Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 154: Sư tôn, ta đi tìm Diệp Vong Tích

Edit: Chu
Beta: Đại Lục
Thực sự không ổn, người trong phòng từ lúc Nam Cung Liễu vào, Vương phu nhân, Tiết Mông, Tiết Chính Ung, đều lập tức đứng lên thi lễ.
Nhưng Sở Vãn Ninh không quan tâm, nên vẫn luôn đứng bên cửa sổ.


Mà Mặc Nhiên thì sao, Nho Phong Môn trong kiếp trước đối với hắn mà nói, chính là môn phái rách nát bị hắn san bằng, chẳng lo nề nếp quy củ, hắn đều biết, phía dưới có năm bè bảy đảng, không có gì đáng kính sợ. Có điều hắn đúng là không cố ý khiến Nam Cung Liễu chật vật, chỉ là thói quen, nên căn bản chẳng có ý muốn đứng lên.


Tình huống này bỗng trở nên quái dị.
Thân là chủ, cũng là trưởng bối, Nam Cung Liễu ôn hoà mỉm cười, không có giận, trên mặt vẫn mang vẻ nhiệt tình nóng hôi hổi.


Mà khách cũng là vãn bối, Mặc Nhiên còn lười biếng ngồi, lại vừa đúng lúc hắn vắt chân dựa lên thành ghế, trong tay còn cầm một chén trà nóng.
Tiết Chính Ung lúc nãy còn không để ý tới hành động của Mặc Nhiên, vừa quay đầu lại liền không khỏi quẫn bách.
Mặc Nhiên cũng quá không quy củ rồi!


“Vị này là… Mấy năm gần đây, Mặc tông sư thanh danh xa gần nhỉ.”
Mặc Nhiên không thèm uống trà nữa, đậy nắp lại, giương mắt nói: “Đúng vậy.”
“Đúng là anh hùng xuất—-“


Mặc Nhiên lại cắt ngang gã, cười nói: “Nam Cung tiên quân, những lời như anh hùng xuất thiếu niên đã dùng lên người đường đệ ta rồi, cũng đừng dùng với ta nữa chứ?”


Ngữ khí hắn hoà hoãn, ôn hoà cười, dáng vẻ lễ phép. Nhưng lời hắn nói lại không chút khách khí, thậm chí hắn còn không đứng lên, nói xong những lời này, hắn lại nâng tách trà, ghé vào chén sứ men xanh, thổi nhẹ làm hơi nước bốc lên mờ mịt.


Hắn rủ làn mi dài mảnh, hạ tầm mắt, không nhanh không chậm uống một ngụm trà.
Hắn trẻ tuổi, anh tuấn, cao lớn lại thong dong, tư thế kia trông tựa hồ hắn mới là chính chủ của Nho Phong Môn này, là người đứng trên đỉnh cả Tu Chân giới, mà Nam Cung Liễu, chẳng qua chỉ là con chó dưới toà của hắn mà thôi.


“Ha ha, Mặc tông sư nói không sai, là kẻ hèn ít tài kẻ hèn ít học, nhất thời không tìm được từ nào tốt hơn, cho nên—-“


“Nói gì vậy.” Mặc nhiên đặt tách trà xuống, nâng mắt mỉm cười, “Nam Cung tiên quân từ khi vào điện, lời hay cả một sọt, nếu tiên quân không nói, còn ai dám nói nữa cơ chứ?”
“Ấy chà, Mặc tông sư quá khen, kẻ hèn không dám nhận.”


“Ai nói ta khen ngươi.” Đôi mắt đen láy của Mặc Nhiên nhìn gã, cười ngâm ngâm, “Nói được mấy câu chưa chắc đã là chuyện tốt.”
Tiết Chính Ung chịu không nổi, ông hạ giọng: “Nhiên Nhi—-!”


Xem ra với ông, Sở Vãn Ninh và Nam Cung Liễu trở mặt còn có thể tha thứ, ít nhất có nguyên nhân, Sở Vãn Ninh cũng có thân phận này, nhưng mà Mặc Nhiên…


Mặc Nhiên lại không để ý tới Tiết Chính Ung, mà nói với Nam Cung Liễu: “Lời khen đó, Nam Cung tiên quân vẫn giữ lại mà nói với vãn bối khác đi, ta là người thô thiển, nghe không hiểu, cũng chẳng buồn nghe.”
Tiết Chính Ung: “… …”


Mặc Nhiên đương nhiên biết mình làm vậy, bá phụ sẽ không thoải mái, nhưng hắn không hối hận.


