Editor: Linh Đang
Hai câu kia cố ý muốn làm cho anh khó chịu, nói ra từ trước tới giờ chính mình cũng chưa có cảm giác thất bại như vậy. Lương Kiều vô cùng hối hận, cô hoàn toàn không thể tiếp nhận bộ dáng chanh chua oán phụ của mình.
Huống chi, coi anh là khách làng chơi, không phải là mắng chính mình sao...
Quan Hành còn đang cúi đầu đứng dưới ánh đèn, giống như đang thiền.
Trong không khí trầm mặc bắt đầu lên men, Lương Kiều chỉ cảm thấy có một cỗ tức giận theo hô hấp tiến vào trong cơ thể, cuối cùng toàn bộ ngăn nghẹn ở ngực, nếu không khơi thông cô sẽ bị nổ tung.
Cô đột nhiên ngồi thẳng, hai tay mạnh mẽ vỗ một cái vào tai Quan Hành, lại nhanh chóng thu hồi, đồng thời trong miệng còn hô một tiếng: "Rút về."
Quan Hành bị cái đập của cô làm cho bối rối, ngẩng đầu lên có chút ngây ngốc nhìn cô, cái này, có ý gì?
Giống như những lời kia sẽ không nghe theo lời của cô mà nhanh chóng rút lại, những thứ tích tụ trong lòng Lương Kiều cũng không thể nào bởi vì mấy biện pháp sửa chữa này mà đơn giản tiêu tán, nhưng hiện tại cô cũng chỉ có thể hết sức cứu vãn.
"Em thu hồi những lời lúc trước, đấy không là phong cách của em. Anh cứ coi như chưa từng nghe qua đi, như thế này chúng ta cũng có thể thoải mái hơn một chút." Lương Kiều vẫn còn có chút bực bội, nắm tóc, "Anh có thuốc không?"
Thì ra nói ra còn có thể rút về như thế này, hôm nay thật sự là mở mang kiến thức.
Nhưng bây giờ là đã không còn ý tức giận nữa sao?
"... Không có." Quan Hành dừng một chút, "Em còn biết hút thuốc?"
Lương Kiều lại túm phía dưới, xỏ tay vào túi, dựa trên bồn rửa tay, "Có cái gì em không làm được."
Quan Hành liếc nhìn cô một cái: "Nấu cơm."
Lương Kiều tức giận lườm anh một cái: "Cút..."
Bầu không khí lại trở nên quỷ dị.
Quan Hành đứng ở phía trước cô, chân không di chuyển lần nào. Tay nhẹ nhàng nâng lên, hình như là muốn chạm vào cô, nhưng rõ ràng không dám, chỉ động một cái, cũng xỏ tay vào túi quần.
Đột nhiên có tiếng bước chân dần dần đến gần, chẳng biết tại sao Lương Kiều có chút khẩn trương, hướng mắt nhìn đường đi. Quan Hành phản ứng thần tốc, giữ chặt cổ tay cô, túm cô đến cuối hành lang trong góc tối tương đối mờ.
- - là một nam đồng nghiệp ở tòa soạn.
Chờ người kia vào toilet, hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó ở chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy hình dáng đối phương trong bóng tối, bốn con mắt trừng lẫn nhau.
Lương Kiều dựa lưng vào tường, lại hơi chế giễu nói: "Sao thế, em còn không nhận ra anh đấy?"
Thật sự là vô cùng oan uổng, rõ ràng là chính em đang khẩn trương... Quan Hành quả thực muốn đẩy ngã cô xuống hung hăng dạy bảo một phen, nhưng bây giờ địa vị của bọn họ rõ ràng đang bất bình đẳng, anh nào dám lỗ mãng, chỉ có thể nhịn khẩu khí này xuống.
Nam đồng nghiệp kia nhanh chóng hoàn thành rồi rời đi, Quan Hành còn đang siết chặt cổ tay cô, đè ở trên người cô không có động, cũng không nói chuyện.
