Trong thang máy khi đi được nửa đường, đột nhiên Trương Vĩ nghĩ đến cái gì đó, lẳng lặng quan sát Lương Kiều đang đang đè nén ở một bên, nhỏ giọng thử hỏi cô: "Trong khoảng thời gian này lão đại có làm khó cô không?"
Có có làm khó hay không đây... Lương Kiều cười, che giấu lương tâm nói câu: "Không có, rất tốt."
"Vậy là tốt rồi." Dường như Trương Vĩ thở phào nhẹ nhõm, sau đó thao thao bất tuyệt nói, "Tính tình của lão đại nhà chúng tôi không tốt lắm, nhưng thật ra hết sức dễ dàng dụ dỗ, chỉ cần thuận theo anh ấy mà tìm tòi là được rồi. Bên ngoài nhìn lão đại dữ dằn nhưng con người thì rất tốt, cô đừng để bề ngoàii của lão đại hù dọa."
"Đã nhìn ra." Lương Kiều ý tứ sâu xa cười, người đàn ông kia chính là một con cọp giấy, miệng cọp gan thỏ.
"Ừ." Trương Vĩ không nghĩ nhiều nữa, đơn thuần gật đầu, lại hiếu kỳ hỏi thăm, "Đúng rồi, cô cùng lão đại quen nhau từ khi nào vậy? Tại sao lại chọc đến anh ấy, làm cô phải kí hợp đồng bá đạo như vậy?"
"Anh không biết sao?" Lương Kiều có chút kinh ngạc, mũi Quan Hành bị thương, vậy mà Trương Vĩ lại không biết là vì sao? "Mũi của anh ta là do tôi đạp mới thành như vậy... Anh ta không nói cho anh biết?"
Bị, bị cô đạp???
Trong nháy mắt gương mặt Trương Vĩ tràn đầy kinh ngạc lui về sau một bước, thậm chí cảm thấy cái mũi mình đã mơ hồ đau: "Mũi của lão đại là bị cô đạp? Cô, cô lại dám đạp mặt anh ấy?"
Thật ra làm cho anh ta càng thêm khiếp sợ là, con mẹ nó rõ ràng lão đại nói cho anh ta là khi đó không thấy được người tập kích, nếu đã biết là bị cô đạp, vậy mà không đánh lại cũng chỉ đơn giản bắt cô làm người giúp việc? Đổi tính?
Lương Kiều vội khoát khoát tay làm sáng tỏ: "Không có không có, tôi chỉ là đạp phía sau lưng anh ta một cái, anh ta té ngã mới làm mũi bị thương. Nếu mà tôi thật sự đạp mặt anh ta, thì phỏng chừng đã xuống mồ an nghỉ, ha ha."
Trương Vĩ còn đang khiếp sợ chưa kịp phục hồi tinh thần lại, khi thấy cái hợp đồng thuê làm việc kia anh ta còn cảm thấy lão đại hơi quá đáng, lại khắt khe với một mỹ nữ, hiện tại trong lòng chỉ cảm thấy - - thực sự lão đại đã quá nhân từ.
Khi đó ở trong bệnh viện làm giải phẫu xong, người nào đó dưới cơn nóng giận đã đập vỡ vài cái gương, còn luôn miệng hô - - "Không nên để tôi bắt được, bằng không lão tử sẽ đập chết cô!"
Trương Vĩ trừng mắt soi rõ bóng người ở cửa thang máy, hậu tri hậu giác ý thức được một vấn đề - - lão đại đối xử với Lương tiểu thư đặc biệt như thế, chính mình nên sớm phát hiện... Anh ấy hao tổn tâm cơ làm hợp đồng thuê người, không phải là muốn trói buộc người ở bên mình sao? Ký hết cái hiệp đồng kia liền ra viện chuyển ra ngoài ở, chắc cũng là để tiện cho việc cùng cô có thế giới hai người?
