Editor: Linh Đang
Cơ hội để người một nhà Lương Kiều có thể ngồi ăn cơm cùng một chỗ không nhiều, mấy người ngồi một chỗ vừa ăn vừa nói chuyện, bầu không khí vô cùng ấm áp. Quan Hành hầu hạ hai vị trưởng bối dùng cơm tối, lại đề nghị đi tới công viên bên cạnh để tiêu cơm, nhưng bà nội lớn tuổi, đi một buổi chiều, đã không đi được nữa.
Quan Hành lái xe đưa mấy người trở về, lại nán lại nhà một lát, liền chào hai vị trưởng bối rồi về
Một ngày này anh chạy trước chạy sau mệt mỏi cũng quá sức, trở lại nhà trọ đã lâu chưa ở, tắm rửa xong gọi điện thoại cho Lương Kiều, ngã xuống giường không đầy một lát liền ngủ mấ[email protected]Đ#L$Q%Đ^^
Sáng hôm sau dậy sớm một chút, mang theo mấy thứ điểm tâm đóng gói ở nhà hàng, đạp tia nắng ban mai ấn vang chuông cửa nhà Lương Kiều.
Lại là bà nội đến mở cửa cho anh.
Lương Kiều cùng Trâu Dung Dung còn đang ngủ say như chết, hai vị trưởng bối thức dậy sớm, Trâu Từ Cầm đang ở phòng bếp chuẩn bị điểm tâm.
"Trời ơi sao cháu đến sớm như vậy? Ngày hôm qua bận việc một ngày, sao lại không ngủ nhiều một lát?" Bà nội kéo Quan Hành vào, kéo một đường dài tới trước bàn ngồi xuống, "Còn chưa ăn cơm đúng không, trước ăn chút cháo ấm áp dạ dày."
Trâu Từ Cầm múc chén cháo nóng đưa anh, "Ngày hôm qua thật sự là làm phiền cháu, hôm nay lại để cho cháu đến sớm như thế. Ăn cơm trước đi, ăn xong lại đi nghỉ ngơi một chút, ngủ bù lại. Hai nha đầu kia cũng mệt mỏi nhừ, gọi cũng không tỉnh, còn đang ngủ đấy."
"Cảm ơn mẹ." Kể từ hôm qua thuận mồm gọi sai, về sau Quan Hành dứt khoát đâm lao phải theo lao, trực tiếp nhìn Trâu Từ Cầm gọi là mẹ. Đã rất lâu không có ai sợ anh không nghỉ ngơi đủ như thế này, khuyên anh lại ngủ thêm một lát đi, trong lòng Quan Hành khó tránh khỏi có chút xúc động."Ngài ngàn vạn lần đừng khách khí với con, những thứ này đều là con phải làm."
Trâu Từ Cầm bưng bánh đã cắt ra, lại xào hai món ăn, mang điểm tâm anh mang đến đặt lên bàn, ba người nhàn nhã ăn bữa sáng.
Ngày hôm qua có Lương Kiều ở đây, Trâu Từ Cầm liên tục không có hỏi chuyện trong nhà Quan Hành, không khí hòa thuận lúc này cũng không tệ, bà nhân cơ hội hỏi câu: "Người nhà cháu làm gì?"
"Làm ăn nhỏ thôi ạ." Quan Hành khiêm tốn đáp, xong rồi vừa cười nói, "Nhưng ngài yên tâm, nuôi sống Lương Kiều vẫn không thành vấn đề."
Bà nội ở một bên cười, Trâu Từ Cầm gật gật đầu, lại hỏi anh: "Vậy người nhà cháu biết rõ không? Có thái độ gì với chuyện của hai đứa?"
Quan Hành chần chờ một chút, đang muốn đáp lại, trên cổ đột nhiên có hai cánh tay vòng qua, tiếp theo đầu bị người phía sau cọ cọ, anh bị buộc ngẩng đầu lên, Lương Kiều rơi một cái hôn ở trên trán anh.