Lương Kiều đẩy anh ra một chút, chỉnh trang lại quần áo định rời đi. Tay Quan Hành khẽ chống lên bức tường bên cạnh cô, ngăn trở đường của cô.
"Lời của anh còn chưa nói hết."
Lương Kiều nhìn anh một lát, lại dựa vào tường: "Vậy anh tiếp tục đi."
Thân thể hai người không thể tránh có một chút tiếp xúc, giữa cánh mũi anh tất cả đều là hương vị quen thuộc nhẹ nhàng trên người cô, mờ mịt như thể có cái gì đó đang lặng lẽ nảy sinh. Quan Hành muốn ôm cô nhiều hơn một chút, không được ôm, chỉ có thể không biến sắc dựa vào gần hơn một chút.
Về phần chính sự, anh trầm ngâm một lát, mới thấp giọng giải thích: "Số tiền kia không phải là phí chia tay."
Anh không có hẹp hòi như vậy, phí chia tay làm sao chỉ có thể đưa như vậy được - - đương nhiên câu này anh không dám nói.
"Vậy là cái gì." Giọng Lương Kiều bình tĩnh hỏi.
Quan Hành mím môi, nhỏ giọng nói: "Tiền lương của người giúp việc... Không phải là em bảo anh thanh toán tiền lương sao, chúng ta ngày ngày ở cùng một chỗ, chỗ của anh được em dọn sạch cũng đã lâu rồi."
"Chưa tính rõ đã trực tiếp đưa một trăm vạn? Thật hào phóng... Có ông chủ như anh thật sự là hạnh phúc."
Cô nửa là cười giỡn nửa là trào phúng nói, Quan Hành cũng không biết này lời giải thích cô đến cùng có hài lòng hay không, nhưng vẫn nhanh chóng thuận nói: "Em tiếp tục làm, anh sẽ tiếp tục trả tiền lương cho em, được không?"
Thật đúng là kiếm cớ lừa dối...
Trong bóng đêm Lương Kiều lại càng bộc lộ rõ sự khinh thường, "Ngại quá không có thời gian, em còn phải đi làm, anh mời cao minh khác đi." Cuối cùng không nhịn được, vô cùng chua xót nói, "Có nhiều cô gái xinh đẹp trẻ tuổi như vậy, đều có thể dưỡng mắt, tùy tiện chọn vài người mang về là được mà."
Quan Hành không có lên tiếng, chỉ đè cả người lên.
"Em đang tức giận à..." Anh chợt bừng tỉnh nhỏ giọng nói, tiếp theo thấp giọng nở nụ cười, mặt tiến đến bên tai cô, nhỏ giọng nói chuyện với lỗ tai cô, cố ý phun hơi nóng vào, "Đấy là người khác chuẩn bị cho lão Cao, anh không chạm vào một người nào cả."
Lương Kiều ha ha hai tiếng, "Không chạm vào? Đắp chăn bông thuần khiết ăn kem ly à?"
"Lúc nào đắp chăn bông vậy, nóng như thế, anh đều ngủ một mình..."
Quan Hành mè nheo trên người cô, cầm lấy tay cô muốn dẫn đến chỗ nào đó, "Không tin em kiểm tra một chút, nó chỉ nhận được một mình em."
Lương Kiều thuận theo bị anh kéo qua, đụng phải thứ đang dần cứng rắn lên, hung hăng nắm một cái, làm Quan Hành đau đến mức phải hét lên một tiếng: "Nhẹ chút, nhẹ chút!"
Lương Kiều hừ lạnh một tiếng, đột nhiên nâng lên một cánh tay để ngang trên cổ anh, Quan Hành trốn ra phía sau theo phản xạ, lại bị Lương Kiều thuận thế ấn đến trên tường. Cánh tay cô sít sao đè nặng cổ họng anh, làm anh không thể động đậy.
"Trình độ đùa bỡn đã lên đến cảnh giới này, những lời nói như thế đã từng nói qua với bao nhiêu người, hả?"