Nhiều chuyện trong thiên hạ làm người ghê tởm, tính tình Sở Vãn Ninh nóng nảy, chịu làm chim đầu đàn. Từ rất lâu lúc trừ ma trong phủ có La Tiêm Tiêm, Sở Vãn Ninh đã vì chuyện người Trần gia khinh nhục một nữ tử yếu đuối, không màng thanh danh của mình, đánh người uỷ thác là Trần viên ngoại da tróc thịt bong.


Sở Vãn Ninh rõ ràng không làm gì sai, lại bị người khác ác khẩu đánh giá, nói y “máu lạnh”, nói y “cố tình làm bậy”, nói y “bất cận nhân tình”.
Mặc Nhiên không muốn để người ta nói sư tôn hắn “không nói lễ nghĩa”.


Cho nên hắn nguyện làm khác người hơn cả Sở Vãn Ninh, làm quá mức, hắn chỉ còn cách ngu ngốc như vậy mới có thể bảo vệ Sở Vãn Ninh sau lưng. Nên trong phòng này, ba người đều xuất phát từ lễ tiết, nhận ý tốt của Nam Cung Liễu, chỉ có Mặc Nhiên là không.


Đây không phải nhất thời nổi hứng, từ lúc hắn biết, Sở Vãn Ninh cõng hắn, từ núi thây biển máu bò ra. Từ khi hắn thấy, một sợi nhân hồn trong Mạnh Bà Đường kia, một bát hoành thánh. Từ khi hắn đến, sâu trong địa ngục, cứu Sở Vãn Ninh trở về, hắn đã thề—-


Chỉ cần Sở Vãn Ninh muốn, từ đây hắn sẽ luôn đứng bên cạnh Sở Vãn Ninh.
Nam Cung Liễu liên tục chạm phải hai lần khinh thường, nếu là chưởng môn khác, đã sớm lật bàn nổi giận, đuổi khách về.


Nhưng Nam Cung Liễu không làm vậy, gã chỉ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, vui tươi hớn hở mà nói mấy câu với Tiết Chính Ung, làm Tiết Chính Ung thật xấu hổ, ông kéo Nam Cung Liễu sang một bên, nhỏ giọng xin lỗi, nói mình không có cách dạy dỗ cháu trai.


Nam Cung Liễu cười nói: “Ấy chà, người trẻ tuổi mà, ai chả có chút cá tính? Ta cảm thấy Mặc tông sư là người rất có cá tính, thật sự tốt.”
Gặp mặt Nam Cung Liễu xong, đệ tử Nho Phong Môn đưa bọn họ tới biệt viện.


Mặc Nhiên dọc đường hắt hơi liên tục, Tiết Mông quay lại nhìn hắn: “Ngươi không phải lúc nãy khẩu nghiệp, bị Nam Cung chưởng môn nguyền rủa chứ…”


“Đi đi đi, ngươi mới bị nguyền rủa ấy.” Mặc Nhiên lệ nóng doanh tròng, “Ta… Hắt xì, ta ngửi thấy mùi huân hương nặng quá, lúc nãy trong điện kia—- hắt xì! Mùi thật sự quá… Hắt xì! Quá…”
“Quá khó ngửi.”
“A, sư—- hắt xì—- tôn.”


Sở Vãn Ninh đưa khăn tay cho hắn, nhíu mày ghét bỏ nói: “Lau đi, chẳng ra thể thống gì.”
Mặc Nhiên ngậm nước mắt, cười nhận lấy khăn tay hoa hải đường: “Vẫn chỉ có mỗi sư tôn thương ta thôi, cảm ơn sư tôn.”
Sở Vãn Ninh bị hắn nói vậy có hơi xấu hổ: “Ai thương ngươi.”


“Đúng vậy!” Tiết Mông không phục nói, “Ai thèm thương ngươi, rõ ràng sư tôn thương ta nhất!”
Mặc Nhiên khinh thường: “Ngươi lớn bao nhiêu rồi còn so đo chuyện này.” Ngược lại cầm khăn tay, nghiêm mặt nói, “Ngươi xem, sư tôn đồng ý thêu cho ta khăn tay y như thế này, ngươi có không?”