"Không cần lo lắng mẹ em, em có tri thức hiểu lễ nghĩa xinh đẹp hào phóng như thế, ai nhìn thấy em cũng đều thích." Lương Kiều cười hì hì nghiêng đầu so cái cây kéo tay, Trâu Từ Cầm bị cô làm cho bất đắc dĩ, nở nụ cười.
Lương Kiều kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh Quan Hành, tay ở phía dưới bị anh cầm, nhẹ véo nhẹ bóp.
Cô cũng bóp lại anh hai cái, mang theo vài phần ý tứ trấn an.
Hai ngày sau, cũng chẳng thoải mái hơn ngày đầu tiên, mang theo bốn vị nữ sĩ đi chơi, chỗ Quan Hành cần quan tâm cùng chiếu cố rất nhiều, may mắn Lương Kiều là người tín nhiệm, hai người chia sẻ, cũng sắp xếp hành trình ngắn ngủi rất phong phú.
Bọn họ đã tận lực lựa chọn hạng mục ít tiêu tốn thể lực, chỉ mang mấy người ra cửa dạo một chút, nhưng dù sao bà nội cũng lớn tuổi, thể lực không theo kịp. Chỗ có thể ngồi xe thì bọn họ đều là ngồi xe, hoặc là thuê ngựa chở đi bà đi, nhưng cường độ này vẫn làm cho bà có chút không chịu nổi, lúc trước còn mạnh mẽ chống đỡ, lúc về thì chân đã đau đến căn bản đi không nổi đường.
Quan Hành không nói hai lời cõng bà lên. Thân thể lão phu nhân thân nhỏ, lại gầy, cảm giác sức nặng vẫn chưa tới 80 cân. (40 kg)
"Trời ơi cháu mau cho ta xuống đây đi, cõng đi nhiều sợ mệt mỏi. Ta ngồi nghỉ một lát là được, đoạn đường còn lại, kiên trì là đến."
Quan Hành cõng bà không thả, sải bước vượt mức quy định, "Không có chuyện gì, cháu không phiền lụy. Ngài chớ xem thường cháu, cháu cõng Lương Kiều cũng có thể chạy đấy, ngài nhẹ như thế, còn không nặng bằng một đứa nhỏ."
Bà nội còn đang đau lòng: "Chao ôi không được không được, hai ngày nay cháu đã hết sức vất vả, làm cháu mệt chết thì sao bây giờ! Con cái nhà ai không phải là thịt trong lòng, sao có thể chịu liên lụy như thế? Ở nhà cha mẹ cũng không nỡ mà sai sử như thế."
"Sẽ không thả!" Quan Hành cười già mồm, "Bà nội con qua đời sớm, con đều không có cơ hội cõng bà, bà cứ coi như hoàn thành một tâm nguyện của cháu đi."
Bà nội bất đắc dĩ: "Cháu đứa nhỏ này..."
"Ngài xem, chúng ta sắp đến khách sạn." Quan Hành nhìn qua phía trước nói, "Chỉ vài bước đường này, không mệt mỏi được."
Đây là khách sạn có điều kiện tốt nhất thành cổ này, thời điểm các cô vừa tới, mẹ cùng bà nội xem hết gian phòng liền muốn đổi: "Cái khách sạn này rất đắt đúng không? Chúng ta đổi khách sạn khác đi, dù sao đều không khác biệt lắm, chúng ta không cần hoang phí tiền."
Lương Kiều khuyên can mãi, cuối cùng nói giá bằng nửa giá thật qua loa cho qua.
Cơm tối liền ăn ở lầu dưới khách sạn, đều là món ăn đặc sắc ở các địa phương, hương vị không thể nói là rất tốt, cũng là đồ mới mẻ.
