Tết Trùng Cửu vào đầu tháng chín, trấn Lạc Thủy náo nhiệt vô cùng. Người dân trong trấn ai ai cũng đeo cây Thù du*, nhà nhà đều truyền ra hương thơm thoang thoảng của hoa sen và hoa cúc.
*Cây Thù du có ba loại, trong đó ngô thù du dùng làm thuốc, thực thù du dùng chế biến đồ ăn và còn lại là sơn thù du. Ở đây chúng ta nói đến ngô thù dù, là một loại cây cát tường, hương vị rất nồng nàn có thể làm thuốc. Tập tục xưa vào ngày tết Trùng cửu (9/9), đeo thù du trên người có thể đẩy lui được hạn xấu.
Tết Trùng Cửu lần này vừa vặn lại đúng vào ngày họp chợ của trấn Lạc Thủy, ngoài người dân ở trấn ra, còn có thương nhân ở nơi khác tới góp vui, muốn xem lễ hội hoa cúc đặc biệt của trấn Lạc Thủy nhân dịp tết Trùng Cửu và họp chợ lần này.
Toàn trấn Lạc Thủy dường như biến thành biển hoa, khắp nơi đều có thể nhìn thấy hoa cúc xinh đẹp, đa phần là hoa cúc với màu vàng tươi lay động trong gió, hương hoa tràn ngập trong không khí. Đẹp không sao tả xiết.
Ngân Bình Nhi buồn bực không vui vốn muốn ở trong phòng nghỉ ngơi, nào có biết Lưu thúc nhiệt tình kéo nàng ra ngoài chơi, muốn cho nàng ra đường dạo ngắm phố phường một chút.
Phong Thiện Dương vốn dĩ phải đi cùng nàng mới đúng, nhưng tối hôm qua sau khi hắn nhìn thấy một mỹ nhân đi vào trong trấn, liền không biết chạy đi đâu mất. Mà Tiểu Uyển tối qua tham ăn, ăn tới đau cả bụng, không có sức đi cùng nàng. Nàng đành phải ra ngoài một mình.
Vô định bước trên đường cái chật chội đông đúc người, bốn phía đều tràn đầy tiếng cười nói vui vẻ, Ngân Bình Nhi không khỏi thở dài. Trong lòng nàng thầm nghĩ, nếu có Phượng đại ca ở đây thì tốt rồi.
“Ui da!”
Đột nhiên, tiếng kêu đau non nớt từ đâu truyền đến. Mắt đẹp lập tức mở lớn nhìn khắp xung quanh, nàng phát hiện ở phía trước không xa có một tiểu hài tử bị té trên đất. Người qua kẻ lại, rõ ràng không ai chú ý đến, nàng động lòng, vội vàng bước đến. “Đệ không sao chứ?” Nàng nâng đứa nhỏ lên, quan tâm hỏi thăm.
“Đệ không sao.” Tiểu nam hài bị té ngã đứng dậy, cười ngại ngùng. “Cám ơn tỷ tỷ.”
Ngân Bình Nhi cúi thấp người xuống, đưa bàn tay mềm mại ra phủi phủi bụi đất trên người hắn, “Không cần khách sáo, tiểu đệ đệ, sao đệ lại chạy lung tung trên đường một mình thế?” Nhìn sang hai bên trái phải, dường như không thấy người thân của tiểu nam hài này.
“Phụ mẫu đệ đang nghỉ ngơi. Đệ lớn rồi, có thể tự chăm sóc bản thân.” Tiểu nam hài đưa ngón trỏ chà chà chóp mũi, điệu bộ ra vẻ.
Ngân Bình Nhi bị bộ dáng đáng yêu của hắn làm cho buồn cười, “Đệ mấy tuổi rồi?” Đứa nhỏ thật đáng yêu, tin rằng phụ mẫu của đứa nhỏ này nhất định rất yêu thương hắn.
“Chín tuổi. Đệ tên là Vân Luật Thư, tỷ có thể gọi đệ là Tiểu Luật.” Vân Luật Thư thấy tỷ tỷ này rất dễ thương, cho nên đặc biệt cho phép nàng gọi hắn như vậy. Bình thường chỉ có mẫu thân mới có thể gọi hắn như vậy.
“Tiểu Luật!”
Ngân Bình Nhi còn chưa kịp gọi, phía sau đã có giọng nói cất lên trước rồi, hai người đồng thời quay đầu lại nhìn. Ngân Bình Nhi nhìn thấy một thiếu phụ diễm lệ sắc mặt nóng vội, sau khi nhìn thấy bọn họ, vội vàng bước nhanh về phía này.
Vân Luật Thư lập tức chạy vọt vào lòng thiếu phụ, “Mẫu thân!”
Thiếu phụ xoa xoa gương mặt nhi tử trách móc, “Tiểu Luật, sao con không nói tiếng nào đã một mình chạy ra ngoài rồi? Làm chúng ta lo lắng.” Dứt lời, nàng chú ý đến cô nương đáng yêu đứng bên cạnh nhi tử, “Tiểu Luật, vị này là?”