“…” Sở Vãn Ninh giật lại khăn tay, lạnh lùng nói, “Mặc Vi Vũ!”
Tiết Mông nghe xong lúc đầu sửng sốt, sau đó nổi giận đùng đùng: “Có quỷ mới tin sư tôn sẽ thêu khăn tay cho ngươi, còn không phải ngươi mơ mộng hão huyền, mặt dày xin xỏ, không biết xấu hổ!”


Nhóm người vừa đi vừa nói, tới biệt viện được Nam Cung Liễu sắp xếp cho bọn họ, biệt viện kia có bốn phòng, Tiết Chính Ung và Vương phu nhân ở chung, còn lại ba người ở riêng, trong đình viện khúc kính thông u, bóng hoa che phủ, tiếng nước chảy róc rách bên tai, quả nhiên là độc đáo phong nhã.


Nhưng Mặc Nhiên lúc nãy còn vui vẻ, kết quả vừa nhìn cái sân sẽ ở này, ngẩn cả người, trong lúc do dự, ánh mắt không tự giác phủ một tầng u ám, đến khi mọi người đều vào biệt viện, nhìn gạch ngói, cỏ cây núi đá, tâm tình càng nặng nề.


Nho Phong Môn kiếp trước, đây là nơi cho hắn ấn tượng sâu đậm nhất.


Giờ quay lại chốn cũ, hắn không khỏi nghĩ, nếu không phải Sở Vãn Ninh dùng mạng mình đổi mạng hắn, có lẽ hắn vẫn sẽ đi lên con đường xưa, trở thành Đạp Tiên Đế Quân, như vậy lúc này, hắn cũng có thể xuất trăm vạn quân cờ Trân Lung, biến thế hệ danh môn thành vùng đất khô cằn. Nghĩ tới đó, hắn không khỏi mồ hôi lạnh ròng ròng, nhất thời, ngàn vạn chữ nhảy lên trong lòng.


Mặc Nhiên nhắm mắt lại, hắn bình ổn cảm xúc, đã không còn là thiếu niên hỉ nộ đều sắc bén từ lâu, nên cũng không ai nhìn ra mây mù trong lòng hắn.
Bọn họ từng người về phòng nghỉ ngơi, Mặc Nhiên đứng ở gian biệt viện của mình, khoanh tay một lát, cũng không đẩy cửa vào.


Thị nữ tiếp đãi trong viện hơi bất an, lo lắng hỏi: “Tiên quân không hài lòng với căn phòng này sao?”
“À, không phải.” Mặc Nhiên hoàn hồn, cười cười, “Cảm thấy viện này rất giống một nơi ta từng ở, tức cảnh sinh tình mà thôi.”


“Thật trùng hợp nha, nô tỳ còn tưởng Tiên Quân không vui khi ở đây. Nếu Tiên Quân muốn đổi chỗ khác, chỉ cần nói với nô tỳ, nô tỳ sẽ tận lực làm giúp Tiên Quân.”
Mặc Nhiên mỉm cười nói: “Ta không sao, các ngươi cứ làm việc của mình đi.”


Hắn nói xong, ngẩng đầu lên, nhìn bóng cây trăm năm, bóng cây như quỷ mị kiếp trước lướt qua mi hắn.
Lông mi hắn run nhẹ, trong lòng do dự.
Chợt, xoay người gọi thị nữ chuẩn bị đi: “Chờ chút!”
“Tiên quân còn gì phân phó?”


“… Ta muốn gặp một người.” Mặc Nhiên dừng một chút, nâng mi lên, mắt sáng như đuốc, “Ngươi có biết, có một vị…”
“Cái gì?”
“Kệ đi, không hỏi chuyện này, đổi câu khác.” Mặc Nhiên nói, “Ngươi có biết Diệp Vong Tích ở đâu không?”


Thị nữ nói: “Diệp công tử là đệ tử thân truyền của Từ trưởng lão, cậu ấy ở cùng viện với trưởng lão, nếu tiên quân muốn gặp cậu ấy, tới đó là được rồi.”