Cá ở đây rất đặc sắc, nhưng giá cả tương đối đắt, giá mỗi cân không nhỏ hơn một trăm. Món ăn là Quan Hành gọi, tự nhiên không thể không gọi món cá này, nhưng không để hai vị thấy giá cả.
Hương vị của cá thực sự không nói nên lời, hương vị thơm ngon hơi cay, chất thịt hết sức là non mịn, đến bà nội không quá chịu được cay cũng ăn không ít.
Buổi tối Quan Hành ở một mình một phòng, Lương Kiều bồi bà nội ngủ ở cách vách. Lão phu nhân thực sự mệt chết, Lương Kiều cầm khăn nóng xoa xoa thân thể cho bà, lại bưng nước nóng tới cho bà ngâm chân.
Cô cúi đầu nghiêm túc mát xa, nhỏ giọng nói chuyện với bà nội. Nói nói bà nội liền im tiếng, dựa ở đầu giường đã ngủ.
Lương Kiều à lau khô châncho b, ôm bà dậy đặt lên ngang giường, đắp kín chăn.
Cô cũng đã mệt mỏi toàn thân không còn chút sức lực nào, đi tắm rửa sạch sẽ, nằm xuống lại không ngủ được. Sợ ầm ĩ đến bà nội cũng không dám xoay người, làm nằm một lát, cô lại ngồi dậy, rón rén xuống giường đến cách vách tìm Quan Hành.
Vừa vặn Quan Hành tắm rửa xong, đầu tóc còn chưa kịp lau. Mở cửa thấy là cô, một phen kéo vào, ấn lên ván cửa chính là một trận hôn.
"Nhớ em muốn chết!" Anh sít sao đè nặng cô, giống như là hận không thể ngấu nghiến cô vào bụng.
Lương Kiều cũng muốn anh muốn đến lợi hại, cánh tay ôm anh thật chặt, nhiệt tình đáp lại.
Kỳ quái, rõ ràng cả ngày đều ở cùng một chỗ, lại còn là sẽ mạc danh kỳ diệu ( không rõ nguyên nhân) nhớ anh.
Nhưng một ngày nay tất cả mọi người thực mệt mỏi, Quan Hành ôm cô lên giường, lại không có tinh lực làm việc khác, nằm ở trong chăn ấm nhẹ giọng nói vài lời, ôm cô chậm rãi ngủ.
Một giấc này ngủ rất say và ngọt ngào, khi tỉnh lại sắc trời đã sáng choang, tiếng nói chuyện trên đường cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Lương Kiều gọi Quan Hành tỉnh, rửa mặt hẳn hoi rồi quay về phòng bên cạnh, quả nhiên bà nội đã sớm rời giường, đang mở rộng cửa sổ tập thể dục.
Nghe được động tĩnh bà quay đầu lại nhìn thoáng qua, lại quay người lại, không để ý tới Lương Kiều.
Lương Kiều chột dạ đi tới, đứng ở bên cạnh bà dùng sức lắc: "Tức giận sao?"
Bà nội quệt quệt miệng, hầm hừ nói: "Cháu là ai? Ta không muốn nói chuyện với cháu."
Lương Kiều vội vàng dụ dỗ bà: "Ai nha không nên tức giận bảo bối lớn ai, không phải cháu cố ý... Cháu chỉ đi qua tìm anh ấy nói hai câu, không nghĩ tới không cẩn thận ngủ mất."
"Có đàn ông liền không cần bà nội..." Bà nội ủy khuất lau nước mắt một cái, oán giận nói, "Buổi sáng mở mắt ra không nhìn thấy cháu, còn tưởng rằng hai ngày này đều là bà đang nằm mơ, căn bản không có qua đây thăm cháu..."
Bỗng chốc đôi mắt Lương Kiều liền hồng, vội vàng đi qua ôm lấy bà: "Thật xin lỗi thật xin lỗi... Cháu sai rồi, bắt đầu từ bây giờ cháu đều bồi bà, tuyệt đối không chạy."