Gương mặt nhu hòa, Vân Luật Thư nắm tay mẫu thân, “Mẫu thân, lúc nãy con té ngã, là vị tỷ tỷ này đỡ con dậy! Tỷ ấy tên…” Ngừng một chút, hắn còn chưa hỏi tỷ tỷ tên gì nữa.
Ngân Bình Nhi chủ động tiếp lời, “Ngân Bình Nhi, Ngân trong Ngân Tích, Bình trong Đích Bình (Vết trong dấu vết, bình trong trái táo). Nàng phát hiện ra tiểu nam hài này nhìn rất giống mẫu thân hắn, quả thực giống như đúc từ một khuôn ra vậy.
Thiếu phụ nhìn nàng mỉm cười gật đầu, “Ngân cô nương, thật là cảm ơn cô.”
“Không có gì đâu, đừng nói như vậy. Vân phu nhân thật là có phúc, lệnh lang thật sự rất thông minh lanh lợi.”
Ngân Bình Nhi vừa nói, vừa nháy nháy mắt với Vân Luật Thư. Vân Luật Thư cũng nháy mắt ra hiệu với cô, hai cười cùng lúc nở nụ cười.
Thiếu phụ thương yêu dịu dàng xoa xoa đầu nhi tử, “Đến lúc phải về rồi, phụ thân vẫn còn đợi con đó.” Sau đó ngẩng đầu nhìn sang Ngân Bình Nhi nói: “Ngân cô nương, vậy chúng tôi đi trước nhé.”
Ngân Bình Nhi gật đầu, “Có duyên sẽ gặp lại.”
“Hi vọng như vậy.” Thiếu phụ nhẹ giọng đáp lời, nắm tay nhi tử xoay người rời đi.
Vân Luật Thư thỉnh thoảng quay đầu lại vẫy tay với Ngân Bình Nhi, miệng nhỏ cười toe toét.
Nhìn mẫu tử bọn họ rời đi, Ngân Bình Nhi đột nhiên cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều. Mở rộng bước chân, thật đúng là nổi hứng lên muốn đi dạo.
Lúc nàng đi tới trước một sạp bán son, đang chăm chú lựa thì từ phía sau đột nhiên thò ra một cánh tay, đặt lên trên vai nàng. Đụng chạm bất thình lình như vậy làm nàng giật nảy mình, vội vàng quay đầu lại –
Lưu thúc của khách điếm đang đứng phía sau nàng, cũng bị phản ứng của nàng làm cho giật mình, “Ngân cô nương, là ta đây.” Lưu thúc ở trên đường tìm nàng, tìm đến nỗi mồ hôi nhễ nhại.
“Lưu, Lưu thúc, thúc dọa ta một phen rồi.” Vỗ vỗ ngực, Ngân Bình Nhi thở chậm lại, tim vẫn còn đập dồn dập.
Lưu thúc cũng vỗ ngực, “Thật sự xin lỗi, ta tìm cô nương tìm đến sốt ruột. Lúc nãy vừa nhìn thấy cô, không suy nghĩ gì liền vỗ lên vai, thật ngại quá, dọa cô một phen rồi.”
“Tìm ta? Có chuyện gì sao?” Ngân Bình Nhi hỏi.
Lưu thúc vỗ vỗ đầu, “Nhìn xem, ta lại quên nói với cô, Phượng đại phu phái người gửi một bức thư đến khách điếm cho cô!”
“Thư?” Ngân Bình Nhi nghĩ ngợi trong chốc lát. Trước đây lúc ở nhà lớn của Phượng đại ca, nàng từng gửi thư về nhà, đoán chừng có lẽ là thư người nhà hồi đáp lại chăng, “Vậy thì chúng ta quay về khách điếm thôi.”
Lưu thúc gật đầu, dẫn bước đi trước, “Ngân cô nương, ở khách điếm có quen không? Nếu như có vấn đề gì, đều có thể nói với Lưu thúc.” Ông vừa đi, vừa quay đầu lại cười nói với Ngân Bình Nhi.
Ngân Bình Nhi cũng cười đáp lại ông, “Rất thoải mái, Lưu thúc không cần phải lo lắng như vậy. Ta không có kén ăn, với lại trước đây ở chung với Phượng đại ca trên núi, cũng là huynh ấy nấu gì thì ăn đó thôi.”
“Phượng đại phu nấu cơm cho cô nương ăn? Tình cảm của hai người thật tốt.” Lưu thúc cười nhạo nhìn nàng.
Hai gò má đỏ lên, Ngân Bình Nhi ngượng ngùng tránh đi ánh mắt của ông, “Lưu thúc người đừng nói bậy, ta không biết nấu ăn, cho nên Phượng đại ca mới nấu cho ta ăn.” Trong mắt người khác, tình cảm giữa nàng và Phượng đại ca rất tốt ư?
