Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 135: Sư tôn tìm thầy

Ngọc Lương Thôn là một thôn rất nhỏ, sống trong thôn phần lớn là những người tuổi đã cao, người trẻ tuổi không nhiều, nên mỗi năm đến mùa thu hoạch, đều có Tiên Quân tới từ Tử Sinh Đỉnh giúp đỡ.


Chuyện uỷ thác này không liên quan tới việc tu đạo, đặt trên tiên môn khác tuyệt đối không có người nhận, nhưng Tiết Chính Ung cùng với đại ca của ông dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, từ nhỏ đã suốt ngày vất vả, nghe nói ăn cơm mọi nhà để lớn, nên đối với thỉnh cầu này của nhà nông, ông không những chẳng cự tuyệt nổi, còn mỗi lần nhận được uỷ thác, đều phái đệ tử đi làm.


Thôn kia cách Tử Sinh Đỉnh không xa, không gần, chỉ là đi bộ thì phiền, ngồi xe ngựa thì làm cao quá.


Nên Tiết Chính Ung chuẩn bị cho họ hai con ngựa, Sở Vãn Ninh xuống sơn môn trước, thấy Mặc Nhiên đứng dưới một gốc phong cao to, giờ đã là cuối thu, tầng tầng lớp lớp nhuộm màu, lá phong đỏ rực, gió thổi qua, lá cây nhỏ bé xào xạc rực rỡ như gấm, như cá chép đỏ tung tăng bơi lội.


Trong tay Mặc Nhiên giữ cương một con ngựa đen, mà con ngựa trắng khác lại thân mật cọ cọ lên mặt hắn, hắn đang cầm một ngọn cỏ hoa linh lăng đùa tụi nó, nghe thấy tiếng bước chân, hắn quay đầu, đúng lúc vài lá phong đỏ bay xuống, Mặc Nhiên giữa hoa lá ngửa đầu cười.
"Sư tôn."


Bước chân Sở Vãn Ninh hơi ngừng lại, cuối cùng dừng trên mấy bậc thang.


Ánh mặt trời chiếu qua khe hở của lá, thấm vào rêu xanh trên thềm đá, y đứng đó nhìn nam nhân cách không xa kia, có lẽ vì làm việc nhà nông, Mặc Nhiên hôm nay không mặc đồng phục của đệ tử Tử Sinh Đỉnh, cũng không mặc bộ y phục trắng đem theo lúc về kia.


Hắn mặc bố y màu đen, vạt tay áo được bao cổ tay buộc chặt, vừa đơn giản vừa gọn gàng, nhưng hắn eo thon chân dài, vai rộng, nhìn dáng người rất đẹp, rất dễ nhìn, vì cổ bố y mở xuống thấp, có thể nhìn thấy cơ ngực rắn chắc căng chặt, làn da màu mật theo hô hấp mà lên xuống.


Nếu nói Tiết Mông cả người đều lấp lánh ánh giáp là làm màu, là khổng tước xoè đuôi, Mặc Nhiên sẽ là, phong tao hơi buồn, phong tao vô tội, phong tao thanh thuần lại hơi lỗ mãng—— Tóm lại một câu, ta là người thành thật, không trêu đùa bừa, trừ cúi đầu chăm chỉ làm việc, cái gì ta cũng không làm.


"..." Sở Vãn Ninh nhìn hắn mấy lần, mở miệng, "Mặc Nhiên."
"Dạ? Sư tôn sao vậy?" Nam nhân thân thể rắn chắc cười hỏi.
Sở Vãn Ninh mặt vô biểu tình: "Cổ áo mở rộng như thế, ngươi không lạnh à?"


Mặc Nhiên hơi giật mình, chợt cảm thấy sư tôn là đang quan tâm tới mình, thực vui vẻ, hắn thả lại cỏ hoa linh lăng vào sọt đựng cỏ cho ngựa, vỗ tay, chạy lên bậc đá xanh, anh tuấn đĩnh bạt đứng trước mặt Sở Vãn Ninh, không đợi Sở Vãn Ninh phản ứng, đã cầm lấy tay Sở Vãn Ninh.


"Không lạnh, sáng sớm đi vội, thật ra ta rất nóng." Hắn lòng không suy nghĩ mà cười, ấn tay Sở Vãn Ninh lên trên ngực mình, "Sư tôn xem, có đúng không?"
Thật nóng.


Ngực nam nhân trẻ tuổi thực ấm áp, tiếng tim đập thình thịch, còn có đôi mắt như sao trời, Sở Vãn Ninh cảm thấy lưng tê rần, cuống quít đẩy tay hắn ra, sắc mặt hơi trầm xuống.
"Chẳng ra thể thống gì."


"A... Có gì không ổn sao?" Mặc Nhiên hiểu sai ý, hắn cho là Sở Vãn Ninh không thích nam nhân, chút gút mắc triền miên ở kiếp trước đều là do mình ngang ngược vô lý cưỡng ép, hắn cũng không cảm thấy Sở Vãn Ninh có ý với mình, vì thế chỉ coi là sư tôn không vui, coi như không chịu nổi nhiệt độ hơi nóng trên người mình.


