Edit: Thố Lạt
Chương này mọi người sẽ rõ vì sao Quan Hành lại đánh người nha ^_^
Ra khỏi cục cảnh sát, luật sư gọi Quan Hành vào trong nói mấy câu, rồi tự động rời khỏi.
Quan Hành trở về, ôm Lương Kiều vào ngực rất tự nhiên, sờ sờ tóc cô nói: "Xin lỗi, nói cùng em dạo phố, lại hại em bị thương, còn đợi ở đây lâu như vậy... Em có đói không? Chúng ta đến bệnh viện trước, ăn cơm xong đi dạo tiếp có được không?"
Lương Kiều lắc đầu, giúp anh sửa sang quần áo bị nhăn: "Em không muốn đi đâu hết, chúng ta về nhà đi."
"Hai chữ "về nhà này, rất dễ đâm vào nơi mềm nhất trong đáy lòng Quan Hành, ánh mắt nhìn cô bỗng nóng lên vài phần, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, khẽ nói: "Được."
Xe của anh vẫn đậu ở bãi đỗ xe của trung tâm thương mại, Lương Kiều lo lắng không cho anh lái xe, phải làm phiền Trương Vĩ đưa họ về.
Quan Hành và Lương Kiều cùng ngồi ở ghế sau, vừa lên xe đã ôm cô vào ngực, khẽ hỏi cô bị thương ở đâu, sau đó lại giúp cô xoa vết thương.
Trầy da trên khuỷ tay dễ nói, mấy vết thương khác cũng có thể chịu được, đau nhất là phần hông, lúc ấy bị đập rất mạnh, bây giờ chỉ khẽ đụng cũng rất đau, không biết có sưng không.
Vị trí kia có phần bất tiện, Quan Hành lại không hề để ý có người thứ ba đang ở đây, giữ tay cô lại, tay bắt đầu dịu dàng xoa bóp.
Lương Kiều chăm chú nhìn phía trước, Trương Vĩ rất chuyên tâm lái xe, mắt nhìn về đằng trước, không chú ý động tĩnh phía sau. Lương Kiều hơi vặn mình, thay đổi tư thế thoải mái dựa lên người Quan Hành, hưởng thụ sự mát xa của anh.
Trên người anh không hề bị thương tổn gì, trái lại đối phương bị đánh thành bộ dáng kia, rất lâu mới có thể bình phục.
Nhưng không hiểu sao lòng Lương Kiều vẫn đau đớn, đưa tay sờ mặt anh.
Quan Hành chợt dừng động tác, cầm tay cô, cọ cọ lên mặt.
Trên đường đi qua hiệu thuốc, Quan Hành xuống xe mua một đống thuốc trị vết thương và trầy da. Vừa hay kế bên là một tiệm pizza, anh lại đi mua hai phần pizza và vài món ăn vặt.
Trương Vĩ bận theo xử lí công việc cho tới trưa, vẫn chưa ăn cơm.
Trương Vĩ đưa họ đến dưới lầu, Quan Hành xuống xe nhanh chóng chạy sang bên kia, mở cửa xe cho Lương Kiều. Quan Hành khoá túi của cô lên vai mình, rất cẩn thận vươn tay đỡ cô, khiến Lương Kiều dở khóc dở cười, cô cũng đâu bị tàn phế đâu.
Quan Hành lấy một nửa pizza và đồ ăn vặt, còn lại đưa cho Trương Vĩ, "Hôm nay phiền cậu rồi."
Lão Đại bỗng trở nên khách sáo như vậy, còn có thể chủ động quan tâm người khác! Trương Vĩ thụ sủng nhược kinh, ôm pizza cảm động không nói nên lời: "Cảm ơn Lão Đại, cảm ơn cô Lương, tôi nhất định sẽ ăn hết!"
Lương Kiều cười phá lên: "Cảm ơn anh nha, Tiểu Trương Vĩ."
Tiểu, Tiểu Trương Vĩ...?
Trương Vĩ bỗng thấy khó xử (* ω╲*)
"Đi thôi đi thôi." Quan Hành hơi đen mặt, một tay ôm Lương Kiều qua, nghiêng người ngăn cản tầm mắt của hai bọn họ.
