhân giữa không trung, khuông mặt ông bị ánh lửa chiếu lên khi tối khi sáng, lẩm bẩm, “Chẳng lẽ hắn còn chưa moi móc đủ gốc gác Nho Phong Môn, muốn vạch trần tiếp à?”
Vương phu nhân: “…”
“Đủ rồi đi, quá đủ rồi, Nho Phong Môn bị hắn cắt nhiều vết như thế, trở thành trò cười Tu Chân giới, hắn sao còn không buông tha…”
Nhưng tiếng nữ tử vang trong biển lửa, những tu sĩ chạy thoát ra từ hồng liên luyện ngục, đều ngẩn cả người giữa không trung xem kịch vui.
Tiết Chính Ung cũng ngây người.
“Liễu ca, hai ta đều đã là người lớn tuổi rổi, huynh, huynh sao còn không đứng đắn như vậy… Ưm…”
Theo đó là tiếng rên rỉ mềm mại, bóng dáng hai người trong biển lửa dần rõ ràng, giữa biển lửa khắp Nho Phong Môn, hai thân ảnh kia phóng khoáng, chỉ là hoa văn năm cánh hàm hoa trên cánh tay trắng nõn của nữ nhân kia, bị phóng lớn như vậy, phía tên vẽ con dơi sợi lông đều nhìn rõ ràng.
Mọi người trợn mắt há mồm, đều quay sang nhìn Giang Đông Đường trong Thập đại môn phái Tu Chân giới.
Vị nữ chưởng môn Giang Đồng Đường mặt vàng như đất, cứng như gỗ ngự kiếm, đứng trong gió đêm.
Trên cánh tay bà ta, rõ ràng, là hoa văn năm cánh hàm hoa kia…
Bà ta không hề nghĩ tới, chuyện mình tư thông cùng Nam Cung Liễu, lại bị tất cả nhìn thấy, cũng bị làm thành quyển trục, trần truồng, không che không giấu——
Cho cả thiên hạ biết.
Nháy mắt bà ta liền phát ngốc.
Cũng có Mặc Nhiên phát ngốc, cơ hồ trong nháy mắt hình ảnh Thích đại chưởng môn loã thể xuất hiện giữa không trung, Mặc Nhiên lập tức che kín mắt Sở Vãn Ninh.
“Đừng nhìn.”
Sở Vãn Ninh: “…”
Hành động này cơ hồ là bản năng, hắn có tràn ngập dục vọng chiếm hữu Sở Vãn Ninh, đã từng muốn chiếm hữu cơ thể người này, chiếm hữu tiếng thở dốc, rên rỉ, tiếng nghẹn ngào vỡ vụn giữa răng môi. Giờ, hắn càng muốn chiếm hữu tâm hồn trong sạch thuần khiết của Sở Vãn Ninh.
“Đừng xem, đặc biệt bẩn.”
Cũng không phải đặc biệt bẩn à? Sở Vãn Ninh thầm nghĩ. Dù có che mắt thì sao? Bên tai vẫn vang lên tiếng hoan ái ái muội của nam nữ.
Sở Vãn Ninh trầm mặc, dưới đôi tay Mặc Nhiên che trước mắt mình, muốn cố gắng trấn định, nhưng mặt không tự chủ được mà nóng lên.
“A… Nhanh, nhanh chút nữa… Còn, còn muốn… Ưm…”
Mặc Nhiên: “… …”
Sở Vãn Ninh: “… …”
Có lẽ vì bị che mắt, nên cảm quan càng rõ ràng, tiếng Thích chưởng môn mềm mại như móng động vật non, leo lên sống lưng, nơi đi qua đều ngưa ngứa. Không biết có phải cố tình hay không, tiếng bà ta ngập tràn ái dục nóng bỏng, với nam nhân xâm lược bà ta mà nói, như bộ rễ thô cứng của cự mộc, chôn sâu vào bùn đất, tràn ra ào ạt xuân thuỷ, trong không khí như nhiễm mùi tanh hôi.