Nhớ tới Sở Vãn Ninh thích sạch sẽ như thế, không muốn tiếp xúc với người khác, Mặc Nhiên không khỏi ngại ngùng, gãi đầu nói: "Là ta nhất thời lỗ mãng..."
Nếu hắn nhìn cẩn thận, sẽ phát hiện cần cổ xinh đẹp của Sở Vãn Ninh ửng đỏ, lông mi cao lãnh buông xuống che đi tình ý nhàn nhạt.


Nhưng hắn không phát hiện, Sở Vãn Ninh cũng sẽ không cho hắn có cơ hội để phát hiện. Giày y trắng tinh bước trên đá xanh trơn ướt, lập tức đến bên ngựa đen, xoay người, lên ngựa, động tác nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát.


Dương quang che trời, núi phong trùng điệp, y một thân bạch y, cưỡi trên ngựa đen, nghiêng mặt nhìn đồ đệ bên dưới, khuôn mặt như băng như ngọc có vẻ thực cao ngạo, vẫn là Ngọc Hành trưởng lão sắc bén, đẹp tới không thể đẹp hơn.
"Ta đi trước, ngươi mau đuổi kịp đi."


Dứt lời, hai chân thon dài kẹp vào bụng ngựa, giữa hồng trần, giục ngựa nghênh ngang bỏ đi.


Mặc Nhiên đứng yên một chỗ, sửng sốt một lát, cầm lấy sọt cỏ cho ngựa, đặt lên con ngựa trắng, cũng xoay người lên ngựa, dở khóc dở cười nói: "Ngựa đen mới là ngựa của ta nha, sư tôn sao cứ cưỡi bừa... Sư tôn! Đợi ta với!"
Hai người phi ngựa rất nhanh, không tới nửa canh giờ, đã tới Ngọc Lương Thôn.


Ngoài thôn có mấy chục mẫu ruộng, vàng rực mênh mông, ngoài ruộng có khoảng ba mươi nông dân bận rộn, vì nhân số không nhiều, nên kệ là trẻ tuổi, hay đã già, đều làm việc, họ sắn quần lên, kéo lưỡi hái, gương mặt chảy đầy mồ hôi, nhìn lên hết mực cố sức.


Mặc Nhiên lập tức đi tìm trưởng thôn, đưa hàm thư cho ông, sau đó không nhiều lời, thay giày liền xuống giúp. Sức hắn lớn, tinh lực vượng, hơn nữa là người tu đạo, gặt lúa không phải nói chơi. Bận rộn gần nửa ngày, gặt được hai ruộng lúa lớn.


Bông lúa càng chói bên bờ ruộng, phơi một ngày, toàn mùi thanh nhạt của ngũ cốc. Giữa núi có tiếng nông dân lia lưỡi hái soàn soạt, còn có khuê nữ ngồi trên bờ ruộng, vừa dọn rạ, vừa thản nhiên hát nông ca.


"Mặt trời xuống núi hoa hồng lấp ló, bốn núi hồng nha hoa hồng với mẫu đơn, hát lên khúc tình ca như cây quạt đỏ, hỏi tình lang hoa tú cầu có đẹp không. Ta kéo đai lưng chàng, cho tới bao giờ. Ta hôm nay không rảnh rồi nha, sáng mai còn phải chẻ củi, ngày kia ta ấy à lại chăm em gái trong nhà nè."


Tiếng cười mềm mại ngọt ngào, e thẹn hát lên, từ miệng nữ nông gia vô tình quanh quẩn, giữa trời đất, dừng lại trong lòng người nghe.
"Ta hôm nay—— không rảnh rồi nha, sáng mai còn phải chẻ củi, ngày kia ta ấy à—— lại chăm em gái trong nhà nè."


Sở Vãn Ninh không xuống ruộng, ôm một bình nước ấm dựa vào cây uống, nghe bài ca này, ánh mắt nhìn tới thân ảnh đen cần mẫn xa xa kia, tâm ý nổi lên, nước chảy xuôi xuống cổ, nhưng không xuống bụng, mà ngược lại ào ạt chảy vào ngực, thật nóng.


"Tà âm." Uống nước xong rồi, y lạnh lùng nói bốn chữ. Trả lại bình sứ cho trưởng thôn.
Thôn trưởng hơi do dự mà nhìn y.
Sở Vãn Ninh đang có chút nóng nảy, hỏi: "Sao vậy?"


"... Tiên Quân... Không xuống ruộng sao?" Lão thôn trưởng là người ngay thẳng, nếu y hỏi, liền run rẩy đáp, râu bạc run lên, mi trắng nheo lại, "Tiên Quân... Là tới canh chừng thôi ư?"
"..."
Sở Vãn Ninh lần đầu cảm thấy xấu hổ như vậy.
Xuống ruộng...