Chỗ yếu ớt nhất bị người ta chế trụ, Quan Hành hoàn toàn không dám lộn xộn, đầu dính sát vào bức tường đằng sau, nhận ra áp bức trong cổ họng khó khăn phun ra hai chữ: "Không có, có!"
Làm sao Lương Kiều tin được, hừ nhẹ một tiếng, hỏi anh: "Tên cô gái trẻ kia là gì?"
"... Người nào?"
"Làm bộ làm tịch hả? Anh chơi đùa người nào mà anh cũng không biết sao?" Lương Kiều lạnh lùng nói.
Quan Hành khóc không ra nước mắt: "Anh thực sự, không có chơi đùa, anh chơi với bốn..."
"Anh có nói hay không?" Cánh tay Lương Kiều lại dùng thêm vài phần sức lực.
"Anh nói anh nói!" Mặt Quan Hành đã hoàn toàn đỏ lên, hai tay đều ấn trên cánh tay cô, cũng không dám dùng sức đẩy cô."Melina..."
Lương Kiều khẽ hừ khinh bỉ, chậm rãi buông tay ra: "Còn nói không có chơi đùa, tên người ta còn nhớ rõ như thế này đấy."
Quan Hành che cổ ho một trận mãnh liệt, thậm chí còn có suy nghĩ muốn chết.
Thật oan uổng a!!! Vu oan giá hoạ a!!! Anh chỉ ăn một miếng kem ly mà thôi a!!!
"Chờ đến lúc anh suy nghĩ cẩn thận thì hãy đến tìm em." Lương Kiều kéo tay áo, cuối cùng quẳng xuống một câu.
Quan Hành liền vội vàng nắm lấy cổ tay cô, "Em bảo anh nghĩ cái gì đây?"
Lương Kiều gạt tay anh ra, ánh mắt không hề thay đổi nhìn anh: "Nghĩ cái gì cũng không biết, vậy cũng không cần tới tìm em nữa."
"Này"
Quan Hành hô một tiếng với bóng lưng cô, bước chân Lương Kiều không ngừng, đầu cũng không quay lại. Nhìn bóng dáng cô biến mất ở chỗ rẽ, Quan Hành lại dựa về, buồn bực nện hai cái vào tường.
Để cho tiện làm việc, hiện tại Duyệt Kỷ thuê thêm bốn tầng trống ở cao ốc Đỉnh Nguyên để biến thành phòng làm việc, đang thu dọn sửa sang lại, dự tính không lâu sau đồng nghiệp ở truyền thông Bác Viễn cùng tạp chí Phạm Hoa lcó thể chuyển vào.
Trước đó hôm nay tổng giám đốc Hạ Bác Viễn Hạ tổng mới nhậm chức sẽ đến Duyệt Kỷ một chuyến, thị sát công việc.
Buổi sáng hôm đó Vạn Thiên đang trên đường đi làm thì gặp phải tai nạn xe cộ nên bị phong tỏa đường, đi đường vòng thì muộn hơn một tiếng đồng hồ, đành phải gọi điện thoại cho Lương Kiều, bảo cô trước hết chịu trách nhiệm tiếp đón Hạ tổng.
Lúc Lương Kiều nhận được chỉ thị thì vừa mang bánh rán của mình đến cửa công ty, nghe nói trong vòng hai mươi phút nữa Hạ tổng sẽ đến, dứt khoát không có lên tầng, chạy tới phòng bảo vệ.
Bác bảo vệ lúc trước giúp cô đánh yểm trợ, lúc mới vừa chuyển đến Lương Kiều còn thường gặp được, nhưng về sau thì không thấy ở đây nữa, nghe nói là được con trai đón ra nước ngoài để an hưởng tuổi già.
Không ít lần Lương Kiều đến phòng bảo vệ tìm người, số lần chạy đến quá nhiều, các nhân viên an ninh đều thân quen, giống người ta ngồi ở băng ghế trước cửa phòng an ninh gặm bánh rán.
Nói là hai mươi phút sau, kết quả không đến mười phút đồng hồ Hạ Bác Viễn đã đến.