Quan Hành một tay cầm pizza, trên vai vẫn đeo túi của cô, một tay ôm eo cô, ôm cô đi lên lầu về nhà.
Lương Kiều rất đói bụng, về đến nhà cởi áo khoác đi rửa tay, cầm một miếng pizza ăn một mạch.
Quan Hành đi lấy túi nước đá, sau đó chuyển chân Lương Kiều lên ghế sfa, để cô nằm sấp, không nói tiếng nào, trựa tiếp kéo váy cô lên.
Lương Kiều đang ăn pizza nghiêng đầu sang chỗ khác mắng anh: "Đồ lưu manh!"
Quan Hành ho khan hai tiếng, "Anh anh anh chuờm lạnh cho em..."
Lương Kiều hừ hừ, tiếp tục ăn.
Phần eo cô đã bầm tím, Quan Hành đa lòng, cúi người hôn lên vết bầm, sau đó lấy khăn bao lên túi chườm đá, lấy tay chườm cho cô.
Sau đó ngồi sang một bên bắt đầu nghiên cứu đống thuốc.
Anh mua rất nhiều thuốc, cũng không biết nên dùng loại nào. Chủ tiệm thuốc nói trong vòng 24 giờ tốt nhất nên chườm lạnh, không được chườm nóng cũng không được dùng thuốc tan máu bầm, sau đó mới giới thiệu cho anh một lọ thuốc xoa, nhưng anh cầm lên nhìn tỉ mỉ hồi lâu, thấy không còn dùng được.
Lương Kiều quay đầu nhìn anh: "Ăn chút gì đi đã, ăn xong rồi nghiên cứu tiếp."
Quan Hành không thèm ngẩng đầu lên nói: "Em ăn đi, đừng làm phiền anh."
Lương Kiều không khuyên nữa, trực tiếp cầm pizza lắc người đút cho anh, Quan Hành cúi đầu ăn một miếng, từ từ ăn hết một miếng trên tay cô.
Sau khi ăn xong Lương Kiều quay người lại, Quan Hành vẫn ở phía sau đỡ túi chườm nước đá cho cô.
Lương Kiều duỗi người, động tác quá mạnh đụng đến vết thương, đau đớn kêu lên một tiếng. Quan Hành vội cúi đầu hôn cô, vừa hôn vừa nói như dỗ trẻ con: "Không đau không đau."
"..."
"Em mệt." Lương Kiều mặc kệ việc chườm đá, xoay người ôm anh, còn quơ quơ, "Anh ngủ cùng em một lát đi."
Quan Hành sờ đầu cô: "Được."
Lương Kiều thay một bộ váy ngủ lên giường, Quan Hành đi tắm, thay quần áo cotton ở nhà, lại cầm túi chườm đá qua.
Anh vừa lên giường, Lương Kiều liền tự động ghé vào, Quan Hành vén váy cô lên, ấn túi chườm đá lên.
Lương Kiều ôm eo anh, mặt dán lên ngực anh, có thể nghe rõ tiếng tim đập "thình thịch" bên trong.
Ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ sưởi ấm cả căn phòng, những lá ngô đồng trên cành cây ngoài cửa sổ cũng tỏa ánh sáng màu vàng nhạt.
Nhắm mắt lại, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng hét trong tiểu khu, tiếng chó mèo văng vẳng. Người trong lòng đang ở ngay trong ngực anh, nhuyễn ngọc ôn hương, khiến anh vừa chạm vào đã không muốn buông ra.
Cảm giác này rất yên bình, những cảm xúc hỗn loạn cũng dần lắng xuống, Quan Hành siết vòng tay thật chặt, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, trong đầu là "Nếu ngày nào cũng có thể ôm cô không phải làm gì hết thì thật tuyệt."
"Quan Hành?" Lương Kiều bỗng ngẩng mặt lên từ trong lồng ngực anh, ngửa đầu nhìn anh.
"Ừ? Quan Hành mở to mắt, cúi đầu nhìn cô, không kìm được hôn lên trán cô một cái.
Lương Kiều híp mắt, tỏ ra rất hưởng thụ.