Mặc Nhiên nghe xong nhẹ nhàng thở ra, lần cuối hắn gặp Diệp Vong Tích là ở tửu lâu, Diệp Vong Tích cầu Nam Cung Tứ trở về, nhưng Nam Cung Tứ khi ấy không chịu, Diệp Vong Tích liền nói “Nếu là vì ta mà ngươi không muốn về Nho Phong Môn, vậy ta đi.”


Hắn kỳ thật có hơi chờ mong Diệp Vong Tích, hắn cảm thấy Diệp Vong Tích kiếp trước đã chịu khổ rất nhiều rồi, Diệp Vong Tích kỳ thật giống Sở Vãn Ninh, đều là quân tử chết không hối hận, chẳng qua một người ôn nhu, một người cường ngạnh, nhưng bọn họ đều không có kết cục tốt.


Mặc Nhiên vẫn hối hận về việc trước kia mình từng làm, nên hắn hy vọng kiếp này Diệp Vong Tích có thể sống tốt hơn một chút. Hắn không khỏi cảm thấy may mắn, may mắn vì Nam Cung Tứ không tuyệt tình như vậy, thật sự đuổi Diệp Vong Tích đi.


Từ trưởng lão đặt tên biệt viện là “Tam Sinh Biệt Viện”, nghe nói lấy từ “Uống một chén canh Mạnh Bà, quên hết mọi chuyện tam sinh”, Từ trưởng lão đã thấy nhân sinh bao lâu, chuyện nên quên cũng đã quên từ lâu rồi, không cần giữ lại cho thêm phiền não, dù sao sau khi chết, đến cầu Nại Hà, cũng chẳng nhớ rõ nữa.


Nghe như một người rất bi quan, khó trách Diệp Vong Tích lớn lên lại kiệm lời như cái hũ nút.
“Thú vị, anh vũ này thật nhanh trí, đến, lại hát thêm một đoạn, một ống cơm, uống một gáo, trong ngõ hẹp…”


Nhờ thủ vệ báo lại xong, được phép cho vào, còn chưa qua tường, hắn đã nghe thấy sân trong truyền ra tiếng cười nói lười biếng của một nam nhân.


Mặc Nhiên đi lên mấy bước, nhìn thấy dưới ánh mặt trời có một nam tử tầm hơn ba mươi. Người nọ mặc một bộ y phục mộc mạc, trên bào giác thế mà còn có mấy chỗ vá, trời đã lạnh, hắn cũng chẳng thèm đi giày, để chân trần lạnh lẽo đứng trên gạch đá, trong tay cầm hạt dưa, đang trêu ghẹo một con chim anh vũ lông đuôi dài trắng tuyết mắt lam.


Anh vũ kia vỗ cánh, đong đưa tới lui trên giá, tựa hồ rất đắc ý, dài cổ hát vang: “A~ Một ống cơm~ Uống một gáo~ Trong ngõ hẹp~”


“Ừ, được, không sai. Ngươi thông minh hơn tiểu Diệp Tử, tiểu Diệp Tử lúc nhỏ không lợi hại bằng ngươi, đoạn này nó sống chết cũng không hát được.” Nam nhân đút cho anh vũ nhân hạt, “Đến đây, lão tử thưởng ngươi.”
“… …”
Người này xưng là lão tử với một con chim…


Ý hắn, hắn là người chim đó hả?
Mà nam nhân quay đầu, thấy Mặc Nhiên đứng cạnh tường, đầu tiên cắn hạt dựa, sau đó nhổ vỏ ra, bỗng dưng cười, hắn cười xán lạn, lại mang chút ý gian tà, dưới ánh nắng chói lọi, có vẻ thập phần tiêu sái.


“Mặc tông sư hả?” Hắn cười rộ lên, “Hạnh ngộ.”
Mặc Nhiên vì thế cũng cười, nói: “Hạnh ngộ.”
Hắn cười xong, nghiêm túc đánh giá gương mặt nam nhân này, hắn tựa hồ cảm thấy khá quen, kiếp trước lúc tàn sát Nho Phong Môn, hình như từng gặp qua người này, hắn là…


“Nghĩa phụ, sao người lại không đi giày đã chạy loạn ra đây rồi.”
Chợt một giọng nói quen thuộc vang lên, câu nói nhẹ nhàng rõ ràng, lọt vào tai lại như sấm xuân vang rền.