Động tĩnh này làm Mặc Nhiên nôn nóng, cũng không biết nên làm sao nữa.
Hắn muốn tiếp tục che mắt Sở Vãn Ninh lại, nhưng cũng muốn che cả tai y.
Càng muốn mạng chính là, trong không khí hương diễm kỳ lạ, Mặc Nhiên bỗng cảm thấy, khát vọng nhất trong lòng mình không phải che tai, cũng không phải bịt mắt, trong ngực hắn như có sói hổ táo bạo, gầm lên, xúi giục hắn, sai khiến hắn.
Tuy rằng trong lúc không khoẻ này, nhưng hắn bỗng hoảng sợ nhận ra mình muốn nhất, kỳ thật là muốn siết chặt Sở Vãn Ninh từ phía sau, đem người không hề đề phòng này ôm chặt lấy, than mật cọ lên lưng y, nóng bỏng mà ɭϊếʍƈ ʍút̼ vành tai, sau đó nghiêng mặt y qua, kịch liệt hôn lên môi y.
Ánh mắt hắn u ám, nhìn chằm chằm Sở Vãn Ninh gần trong gang tấc không thể nhìn thấy, hô hấp dần dần trở nên gấp gáp.
Sở Vãn Ninh tuy cường hãn hung ác, nhưng thân thể vốn không còn là đối thủ của mình, nếu mình tồn tại ý niệm làm ra chuyện xấu gì đó, cũng sẽ như đời trước, Sở Vãn Ninh không có cơ hội phản kháng, nam nhân sức lực quật cường này, cũng chỉ có thể cố nén tiếng rên rỉ giữa răng môi.
Nhịn đến cực hạn, lại trốn không thoát mà bị hắn xoa nắm gặm cắn vận mệnh.
Người trước mặt lại không biết Mặc Nhiên giờ đang nghĩ gì, tựa hồ để dẹp không khí xấu hổ này sang một bên, Sở Vãn Ninh thấp giọng mắng câu: “Thật kỳ cục.”
“Vâng.” Cổ họng Mặc Nhiên khô khốc, ánh mắt lại ướt át, trầm thấp phụ hoạ theo, “Là thực kỳ cục.”
“Thích Lưỡng Cơ kia, rõ ràng là đã kết hôn, chồng bà ta mới chết, bà ta nhận ghế chưởng môn Giang Đồng Đường, ai ngờ bà ta đã có thể quay đầu làm chuyện bậy bạ với Nam Cung Liễu.” Sở Vãn Ninh thập phần xem thường, lời ít ý nhiều mà nói, “Hoang đường.”
“Vâng.” Cứ việc đúng lúc như vậy, trong lòng liều mạng khắc chế không nổi, Mặc Nhiên cũng không hề cảm thấy miệng mình đưa tới gần hơn chút, cơ hồ ngay trên cổ Sở Vãn Ninh rồi. Hắn thất thần nói, “Là rất hoang đường.”
Hắn nhàn nhạt quét mắt qua vòm trời, Nam Cung Liễu còn đang kịch liệt điên đảo cùng Thích Lương Cơ.
Mơ hồ nhớ tới, tuổi tác của Thích Lương Cơ lớn hơn Nam Cung Liễu rất nhiều, chồng bà ta là nghĩa huynh của Nam Cung Liễu, theo bối phận mà nói, Nam Cung Liễu nên gọi bà ta một tiếng “Chị dâu”.
Cũng không biết hai người thanh thanh bạch bạch, đến cùng là thế nào.
Nhưng nghĩ vậy, trong lửa lớn truyền tới tiếng khàn khàn của Nam Cung Liễu, ngước mắt nhìn, hai kẻ không biết xấu hổ này thay đổi tư thế hoan ái, Nam Cung Liễu cố ý dụ dỗ bà ta, liền nói: “Nếu nàng vẫn muốn, thì gọi một tiếng ca ca đi.”