"Bà nội không phải là muốn đoạt với nó, vợ chồng son các cháu ân ái, bà nội cũng cao hứng... Thời gian còn có thể thấy cháu không nhiều, bà nội không bỏ được, chỉ muốn nhìn cháu lâu một chút..."
Lão phu nhân nói xong liền khóc lên, lòng Lương Kiều chua xót không thôi, cũng bắt đầu rớt nước mắt theo.
Tiểu lão thái này vẫn luôn rất lạc quan, ông nội đi nhiều năm như thế, bình thường một mình bà sinh hoạt, ngày lễ ngày tết ngẫu nhiên mới có thể thấy mặt các cô, cho tới bây giờ đều là cười vui vẻ, chưa nói qua một lời không may.
Có thể dù sao tuổi bà càng lúc càng lớn, thân thể cũng không còn như trước, trong lòng vẫn còn có chút cảm xúc tiêu cực, cảm giác ngày giờ của mình không còn nhiều.
Sáng sớm thời gian tốt, một già một trẻ ở nơi đó ôm nhau khóc lên, Quan Hành đứng ở bên ngoài xem, cũng là một trận lòng chua xót. Anh không biết rõ phải an ủi như thế nào, cứ lặng yên nhìn hai người như vậy.
Về sau vẫn là mẹ cùng Trâu Dung Dung lại đây, khuyên bảo hai người đang khóc rống kia.
Bởi vì lo lắng thân thể bà nội, hành trình đã được vạch sẵn ra hôm nay đều hủy bỏ, chỉ lưu lại một hạng mục ngồi thuyền, không cần hao phí thể lực, có thể thuận sông xem thành cổ một vòng, thưởng thức phong cảnh dọc đường.
Bọn họ bao hết một chiếc thuyền con, vừa mới đủ vài người ngồi xuống, người chèo thuyền cũng là biết ăn nói, một bên chậm rãi từ từ chèo thuyền, một bên chậm rãi nói, nói cho bọn họ không ít chuyện xưa của thành cổ.
Lưng Quan Hành đeo một cái túi du lịch, trang bị rất nhiều thứ: Bình giữ nhiệt, nước trái cây, đồ ăn vặt, khăn lông, ô nhỏ che nắng, thứ có khả năng dùng đến anh đều mang theo.
Con sông này rất dài, ngồi lâu vẫn còn có chút nhàm chán, Quan Hành lấy khoai tây chiên, hạt dưa, lời nói mai các loại lấy ra cho mọi người ăn, còn đặc biệt chuẩn bị cho bà nội nước nóng cùng bánh mì mềm, cuối cùng thậm chí lấy ra đến một cái túi dùng để chở rác rưởi. Tất cả đều chuẩn bị đầy đủ hết.
Người chèo thuyền vừa nhìn tình cảnh này liền vui vẻ: "Đứa nhỏ này rất biết săn sóc!" Sau đó giơ ngón cái lên với bà nội và mẹ, tán dương, "Mấy người con của mọi người đều hiếu thuận, thật là có phúc khí!"
Mấy người đều cười, bà nội vui tươi hớn hở nói: "Còn không phải sao, đây là cháu rể của chúng ta đấy, còn ngoan ngoãn hơn cả cháu trai ruột!"
Người chèo thuyền càng ngạc nhiên hơn, ánh mắt băn khoăn giữa Lương Kiều cùng Trâu Dung Dung một vòng, cuối cùng tập trung vào Lương Kiều, "Đây là người đàn ông của cô đúng không? Cô phải giữ cho chắc, hiện tại người đàn ông tốt như vậy không dễ tìm đâu!"
Lương Kiều cười rộ lên, gật gật đầu nói: "Có đạo lý, về nhà tôi sẽ khóa anh ấy lại giấu đi, miễn cho bị người khác cướp đi."
Quan Hành ở một bên chỉ cười.