Mặc Nhiên bỗng quay đầu lại, thấy Diệp Vong Tích từ vòm bán nguyệt đi ra, dáng người y cao gầy đĩnh bạt, mặt mày ôn nhuận, trong tay cầm một đôi giày lụa hoàng sắc, tới trước mặt người trung niên, cúi người thả xuống.
Nghĩa phụ?
Nghĩa phụ của Diệp Vong Tích…


Máu trong lòng hắn chạy rần rần, hắn cơ hồ nghe thấy tiếng khóc cách một đời, nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm, trống trận rền vang.
“Nghĩa phụ!!!”
Một mảng máu bẩn đột nhiên trào ra trong tâm trí.


Là Diệp Vong Tích, Diệp Vong Tích gào khóc tê tái, thanh liệt cửu tiêu… Năm đó lúc hắn tàn sát Nho Phong Môn, Nam Cung Liễu bỏ trốn, bảy mươi hai thành như rắn mất đầu, thoáng chốc đại loạn, về sau, trưởng lão đệ nhất hộ pháp của Nho Phong Môn tự đứng ra, nghiêm chỉnh tán sa, khiến Mặc Nhiên nháy mắt là có thể giết sạch toàn bộ loạn binh vây lại bên nhau, chống cự cùng Diệp Vong Tích.


Hắn rõ ràng không mang họ Nam Cung, lại làm chuyện đáng ra nên là Nam Cung chưởng môn làm, lấy thân phận trưởng lão, tồn vong cùng bảy mươi hai thành Nho Phong Môn.


Hắn rõ ràng không phải phụ thân thân sinh của Diệp Vong Tích, lại ở trước đao nhọn rót đầy linh lưu sau lưng Diệp Vong Tích, chắn cho Diệp Vong Tích, dùng thân thể máu thịt, bảo vệ đứa con mình nuôi lớn chu toàn trong nháy mắt.


Mặc Nhiên lúc ấy đứng trên tường thành quan sát, hắn thấy một màn này, khoé miệng hiện lên một tia cười vặn vẹo—- Trời mới biết khi đó hắn có bao nhiêu ghen ghét.
Trên đời này có kẻ, rõ ràng không cùng huyết thống, lại nguyện ý chết vì người khác!


Nội tâm hẹp hòi của hắn bị chấn động, đau đớn, hắn ghen ghét gần như điên cuồng, mắt hắn nhuộm đỏ máu.


Hắn nghĩ, tốt, thật tốt, Diệp Vong Tích thật may mắn, Mặc Vi Vũ hắn… Thiên địa mênh mông này, trừ mẹ hắn, nếu có thể có một người cam tâm tình nguyện chết vì Mặc Vi Vũ hắn, thì hắn sao có thể đi tới tận bước này?!
Trời xanh đối xử tốt với tất cả, chỉ bủn xỉn với mỗi hắn, ngoan độc như vậy!


Hắn muốn đem những người hắn ghen ghét đều giết sạch, làm những người mang ngọn lửa ấm áp đều cút xuống địa ngục, dựa vào cái gì chỉ có hắn là không có một ngày lành, không có nổi một chút ấm áp, người duy nhất ôn nhu với hắn, đã chết từ lâu.


Hắn muốn có một chút ôn nhu, dựa vào cái gì còn phải đi cướp đoạt như vậy?!!
Hối hận!
“… …”


Quay đầu nhớ lại, Mặc Nhiên chỉ cảm thấy mình năm đó thật ngu ngốc. Hồng trần này rõ ràng cũng có một người, nguyện chết vì hắn, nhưng hắn tự bỏ lỡ, chính hắn tự cô phụ, là hắn không biết.
Mặc Nhiên nhắm hai mắt lại, an ổn nội tâm kích động, lúc này mới nâng mắt.


Hắn biết nam nhân này là ai, hắn là sư tôn của Diệp Vong Tích, cũng là nghĩa phụ của Diệp Vong Tích—- Từ Sương Lâm.
Sau hôm đồ thành Nho Phong Môn, hắn vì cứu Diệp Vong Tích, chết trong chiến hoả.
Mặc Nhiên quay đầu đi, trong lòng xót xa, không đành lòng nhìn người tươi cười tiêu sái dưới ánh mặt trời kia.