Quan Hành ngứa ngáy trong lòng, rất muốn sờ cô, nhưng một tay bị cô gối lên, một tay đỡ túi chườm đá phía sau cô, không thể ra tay, chỉ có thể cọ cọ mặt cô cho đỡ thèm.
"Hôm qua, cả hôm nay nữa... Thật sự rất xin lỗi," bây giờ nhớ đến vẫn hối hận muốn chết, Quan Hành rất xấu hổ, hôm qua đối xử với cô như vậy, hôm nay lại hại cô bị thương, anh có khác gì súc sinh đâu chứ.
Tay Lương Kiều vỗ vỗ lưng anh trấn an: "Là em sai trước, em cũng giải thích với anh. Chuyện xem mắt là do em không xử lí tốt, người là bà nội em giới thiệu, lúc ấy vẫn chưa làm lành với anh, nóng nảy nên đáp ứng, sau này sợ bà nội phật ý, nghĩ rằng chỉ gặp mặt một lần người ta cũng không nhất định sẽ để ý em, nên không từ chối. Sợ anh giận mới lén đi sau lưng anh, ai biết làm chuyện xấu lại bị bắt tại trận." Cô bĩu môi nói, "Nhưng hôm qua anh thực sự rất quá đáng, chưa nghe em giải thích đã cưỡng gian..."
Nói đến đây Quan Hành liền chột dạ, nhanh chóng cúi đầu chặn miệng cô.
Nụ hôn này mất hơn nửa ngày mới dứt ra, mặt Lương Kiều đỏ bừng, mắt cũng ngập nước, ánh mắt hơi mê li nhìn anh, miệng nhỏ ướt át hơi mím lại.
Quan Hành nóng trong người, một luồng điện chạy thẳng xuống bụng dưới, anh vội mở to mắt, nhìn sang chỗ khác.
Hô hấp dần bình ổn lại, anh trừng mắt khẽ nói: "Em gạt anh vụng trộm với đàn ông khác, anh có thể không tức giận ư?" Nói xong lập tức hạ giọng giải thích, "Sau này anh sẽ không như vậy nữa..."
Lương Kiều nói: "Anh không thấy em đã cố ý mặc xấu xí như vậy sao, cũng không thèm trang điểm, lôi thôi."
Quan Hành than thở: "Vậy cũng không ngăn được vẻ đẹp của em." Nói xong ôm cô chặt hơn một chút, "Thật sự muốn giấu em trong nhà, để em khỏi ra ngoài gặp mặt người khác. Cô gái này mặn nhạt đều không chê, nam nữ già trẻ ăn hết, ngày nào anh cũng khó lòng phòng bị."
Lương Kiều ngưng cười, híp mắt nhìn anh, "Có phải anh còn muốn buộc em trên giường, ngày ngày ân ái quên cả ngày đêm đúng không?"
"Được vậy thì còn gì bằng."
"Em không muốn chọc anh." Lương Kiều nói, "Là do em vướng mắc chuyện phí chia tay, em không muốn đồng ý với anh dễ dàng như vậy, khiến anh cảm thấy em gọi thì đến đuổi thì đi, không biết quý trọng em."
"Đã nói không phải phí chia tay mà!" Quan Hành muốn nhảy lầu, lúc trước đã giải thích nhiều lần như vậy, rốt cuộc có thể cho qua chuyện này chưa vậy?
Anh không nhịn được thở dài, tỏ vẻ rõ ràng đang cam chịu bất đắc dĩ đến cực điểm: "Em cứ chọc anh nữa đi, anh vui vì được em chọc, chọc cả đời thì tốt."
Lương Kiều vùi mặt trong lòng anh, không nhịn được thầm vui vẻ.
Qua một lúc lâu sau, Quan Hành lại thấp giọng hỏi: "Có phải hôm nay đã doạ đến em rồi không?"
Lương Kiều lắc đầu: "Em đâu có nhát gan như vậy." Dừng một lát, lại ngẩng đầu lên từ trong ngực anh, "Có thể nói cho em biết vì sao lại đánh nhau không?"
Ánh mắt Quan Hành dời ra ngoài cửa sổ, không nói gì.
Lương Kiều vươn cổ lên cằm anh, chép miệng, "Không muốn nói cũng không sao."