Nghĩ đến lúc trước chính mình đã từng đần độn khoe khoang nói với lão đại Lương tiểu thư đang nhìn anh ta, còn vụng trộm nhắn tin cho Lương tiểu thư ta đưa đặc sản cho người ta... Trương Vĩ quả thực khóc không ra nước mắt. Con mẹ nó lão đại không có đập chết anh ta quả nhiên là quá nhân từ!
Trong thang máy hai người đứng song song mỗi người đều có tâm sự, đều ăn ý trầm mặc.
Đến tầng 18, vẻ mặt Trương Vĩ hoảng hốt nói tạm biệt với cô, Lương Kiều phất phất tay, đi ra từ trong thang máy, trở lại phòng làm việc ngồi xuống mới phát hiện ví da còn ở trong tay cô...
Vừa rồi làm sao hai người họ lại đều quên này chuyện này.
Ngón tay tinh xảo lục lọi ví da vài lần, Lương Kiều chợt giống như bị phỏng, nhanh tay kéo ngăn kéo ra ném vào.
Nhưng mà trong lòng như đang chôn một hạt mầm, tại lúc này trong thời gian một ngày như dài đằng đẵng, dần dần mọc rễ nảy mầm, sinh ra từng cây thân dây leo một, từ trái tim xuyên thấu ra, không hiểu sao lại lan tràn bốn phía, cuối cùng quấn thành một búi dây mơ rễ má lẫn lộn, vây trói tay chân cô lại.
Buổi chiều họp xong, cuối cùng Lương Kiều không kìm nén được, gọi điện thoại cho Trương Vỹ, hỏi thăm Quan Hành đang ở đâu.
Khu nhà phía nam.
Trong chăn một người đàn ông đang nằm sấp ở trên gối ngủ mê man, tấm lưng cường tráng cùng hai bắp chân to lớn lộ ra bên ngoài, cả buổi cũng không đổi qua tư thế.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, người trên giường động đậy một chút, cau mày lôi kéo chăn, phủ chăn lên cả đầu.
Tiếng chuông om sòm, rất lâu sau, cuối cùng anh ta bực bội vung chăn lên, chỉ mặc một cái quần tam giác chân không từ trên giường xuống, đi đến bên cạnh tủ quần áo tiện tay lôi ra một bộ, nhắm mắt lại đi tới cửa.
"Ai!" Anh ta thần sắc hung ác hô một tiếng.
Nhìn qua bộ đàm trước cửa hiện ra một gương mặt nữ, anh ta vò vò đầu tóc, kéo cửa ra, giọng nói còn mang theo khàn khàn mới vừa tỉnh ngủ: "Sao cô lại tới đây?"
Khúc San San mang theo một cái bình giữ nhiệt, cười hì hì nói: "Dì bảo tôi mang tới cho anh chút canh để giải nhiệt, mấy hôm nay thời tiết hanh khô, sợ anh nóng giận. Sao lúc này mà anh còn đang ngủ? Hôm nay không đi làm?"
Quan Hành nhìn sang bình giữ nhiệt trong tay cô ta, không lên tiếng. Tại sao mẹ lại nghĩ đến anh vậy?
"Này, bên trong anh sửa sang mọi thứ rất đầy đủ lại hài hòa, có phải có kim ốc tàng kiều hay không?" Khúc San San tò mò nhìn quanh, đứng ở huyền quan* cởi giày cao gót, nói đùa.
*Huyền quan là khu vực được tính từ cửa chính vào phòng khách
Nhưng khi thấy trong tủ giày có một đôi dép màu hồng phấn, nụ cười trên mặt cứng đờ.
Đôi mắt Quan Hành còn có chút không mở ra được, không phát hiện ra cô ta khác thường, cũng chẳng chào hỏi cô ta, trực tiếp lướt qua đẩy cửa xoay tròn, trở về phòng khách đi tới ghế sofa rồi ngồi xuống, lại nhắm mắt lại.