“?” Mặc Nhiên thực sự hơi kinh sợ rồi.
Còn có thể… Như thế à?
Nhưng bà ta rõ ràng lớn hơn nhiều như vây, sao, có thể gọi gã là ca ca?
Đạp Tiên Quân đại khái coi thường năng lực của Nam Cung Liễu, cũng xem trọng thể diện của Thích Lương Cơ, nữ nhân này có lẽ bị làm điên rồi, lại không hề chối từ, hổn hển khẽ rên: “Ca ca… Ca… Ngươi đừng làm ta như vậy… A…”
“…” Tuy da mặt Mặc Nhiên dày như tường thành, cũng không chịu nổi mà đỏ lên.
Vừa lúc này, lông mi Sở Vãn Ninh mềm mại hơi run run cọ lên bàn tay hắn, như biết trong lòng hắn vô cùng ngứa ngáy nóng bỏng, muốn dùng chút rung động nhỏ này, cào lên xương cốt tê dại của hắn.
Nhưng hai phiến lông mi thực sự quá nhẹ quá mềm, giật mình, ngứa chưa tiêu, phản nhân lướt qua không ngừng, trở nên muốn ngừng mà không được. Mặc Nhiên sửng sốt một lát, hắn nhìn cần cổ nam nhân trước mắt, làn da tái nhợt trong bóng đêm thế mà mang màu hồng nhạt.
Hắn chớp chớp mắt, tâm như nổi trống.
Không dám nhìn nữa, Mặc Nhiên rủ mi, che đi con ngươi đen nhánh, như thiêu tro tàn, còn độ ấm mãnh liệt.
Đen nhánh kia đè tầng tinh hoả mãnh liệt nặng nề, chỉ còn chờ Sở Vãn Ninh ban cho hắn ái dục ngập tràn, tinh hoả sẽ cháy lên từ tro tàn, sáng lạn lan rộng ra bãi cỏ.
Mặc Nhiên bỗng hơi hối hận——
Sao kiếp trước hắn không có ý xấu như Nam Cung Liễu?
Nếu sớm nhận ra cách chơi như vậy, năm đó lúc hắn làm Sở Vãn Ninh, làm nam nhân cao cao tại thượng này nằm dưới thân mình, trầm thấp thở hổn hển, gọi hắn, ca ca.
Tiện đà hắn lại nhớ tới, đời này, kỳ thật Sở Vãn Ninh cũng từng gọi hắn là ca ca, không những là ca ca, còn gọi là “Sư ca”.
Chẳng qua khi đó mình không biết thân phận thật của Hạ Tư Nghịch, còn cho tiểu sư đệ chỉ là tiểu sư đệ. Giờ nhìn lại, trong lòng nóng bỏng lợi hại.
Hắn to gan lớn mật lòng muông dạ thú, biết rõ không có khả năng, nhưng cũng không nhịn được mà mơ tưởng tới.
Mơ tưởng Sở Vãn Ninh nằm trên giường, trán ướt đẫm, dính vài sợi tóc mai ẩm ướt, mắt phượng hơi hé, trong mắt chỉ còn mỗi mình mình, ánh mắt kia có ấm ức có rụt rè, sau đó ái dục thiêu đốt, đốt sạch ấm ức rụt rè kia, khoé mắt ươn ướt hồng nhạt.
Sở Vãn Ninh hé môi, nhẫn nại nghĩ ngợi khẽ cắn, cuối cùng vẫn hé ra, ướt át khàn khàn mà gọi hắn: “Sư ca…”
Mặc Nhiên: “… …”
Không biết tay buông lỏng đối phương từ khi nào, có lẽ hiểu rõ mình còn thân mật che mắt như vậy, sẽ thật sự không nhịn được mà tới gần làm ra chuyện gì đại nghịch bất đạo.
Tình yêu vốn khó kiềm chế tình cảm, huống chi Mặc Nhiên đã từng nếm thử, biết đó là mùi vị tiêu hồn thực cốt.