Hắn chào hỏi với Diệp Vong Tích.
“Diệp công tử.”
Diệp Vong Tích giờ mới phát hiện Mặc Nhiên đứng ở chỗ xa, không khỏi sửng sốt, ngay sau đó cười nói: “A, Mặc huynh cũng tới sao, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.”


Kỳ thật Diệp Vong Tích gặp Mặc Nhiên trong kiếp này rất ít, không quá quen, vì thế tiếp tục mỉm cười: “Tới tìm nghĩa phụ ta sao?”
“…” Mặc Nhiên nhìn Từ Sương Lâm một cái, hơi xấu hổ, lắc đầu nói, “Không, ta tới tìm huynh.”


“Tiểu Diệp Tử, viện này bao lâu rồi mới có người tới thăm? Thật không dễ.” Từ Sương Lâm lười biếng cười, lại cắn một hạt dưa nữa, “Con kết bạn với Mặc tông sư ở đâu thế?”
“Quen ở chốn Đào Nguyên.”


“Vậy quá tốt, vậy quá tốt.” Từ Sương Lâm cười, ném hạt dưa vào bát ăn của chim, nói, “Mấy người trẻ tuổi các ngươi tâm sự đi, ta đi chỗ khác.”
Diệp Vong Tích giữ chặt hắn lại: “Nghĩa phụ, sao người không đi giày.”


“Ài, quên mất.” Từ Sương Lâm cười tủm tỉm đi giày vào, nói, “Vậy là được rồi chứ.”
Mặc Nhiên lại liếc thấy, nam nhân này đi chậm rì rì tới chỗ rẽ, sau đó cúi người cởi giày ra, thế mà cất vào trong ngực, vui vẻ thoải mái đi xa.
“… …”


Tính nết và tướng mạo của đôi phụ tử này, thực sự không ổn, vì nguyên nhân tâm pháp, Từ Sương Lâm trông rất trẻ, gương mặt chỉ dừng ở vẻ ba mươi chứ không già đi, nhìn qua như huynh đệ của Diệp Vong Tích.


Xét về tính tình, người này có hơi tuỳ hứng, còn không giống ca ca, cứ như đệ đệ của Diệp Vong Tích vậy.
Cho nên tấm biển nặng nề nghiêm trăng “Tam Sinh Biệt Viện”, là để trưng chơi cho vui thôi đấy à?
Diệp Vong Tích sóng vai với Mặc Nhiên, dọc theo hàng cây.


Trong viện trồng rất nhiều cây ăn quả, nhưng giờ rét đậm, vạn cây điêu tàn, chỉ có ít lá khô trên ngọn cây, gió thổi qua, run run lay động.
“Ngại quá, lần ở tửu lâu trước, ta khiến huynh chê cười rồi.”
“Không đâu.” Mặc Nhiên nói, “Huynh mấy nay có khoẻ không?”


Lời nói ra liền hối hận, vì người như Diệp Vong Tích, cho dù có không ổn, cũng chẳng hé răng. Quả nhiên, Diệp Vong Tích cười, nói: “Vẫn ổn, huynh thì sao?”
“Ta khá khoẻ.”


Quan hệ hai người không thân, Mặc Nhiên đến tìm y cũng vì nhớ tới oan nghiệt kiếp trước, thấy lòng khó chịu, đi xem Diệp Vong Tích sống sao, đến khi thật sự đơn độc ở với Diệp Vong Tích lại chẳng biết nên nói cái gì.


Mặc Nhiên biết rõ rất nhiều bí mật của Diệp Vong Tích, nhưng những bí mật đó đều không thể nói, hắn thật sự hết đề tài, hai người nặng nề tản bộ, Diệp Vong Tích nói: “Hạ Tư Nghịch sao rồi?”
Mặc Nhiên sửng sốt một chút, cười: “Huynh còn nhớ rõ cái tên này? Cũng thật giỏi.”


“Tên của đệ ấy, đặc biệt dễ nhớ.”
“Ha ha, cũng phải, Hạ Tư Nghịch cũng tới đó, huynh có thể gặp đệ ấy.”
Diệp Vong Tích hơi ngoài ý muốn: “Đệ ấy cũng tới? … Nhưng chưởng môn hẳn sẽ không mời …”


“Huynh còn chưa biết Hạ Tư Nghịch là ai nhỉ?” Mặc Nhiên cười nói, “Ta nói cho huynh, chuyện này, kể cũng dài.”
Nên hắn nói chuyện Sở Vãn Ninh là Hạ Tư Ngịch một lần, Diệp Vong Tích tư lự hồi lâu, thở dài nói: “Mặc công tử thật sự quá may mắn, có được người sư phụ này.”