Tiết Chính Ung không phải nói với y, chỉ cần ở bên cạnh nhìn Mặc Nhiên làm là được à? Thật sự vẫn cần y xuống?
... Y sẽ không đi đâu!!
Lão thôn trưởng bất đắc dĩ nhìn y muốn nói lại thôi, mấy đứa trẻ bên cạnh bà lão cũng ngẩng đầu, nhìn nam nhân áo mũ chỉnh tề này.


Trẻ con nói không kiêng dè thứ gì, có đứa nhỏ tóc hai chùm giòn giã mà hỏi: "A bà a bà, đạo trưởng ca ca này mặc trắng như thế, sao xuống ruộng được đây?"
"Tay áo huynh ấy thật dài..." Một đứa trẻ khác nói.
"Giày cũng thật sạch sẽ..."


Sở Vãn Ninh như bị kim châm vào lưng, đâm ra giận lẫy. Đứng im một lát, thật sự không có thể diện mà nhàn nhã đi xuống, chọn một lưỡi hái, giày cũng không cởi mà xuống ruộng, bùn ướt dính lên chân y, nước lạnh lại không qua mắt cá chân, Sở Vãn Ninh đi thử hai bước, cảm giác trơn trượt làm người ta nhíu chặt mày, lại thử lưỡi hái, đáng tiếc dùng lực không chuẩn, gặt rất vụng về.


"... Phì, đạo trưởng ca ca này thật ngốc nha." Có hai đứa bé nâng má, dưới cây dâu thấy hành động của y, cười hì hì nói y như thế.
Sở Vãn Ninh: "..."


Mặt đen hơn phân nửa, không tình nguyện thân cận với người ta, Sở Vãn Ninh cố sức tỏ vẻ thong dong đi trong bùn, ngũ quan tuấn tiếu, đi tới thân ảnh gặt lúa ở xa xa.
Y muốn nhìn trộm xem Mặc Nhiên làm thế nào.
Trong ba người đi chung đường ắt có người là thầy mình, y muốn tìm thầy.


Đối với việc nông, Mặc Nhiên hiển nhiên thành thạo hơn Sở Vãn Ninh nhiều, chỉ thấy dưới mặt trời chói trăng, hắn cúi người, giơ tay cắt qua, bông lúa vàng chói được gặt xuống, mềm mại nằm trong vùng ngực rộng của hắn. Hắn thu bông lúa ôm trên một tay, ôm thành bó, sau đó đặt vào giỏ tre phía sau.


Hắn làm việc thực nghiêm túc, cũng không thấy Sở Vãn Ninh tới, mà chỉ thành thành thật thân rũ mi mềm mại chăm chỉ làm việc, cánh mũi cao thẳng có bóng mờ mờ, mồ hôi chảy theo sườn mặt hắn, trên người hắn có loại hơi thở gần như dã tính, nóng rực cuồng dã, nặng nề nhưng mãnh liệt tình cảm. Dưới ánh nắng, làn da hắn như bị hun đỏ như sắt, vụn lửa kinh người, như còn ở Chú Kiếm Trì nguy hiểm mờ khói, nhiều như vậy, sáng lạn như vậy.


Sở Vãn Ninh không xa không gần nhìn một lát, bỗng nhiên nhận ra mình đang làm gì, lập tức cau mày lắc đầu, lầu bầu một câu gì đó, lại xụ mặt nhìn phía trước.
Y muốn tìm thầy đó!


Y muốn xem rốt cuộc Mặc Nhiên hạ lưỡi hái xuống thế nào, độ cung độ nghiêng hạ thế nào, vì sao lúa ở trong tay mình cứng như dây thép, tới tay Mặc Nhiên lại nhu nhược như cô nương không xương, cam tâm tình nguyện hết lần này tới lần khác dựa vào ngực hắn.


Có lẽ nhìn quá chăm chú, Sở Vãn Ninh không chú ý tới có một ếch xanh "Ộp" một tiếng nhảy lên, nhảy quanh ruộng lúa.


Sở Vãn Ninh lắp bắp kinh hãi, vội rút chân né, nhưng ruộng quá trơn, y không cẩn thận một chút, đường đường là Ngọc Hành trưởng lão lại bị một con ếch xanh hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, đột nhiên nhảy tới phía y!
"Xoạt!"


Mắt thấy sắp phải chôn mặt xuống bùn, Sở Vãn Ninh cũng mặc kệ thi pháp, lại theo bản năng kéo thân ảnh bận rộn phía trước kia.
Hoàng hoa khuê nữ vẫn ngân nga câu hát: "Ta kéo đai lưng chàng—— Cho tới bao giờ——"


Vừa khéo, Sở Vãn Ninh đột nhiên tóm chặt lấy đai lưng Mặc Nhiên, thất tha thất thiểu ngừng mấy bước, sau đó liền ngã vào lồng ngực rộng lớn nóng rực, tản ra hơi thở nam tính, một đôi tay rắn chắc ôm lấy y.
Tác giả có lời muốn nói:
Nữ trợ công: Chương này ta đã online rồi, thật đó.


Mặc Nhiên:... Ờm... Là con ếch xanh kia đó hả?
Nữ trợ công: Gặp lại sau.