Sở Vãn Ninh quay lại nhìn hắn, mặt hơi hồng, lại theo bản năng khẽ nâng cằm, đôi mắt sáng ngời thanh triệt, lộ ra mấy phần kiêu căng.
“Ngươi sao thế?”
Mặc Nhiên liếc qua môi y, ho nhẹ, quay đầu đi nói: “Không sao.”
“Sự kiện khẩu phong kia, ngươi từng gặp chư vị trưởng lão rồi?”
Qua triền miên, Nam Cung Liễu vuốt ve mái tóc Thích Lương Cơ, lười biếng nói.
Thích Lương Cơ mở mắt nhu mị bảo: “Sự kiện nào cơ?”
“Nàng xem nàng kìa, biết rõ trong lòng rồi, lại thích vòng vo với ta.” Nam Cung Liễu nói, “Còn có thể là sự kiện nào, trước nàng nói với ta, chờ nàng làm chưởng môn rồi, sẽ nhập Giang Đông Đường vào Nho Phong Môn đấy?”
“Chàng nói cái này à.” Thích Lương Cơ cười nói, “Đừng vội nói nha, ta mới kế vị không lâu, nhẫn chưởng môn còn chưa ấm nữa.”
“Nàng nhanh chút, chờ chúng hai phái chúng ta thành một, ta khiến cho nàng làm hộ pháp đệ nhất Nho Phong Môn, đến lúc đó, dưới một người, trên vạn người…”
Nam Cung Liễu nói, lại không nhịn được sờ sờ eo nhỏ của bà ta.
Nhưng Thích Lương Cơ lại có vẻ không vui, kệ trên mặt còn hồng hồng kiều mị, giơ tay xảm hành động của gã: “Vất vả mới bò lên chức chưởng môn, chàng cũng không để ta có nhiều thời gian, hộ pháp có gì vui? Chàng không cưới hỏi ta đàng hoàng rước về nhà, để ta làm phu nhân Nho Phong Môn.”
Nam Cung Liễu ngượng ngùng: “Nàng cũng biết tính Tứ nhi, ta muốn tục huyền (*tái hôn), nó nhất định không chịu. Huống chi địa vị của ta và nàng, đón dâu là chuyện riêng, trong miệng người khác, cũng sẽ khó nghe nổi.”
“Khó nghe?!” Thích Lương Cơ giận tái đi, ngẩng đầu lườm gã, “Chàng sợ khó nghe, ta thì không sợ? Chàng quên chồng ta chết sao rồi à? Chàng cho rằng ta chỉ vì thay thế, đảm đương chưởng môn Giang Đông Đường? Nam Cung Liễu, từ nhỏ ta đối đãi với chàng ra sao chàng hiểu rõ!”
“Được được được, nàng đừng giận, đừng giận nữa.”
“Chàng bảo ta không giận thế nào được? Lúc trước nàng vì lão ma quỷ kia sai khiến, cưới tiểu tiện nhân Dung Yên kia! Ta… Ta không có hi vọng, phải gả cho sư huynh ta, giờ vất vả khiến cả hai người họ đều chết, chàng, chàng chẳng lẽ chỉ muốn hai phái xác nhập, để ta làm hộ pháp?”
“Lương Cơ…”
“Ta không theo! Hộ pháp ai muốn thì làm đi, chàng phải cưới ta! Đứa con Nam Cung Tứ này của chàng, dã tính khó thuần, giống hệt dáng vẻ tiện nhân Dung Yên kia, chàng thật sự định để nó kế vị chưởng môn à?” Thích Lương Cơ võ đoán nói, “Ta không sợ miệng lưỡi thế gian, chúng ta là một quả phụ một kẻ goá vợ, thành cái thân thì sao? E ngại ai? Ta không những muốn gả cho chàng, sau này còn phải sinh cho ngươi mười tám công tử, Nam Cung Liễu, chàng muốn con của ta và chàng, hay muốn nhãi con tiện nhân kia để lại cho chàng?”