Khúc San San tuyệt không khách khí, trực tiếp đến phòng bếp đổ canh giải nhiệt ra, lúc đi ra nhìn thấy anh đang ngủ ở đằng đó, lại gần sờ sờ trán anh.
Lòng bàn tay Khúc San San dán lên, trong nháy mắt Quan Hành mở mắt ra, nhíu mày nghiêng nghiêng đầu, "Làm gì đấy?"
"Anh ngã bệnh? Có chút sốt nhẹ." Khúc San San cũng lo lắng đôi lông mày thanh thú nhăn lại.
"Không có chuyện gì." Quan Hành giơ một cánh tay lên che lấy mắt, "Tối hôm qua uống nhiều."
Khúc San San nói: "Đứng lên uống đi, tôi tìm cho anh một chút thuốc."
Quan Hành nhắm mắt lại nói: "Không cần, cô trở về đi, tôi ngủ một lát sẽ khỏe, tí nữa tôi sẽ uống."
Khúc San San không để ý tới Quan Hành, tiến vào trong nhà lục lọi.
Không đầy một lát chuông cửa lại bắt đầu vang lên, Quan Hành "Ai" một tiếng, bực bội nghiêng người vùi mặt vào trong ghế sofa.
Hôm nay là ngày gì vậy, từng người từng người đến tìm bảo vật sao?
"Anh ngủ đi, tôi mở." Khúc San San chạy chậm tới cửa, lúc thấy bộ đàm liền ngẩn người, nhỏ giọng nỉ non: "Biên tập?"
Chần chừ mấy giây, cô ta kéo cửa ra, ngoài cửa Lương Kiều đang đút hai tay vào túi áo bành tô, yên tĩnh đứng thẳng: Áo bành tô dài màu lục, áo sơ mi trắng cùng quần jean màu nhạt, đơn giản lại đứng đắn.
Vẻ mặt Khúc San San ngạc nhiên mừng rỡ: "Biên tập? Tại sao cô..." Cô ta chỉ hỏi một nửa, nghi ngờ nhìn nhìn Lương Kiều, lại quay đầu lại nhìn thoáng qua, ý tứ không rõ ràng.
Lương Kiều cũng có chút không rõ, tình huống gì vậy, đi nhầm sao?
"Ai vậy?"
Bên trong đột nhiên truyền đến tiếng kêu không kiên nhẫn của người đàn ông, cuối cùng Lương Kiều cũng xác định được mình không đi sai, cười khan hai tiếng nói: "Tôi đến làm việc nội trợ nghiệp dư ha ha."
"Như vậy à." Khúc San San cười nói, cũng không biết có tin tưởng hay không. Cô ta mời Lương Kiều vào cửa, chính mình đi vào trước nói với Quan Hành một tiếng, " Công ty nội trợ."
Quan Hành chậm rãi từ trên ghế salon ngồi dậy, nhíu lại mi nói: "Tôi mời người giúp việc khi nào?"
Khúc San San giật giật khóe miệng, không lên tiếng.
Ngay sau đó Lương Kiều đi đến, bởi vì đôi dép nữ duy nhất bị Khúc San San đi, Lương Kiều đành phải tìm một đôi dép của Quan Hành mang vào, hoa văn sẫm màu, xấu, vô cùng xấu.
Lương Kiều nhìn thấy Quan Hành đồng thời Quan Hành cũng nhìn về phía cô, bốn mắt nhìn nhau, đều không nói gì.
Quan Hành nhanh chóng thu hồi tầm mắt, một lần nữa ngồi xuống trên ghế sofa, thấp giọng nói câu: "Được rồi, tôi mời."
Khúc San San: "..."
Khúc San San chuyển hướng tới khuôn mặt tươi cười của Lương Kiều, thân mật kéo cô hỏi: "Biên tập, tại sao cô lại bắt đầu làm công việc này?"