Bánh rán của Lương Kiều đang gặm đến miếng cuối cùng, xa xa nhìn thấy một chiếc màu trắng xe dừng lại, một oppa chân dài bước từ trên xe xuống, áo khoác màu kaki, quần thường sẫm màu, đi ngược gió vạt áo tung bay, quả thực soái đến mức nhảy cẫng lên.
Hạ Bác Viễn là kim cương vương lão ngũ nổi danh trong cái vòng luẩn quẩn này, mấy ngày gần đây ảnh chụp anh ở phòng làm việc điên cuồng truyền đi, Lương Kiều cũng có may mắn nhìn thấy mấy bức, không thể không nói, mặc dù đều là người có chân dài, nhưng ở khoản này Hạ Bác Viễn rõ ràng đẹp trai hơn nhiều so với tên Quan Hành bị bệnh thần kinh kia.
Lương Kiều vội vàng nhét miếng bánh rán cuối cùng vào trong miệng, xa xa vẫy tay với anh. Hạ Bác Viễn cũng thấy cô, di chuyển chân dài đi tới bên này.
Lương Kiều quay lưng lại, nhanh chóng cầm khăn giấy lau miệng, sửa sang xong mặt mũi mới xoay người, vừa vặn đi đến trước mặt Hạ Bác Viễn cúi đầu chào tiêu chuẩn 90°: "Xin chào Hạ tổng!"
Hạ Bác Viễn bị cô dọa sợ hết hồn: "Ôi ôi ôi mau bình thân."
Lương Kiều đứng thẳng, trên mặt mang bộ dáng tươi cười đầy nhiệt tình như đội viên thiếu tiên đối mặt với người lãnh đạo: "Thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt Hạ tổng quả nhiên ngọc thụ lâm phong tiêu sái lỗi lạc tuấn tú lịch sự mời qua bên này - - "
Những lời này nói quá nhanh không dừng lại, sau khi Hạ Bác Viễn kịp phản ứng thì rất vui vẻ, cô gái này thật biết pha trò.
Dưới sự chỉ đường chân chó của Lương Kiều thì Hạ Bác Viễn đến được đại sảnh, cười cười nói với cô: "Nghe chủ bút Vạn nói đón tôi chính là đóa hoa của Duyệt Kỷ, quả nhiên danh bất hư truyền. Có thể được đến đóa hoa chính mình nghênh đón, tại hạ hết sức vinh hạnh."
Lương Kiều khiêm tốn cúi đầu: "Nào có nào có, ngài quá khen. Tôi gọi Lương Kiều, ngài có thể gọi tôi là tiểu Lương, đương nhiên cũng có thể gọi tôi là đóa hoa." Nghiêm trang mở đầu cười giỡn, cô lại cười hì hì nói, "Tôi đại biểu diện cho trình độ nhan sắc cao nhất của tòa soạn là thật, nhưng đó là trước khi ngài đến, sau khi ngài đến, ngai vàng đóa hoa chính là ngài."
"Trời ơi đừng." Hạ Bác Viễn cười rộ lên, "Tôi không có hứng thú với ngai vàng đóa hoa này, cô tiếp tục ngồi đi."
Lương Kiều dẫn Hạ Bác Viễn tới cửa thang máy, vừa vặn có một buồng thang máy đến, cô lại chân chó khẽ cong eo, vươn cánh tay ra: "Mời ngài."
"Khách khí khách khí." Hạ Bác Viễn cười đi vào, vừa lúc gặp mặt người ở bên trong, vui vẻ trên mặt sâu hơn, "Quan tổng, thật là đúng dịp."
Quan Hành hung hăng trừng mắt với người phụ nữ vừa rồi còn đang trong trạng thái diễn, lúc này bước vào thang máy lại đang cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại, sau đó mới nhẹ nhàng liếc Hạ Bác Viễn một cái, "Sao anh lại tới đây."