Mặc Nhiên tặc lưỡi nói: “Nho Phong Môn cũng rất may mắn, có thể có môn đồ như Diệp công tử.”
Diệp Vong Tích hơi ngại, khẽ cười nói: “Mặc công tử quá lời.”


Bọn họ tới một toà sơn đỏ, đường đi tới, toàn là cành khô héo úa, chỉ có nơi này tươi tốt xán lạn, trồng trúc ngạo tuyết đón gió, cao tiết không thay đổi. Nước ở Nho Phong Môn đều có linh lực, sẽ không đóng băng, nên đầu cầu, suối dưới chân chảy róc rách, hai bên xanh rờn.


Mặc Nhiên quay đầu, nhìn Diệp Vong Tích rủ mắt nhìn dòng suối kia, ánh mắt đen láy có phù quang chảy ngược, người vẫn là người kia, nhưng mặt tiều tuỵ, kỳ thật ai cũng nhìn ra.
Nam Cung Tứ thành thân, đối với y mà nói, thật sự quá mức tàn nhẫn.


Bỗng không đành lòng, như thấy Sở Vãn Ninh trả giá rất nhiều, lại không có được một cái quay đầu chớp mắt của người khác, Mặc Nhiên hỏi y: “Diệp công tử, không bằng huynh tới Tử Sinh Đỉnh đi.”
“Gì cơ?”


“…” Mở miệng lỗ mãng, cũng biết rõ Diệp Vong Tích trả lời thế nào, Mặc Nhiên thở dài, “Ta thuận miệng hỏi thôi, công tử đừng để trong lòng.”


Diệp Vong Tích cười, lúc y cười rộ lên phong thần tuấn lãng, bảy phần anh khí, ba phần tú mỹ. Nhưng giờ vẫn cùng một người, cùng một nụ cười, xương gò má lại hơi hõm vào, bảy phần anh khí vẫn còn, ba phần tú mỹ đã khô cạn, chỉ còn hai hồ bi thương.


Y muốn che giấu, nhưng bi thương kia quá sâu, y dùng hết sức, vẫn không thể giấu tốt.
Y cười nói: “Hoá ra Mặc huynh, là người của Tử Sinh Đỉnh?”
“Ha ha, đúng vậy đúng vậy, có điều, Diệp công tử hẳn sẽ không tới đâu, nói đùa một câu thôi.”


“Ừm, nghĩa phụ ta còn ở đây, ta sẽ không đi.”
“Công tử sau này định thế nào?”


“…” Vẻ mặt Diệp Vong Tích hình như có đau xót, không thể đáp ngay, sau này định làm sao bây giờ? Y cũng không biết, cảm thấy mình là phi ngã, Nam Cung Tứ là ngọn đèn, y chỉ muốn đi theo ánh đèn kia, chẳng lo hậu quả tàn nhẫn.
Nhưng Nam Cung Tứ không cần y.


“À, làm việc ở Nho Phong Môn phần mình thôi.” Diệp Vong Tích mỉm cười, “Phụ tá chưởng môn, phụ tá nghĩa phụ, sau này, phụ tá thiếu chủ.”
Y dừng một chút, tay siết thành quyền, đốt ngón tay tái nhợt như ngọc.


Mặc Nhiên kinh hãi khi Diệp Vong Tích có thể tâm bình khí hoà mà nói ra khỏi miệng nửa câu sau…
“Phụ tá thiếu phu nhân.”


Y nói xong, tựa hồ không thể chịu nổi nữa, y rủ mắt xuống. Nhưng chỉ như vậy một lát, y đã lại ngẩng mặt ôn nhã nhìn Mặc Nhiên, trên mặt vẫn mang nét cười, cả người lạnh lẽo như rừng trúc mùa đông.
Chợt gió Tây thổi qua rừng trúc đọng tuyết, như vĩ hoa bay khắp nơi.


Trong nháy mắt đó, Mặc Nhiên nghĩ, không thể, Nam Cung Tứ không thể thành thân cùng Tống Thu Đồng.