"Thiếu tiền quá." Lương Kiều không sao cả nói.
"Làm việc nội trợ rất cực khổ? Nếu không để tôi giới thiệu cho cô một công việc tốt nhé, bạn tôi mở quán cà phê, gần đây có hai nhân viên đều đột nhiên rời chức vị, cần tìm người trông tiệm, tám giờ tối đến mười hai giờ, đãi ngộ rất tốt." Khúc San San nhiệt tình nói.
Lương Kiều khách khí cự tuyệt: "Không cần, cảm ơn ý tốt của cô, nhưng tôi làm xong một tháng này sẽ không làm nữa, cũng sắp đến Tết rồi còn gì."
Người đàn ông bên cạnh che con mắt ngủ lỗ tai di chuyển, khóe miệng cũng khẽ động một chút.
"Cô làm việc của cô, tôi tôi... Tôi đi làm cơm." Lương Kiều nói cực kỳ không có sức lực, nếu như cô làm cơm bị Khúc San San thấy, sẽ hết sức lúng túng.
Khúc San San lại hưng trí bừng bừng: "Biên tập muốn làm món gì? Tôi giúp cô nhé."
Lương Kiều quỷ dị trầm mặc mấy giây, lại nghiêm túc nói: " Đột nhiên tôi nhớ ra phải quét dọn, cô ngồi xuống đi, tôi quét dọn vệ sinh trước."
Nói xong đầu cũng không quay lại chạy tới chỗ người máy quét dọn, ngồi xổm xuống nhìn nó yên lặng thở dài.
Trước phải tìm cho Quan Hành thuốc hạ sốt, vẫn không tìm được, Khúc San San tiếp tục tìm kiếm bên trong từng ngăn tủ, thực sự tìm không ra, nghiêng đầu hỏi một tiếng: "Anh không chuẩn bị hòm thuốc sao?"
Không đợi Quan Hành trả lời, Lương Kiều đã vô thức quay đầu lại trả lời một câu: "Ở bên trái ngăn tủ TV thứ ba."
Mũi Quan Hành bị thương mang không ít thuốc trở về, đều bị Lương Kiều để ở cái ngăn đó.
Nhưng khi tiếng nói vừa dứt, cô cùng Khúc San San nhìn nhau, cả hai đều ngẩn người.
Quan Hành nhìn cô một cái rồi quay lưng lại vùi mặt trong cái gối ôm mềm mại màu trắng.
Khúc San San tìm được hòm thuốc, lấy hai viên thuốc hạ sốt đưa cho Quan Hành. Trước tiên cô ta rót một ly nước ấm để trước mặt, lúc này vừa vặn có thể uống.
Quan Hành ngồi dậy uống thuốc, nghe được tiếng người máy ong ong, nhìn sang phía bên đó.
Người phụ nữ kia lại có thể chơi cùng người máy, có phải có chút nhàm chán hay không?
"Tự anh chú ý một chút, đừng uống nhiều rượu như vậy, mỗi lần uống nhiều thì người lại nóng rần lên, còn không uống thuốc, cũng không biết thương mình một chút." Khúc San San ngồi ở bên cạnh anh, giọng nói thân mật quở trách, một bên cầm khăn giấy lau miệng cho anh.
Quan Hành nghiêng đầu tránh né, tự mình lau một cái rồi vứt giấy đi: "Cô đi về trước đi."
Khúc San San nhìn Quan Hành một lát, đứng lên như chưa có việc gì xảy ra, cầm túi xách của mình lên: "Vậy tôi đi trước, canh nhanh nguội, anh nhớ uống, đừng lãng phí hại tôi phải bận rộn một hồi, hôm nào tôi sẽ trở lại thăm anh."