"Hiểu rõ hoàn cảnh sớm một chút." Hạ Bác Viễn nói, "Buổi chiều còn muốn đến Phạm Hoa một chuyến. phong cách của Duyệt Kỷ cùng Phạm Hoa tương tự, sau khi hợp nhất sẽ phải điều chỉnh, tôi xem tình huống hai bên trước, cũng là để suy tính một chút xem phải phối hợp như thế nào."
Lúc bổ nhiệm Hạ Bác Viễn Quan Hành cũng giao toàn quyền văn hóa Kim Duyệt cho anh quản lý, những thứ này anh cũng không có hứng thú, gật gật đầu xem như biết rõ.
Lương Kiều vẫn đứng ở phía sau bên trái Hạ Bác Viễn, làm bộ không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của anh, mắt nhìn thẳng nhìn chằm chằm sau lưng Hạ Bác Viễn, vải áo khoác ngoài cũng sắp bị cô nhìn cháy thủng cả một lỗ rồi.
Con mắt không nhìn thấy, nhưng lỗ tai vẫn theo thói quen nghe giọng nói của anh. Anh cùng Hạ Bác Viễn thấp giọng nói chuyện với nhau, tư thái trầm ổn thong dong, quả thực không giống với người bị thần kinh não mắc 11 bệnh trước mặt cô.
Sau đêm đó, hẳn là ba ngày rồi bọn họ chưa thấy nhau?
Hạ Bác Viễn cùng Quan Hành lại tán gẫu vài câu, đột nhiên ý thức được hình như bọn họ không có ấn tầng trên nghiêng đầu hô một tiếng: "Đóa hoa, phòng làm việc của chúng ta ở tầng nào?"
Con mẹ nó vì cái gì nhất định gọi đóa hoa vào lúc đó...
Lương Kiều ho một tiếng, cố gắng duy trì lấy bình tĩnh: "Tầng 18."
Quan Hành sững sờ, thừa dịp Hạ Bác Viễn thò người ra thì chỉnh nút áo hung hăng liếc Lương Kiều một cái.
Còn là đóa hoa... Sao lại náo đến tận trời thế này!
Thật sự là sống một ngày bằng một năm...
Cuối cùng đến tầng 18, Hạ Bác Viễn cùng Quan Hành nói lời từ biệt đi ra ngoài trước, Lương Kiều nhìn sau lưng anh không chớp mắt, bước ra thang máy đi hai bước, cô vụng trộm vừa quay đầu lại, chỉ thấy bên trong cửa thang máy đã sắp khép kín, Quan Hành nghiến răng nghiến lợi giơ quả đấm với cô.
Lương Kiều một đường đưa Hạ Bác Viễn tới phòng làm việc, chụp tay lại đang định giới thiệu Hạ Bác Viễn với đông nghiệp, chợt phát hiện ánh mắt mọi người nhìn mình đều vô cùng ái muội.
Đuôi mắt cô đảo qua, liếc về thấy trên bàn của mình có một chiếc hộp quà dài màu xám, ngoài hộp còn buộc ruy băng màu sẫm, mấy chữ trên mặt còn mơ hồ nhận ra được nhãn hiệu.
Hạ Bác Viễn hiển nhiên cũng thấy, cười liếc cô một cái: "Ơ, đóa hoa giá thị trường không tệ nha."
Lương Kiều mặt không đổi sắc tiếp tục giới thiệu Hạ Bác Viễn với mọi người, "Vị đẹp trai này khẳng định mọi người đã đều biết, chính là Hạ tổng sẽ mang chúng ta đến đỉnh của cuộc sống tương lai, vỗ tay!"
Người khác ngược lại hòa ái lại thân thiết, nói vài câu, hoàn toàn không làm cao, không ít đồng nghiệp dứt khoát vây quanh líu ríu cùng anh tán gẫu.
Trong kung cảnh náo nhiệt, Lương Kiều thừa dịp không có người chú ý vụng trộm chạy về ghế ngồi của mình, cẩn thận mở hộp ra:
- - bên trong có 19 bông hoa hồng đỏ tươi.