"Không có." Quan Hành cúi đầu lên mặt cô, cũng chép miệng, "Anh chỉ đang nghĩ nên bắt đầu từ đâu thôi, chuyện từ rất lâu về trước rồi."
Người bị đánh đập dã man hôm nay tên là Thiệu Dương, là bạn cùng phòng thời đại học của Quan Hành, tình cảm tốt đến nỗi có thể mặc chung một chiếc quần, thậm chí Quan Hành còn đưa anh ta vào nhóm của mình.
Thiệu Dương xuất thân từ nông thôn, cha mẹ qua đời từ sớm, từ nhỏ đã sống nương tựa cùng bà nội, tạm học xong nhờ đủ loại trợ cấp. Thành tích của anh ta rất tốt, nhưng vì muốn mau chóng kiếm tiền để bà nội được hưởng hạnh phúc nên đã từ bỏ tư cách học tiếp lên cao. Mặc dù có phiếu điểm tốt và thư giới thiệu của nhà trường nhưng sinh viên chưa tốt nghiệp chỉ có thể kiếm được công việc có mức lương không cao.
Quan Hành có gia tộc lớn chống lưng, không phí nhiều lời đã dựng được sự nghiệp tài chính, mời Thiệu Dương cùng lập một công ty phát triển phần mềm, hơn nữa còn rất rộng rãi cho anh ta nửa cổ phần công ty.
Theo lý thuyết mà nói, Thiệu Dương có kĩ thuật, Quan Hành có tài chính đầy đủ, muốn làm được là chuyện không khó, nhưng ngay khi công ty đi vào quỹ đạo, anh em tốt này lại trở mặt thành thù.
Chuyện xảy ra sau lễ chúc mừng vì nhận được một đơn hàng lớn.
Đêm đó Quan Hành vui vẻ uống nhiều, say đến nỗi bất tỉnh nhân sự, Thiệu Dương lại chỉ uống hai ba chén, nên sau khi hết tiệc đưa Quan Hành về nhà. Nửa đường bỗng có cô gái xông ra đường cái, anh ta không phanh kịp, tông phải người ta.
Quan Hành vốn ngủ không biết trời đất gì, ngồi phía sau ngã xuống bị đập đầu, ngất hoàn toàn.
Anh được cảnh sát đánh thức, bốn phía đã kéo dây cách ly, người bị thương vừa được đưa lên xe cấp cứu, anh ngồi ở ghế lái, dây an toàn cũng được cài kĩ, còn Thiệu Dương đã mất tăm mất tích.
Cô gái bị thương cấp cứu ở bệnh viện không qua khỏi đã tử vong, cho dù trên người mang theo di thư là dấy lên nghi ngờ, Quan Hành vẫn phải ra toà vì say rượu lái xe đâm chết người. Trước khi Thiệu Dương chạy trốn đã lau sạch vân tay trên tay lái, chuyện ở hiện trường cũng không có người chứng kiến, Quan Hành vốn không có chứng cứ chứng minh không phải bản thân lái xe.
Trong nhà người chết có em trai, cha mẹ mang tư tưởng trọng nam khinh nữ nghiêm trọng, vốn không coi cô ấy là con người, nên sau khi cô ấy mất chỉ muốn lấy một khoản tiền cho con trai mua nhà cưới vợ.
Nhà họ Quan dùng số tiến lớn, vận dụng hết các mối quan hệ, cuối cùng cứu Quan Hành ra, còn đè ép tin tức xuống.
Quan Hành còn phái người tìm Thiệu Dương, thậm chí tìm được quê của anh ta. Hiển nhiên Thiệu Dương đã báo tin cho bà nội, cụ già biết chuyện tai nạn, vừa thấy Quan Hành đã quỳ xuống khóc lóc than thở cầu xin anh buông tha cho Thiệu Dương, khóc đến suýt tắt thở.
Sau khi Quan Hành trở về liền bán công ty, cũng không tìm Thiệu Dương nữa.
Nhưng tên cháu trai kia lại có gan trở về, còn xuất hiện trước mặt anh, Quan Hành sao có thể bỏ qua cho anh ta.