Khúc San San vừa đi, trong nhà chỉ còn lại Quan Hành, còn có một người ngồi xổm ở góc tường đè không cho người máy hoạt động là Lương Kiều. Âm thanh người máy kêu ong ong liên tục vang lên, lại làm cho anh cảm thấy yên tĩnh rất nhiều.
Anh nhìn Lương Kiều một hồi, cô vẫn tiếp tục ngồi xổm ở chỗ đó bất động.
Giọng Quan Hành không chút phập phồng hỏi: "Cô tới làm chi?"
"Làm việc nội trợ đó, kiếm tiền." Lương Kiều ôm người máy, vẫn không có quay đầu lại.
Quan Hành bực bội cầm gối lên lại bỏ xuống: "Vậy cô có thể trở về, hôm nay không cần."
Lương Kiều dừng một chút, bỏ người máy xuống đứng người lên, thở dài ra một hơi. Cô đi tới, đứng trước mặt Quan Hành, cùng anh mắt to trừng mắt nhỏ, một hồi lâu mới mím môi, mở miệng nói: "Hôm nay tôi tới để xin lỗi."
Xin lỗi? Thật kỳ lạ!
Quan Hành không tiếp lời, chỉ khẽ nhíu mày, ý bảo cô tiếp tục.
"Lần trước ở bãi đỗ xe, tôi nghe thấy anh cùng vị hôn thê nói chuyện, cho rằng..." Lương Kiều dừng một chút, có chút không nói được.
Quan Hành dựa vào ghế sofa, một cái chân tùy ý đung đưa, một chân khác cong lên giẫm ở trên ghế sofa, cổ tay đặt trên đầu gối, tư thái tùy ý mà không bị bó buộc. Anh rủ con mắt xuống nhìn chằm chằm chân Lương Kiều đang mang một đôi dép sẫm màu, mới chậm rãi tiếp lời: "Cho rằng những tấm hình photoshop của Dư Nhĩ là tôi truyền ra?"
Chuyện này kỳ thật anh đã sớm nghĩ tới, anh biết rõ cô cùng Dư Nhĩ có quan hệ tốt, hôm nào cũng hoạt động cùng nhau trên weibo, cũng đoán được khi đó một cước kia có lẽ là vì ra mặt thay Dư Nhĩ, mặc dù căn bản không biết sự thật của chuyện này.
Cho nên cái mà anh gọi là lạt mềm buộc chặt cố ý thu hút sự chú ý của anh, cũng chỉ là chính bản thân anh lừa mình dối người mà thôi.
Lương Kiều không có phủ nhận, chỉ là ánh mắt chột dạ trốn tránh, "Khụ... Dù sao cũng là hiểu lầm anh, nên mới đạp anh một cước kia."
"Hiện tại đã biết là hiểu lầm?" Quan Hành hừ một tiếng.
Thái độ Lương Kiều tương đối thành khẩn gật đầu: "Ừ, biết rõ."
Quan Hành lại hừ lạnh một tiếng: "Nếu đã biết rõ sai cô định đền bù tổn thất cho tôi như thế nào?"
Lương Kiều nhìn Quan Hành, vẻ mặt thấy chết không sợ: "Nếu anh tức giận, tôi có thể để cho anh đạp một cái."
"Đạp cô một cái rồi cô lại lừa tôi, tôi khờ sao?" Quan Hành tức giận nói.
Lương Kiều nhìn anh một hồi lâu, trong ánh mắt dần dần lộ ra một chút thâm ý như có như không. Ngừng một hồi lâu, Lương Kiều mới lại nhìn anh chậm rãi nói: "Vậy anh muốn đền bù tổn thất như thế nào?"
Chờ đợi câu này đã lâu... Quan Hành chậm rãi nhếch miệng, dáng vẻ tươi cười có thâm ý khác nhìn chằm chằm cô, ánh mắt càng lúc càng sáng.
Quan Hành đặt chân xuống, mỉm cười vỗ một cái trên ghế sofa: "Lại đây."