“Ai nha! Không cần phải ngượng ngùng, Phượng đại phu là người tốt, hắn á……” Lưu thúc vẫn còn muốn nói gì nữa, nhưng ông đang nghiêng đầu nói chuyện, lơ đãng không chú ý tới bên cạnh đang có người đi tới, không cẩn thận đụng phải người ta.
“A!” Người bị đụng vào la nhỏ một tiếng.
Lưu thúc vội vàng khom lưng cúi đầu, “Thật là xin lỗi, xin lỗi. Cô nương không sao chứ?”
Người bị đụng là một nữ tử, nàng ta lạnh lùng trừng mắt liếc ông một cái, “Cẩn thận một chút!” Lời nói lạnh như băng từ trong miệng nàng thốt ra, hừ nhẹ một tiếng, chân tiếp tục bước về phía trước.
“Nữ nhân ngạo mạn.” Lưu thúc lầm bầm nói một mình.
“Lưu thúc, thúc không sao chứ?” Ngân Bình Nhi bước về trước một bước, quan tâm hỏi.
Lắc đầu, “Không sao, Ngân cô nương, cô và Phượng đại phu quen biết nhau bao lâu rồi?” Ông vừa hỏi vừa đi về hướng khách điếm.
Nữ tử vốn đã rời đi đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn trong đám đông hai người đã bước đi khá xa, mắt phượng kiều mỵ nheo lại, quay người đuổi theo bọn họ.
“Ta cùng Phượng đại ca….”
Ngân Bình Nhi và Lưu thúc hoàn toàn không chú ý tới là có người theo sau bọn họ, người hỏi người trả lời quay về khách điếm.
Quả nhiên, thư của người nhà gởi đến.
Ngân Bình Nhi nhìn lá thư trong tay, là của đại ca viết, đôi mắt tròn to sáng lấp lánh mờ đi, thất vọng thở dài một tiếng. Trong thư viết đều là muốn nàng chuyên tâm cố gắng học y thuật này nọ, hoàn toàn không hỏi đến nàng sống có tốt hay không. Không lẽ người trong nhà thật sự chán ghét nàng đến thế sao….
Lưu thúc thấy nàng đọc xong thư, sắc mặt có vẻ không ổn, lo lắng hỏi: “Ngân cô nương sao vậy? Trong thư viết chuyện gì không tốt sao?”
Nén xuống cơn xúc động muốn khóc, Ngân Bình Nhi cười lắc đầu, “Không có, Lưu thúc, thúc đừng lo lắng.” Thuận tay gấp thư nhét vào trong ngực áo, không muốn để người khác lo lắng cho nàng.
“Vậy thì tốt. Đúng rồi, vừa hay cũng đến giờ trưa, Ngân cô nương, cô ngồi ở đây một chút, Lưu thúc đi chuẩn bị, chuẩn bị giúp cô.” Gần tới giờ ngọ, khách nhân tới khách điếm bắt đầu nhiều lên, Lưu thúc muốn chuẩn bị bữa trưa cho nàng trước, nếu không đợi chút nữa người đông rồi, lại phải đợi thêm một lúc nữa.
“Vâng, cám ơn Lưu thúc.”
Sau khi Lưu thúc lại nói thêm vài câu với Ngân Bình Nhi, liền rời đi trước, để lại nàng một mình ngồi ở lầu hai.
Ngân Bình Nhi tự mình rót chén trà, lúc ngồi ở bàn chờ, bên cạnh đột nhiên xuất hiện thêm một bóng người. Nàng nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn người đang tới----- là nữ tử lúc nãy Lưu thúc đụng phải trên đường.
“Xin hỏi….” Chân mày lá liễu hơi hơi cau lại, người nữ nhân này làm Ngân Bình Nhi không hiểu sao trong lòng có cảm giác không thoải mái lắm.
Nữ tử xinh đẹp đưa mắt đánh giá nàng một hồi, môi khẽ nhếch lên, “Ngươi quen biết Phượng phủ?”
Giọng điệu của nàng ta lạnh lùng, khiến Ngân Bình Nhi không kiềm được rùng cả mình, hơn nữa thái độ của nàng ta thực sự không mấy thân thiện. Ngân Bình Nhi nổi lên cảm giác phòng bị, dịch mông sang bên cạnh, cố gắng cách xa một chút, “Hình như ta không quen biết cô nương.” Dung mạo người này mơ hồ có phần tà khí, không giống người của chánh phái.
Tim Ngân Bình Nhi chùng xuống, không cần hỏi cũng biết nữ nhân này nhất định không phải bằng hữu của Phượng phủ. Nàng âm thầm quan sát bốn phía, xung quanh rất nhiều người ngồi, nghĩ rằng nữ nhân này có lẽ không dám làm gì nàng mới đúng. “Không quen biết.”
Đúng như dự liệu, vừa nói dứt lời, ngón tay sơn đỏ của nữ nhân trong nháy mắt dí vào cổ của Ngân Bình Nhi, biểu tình tràn đầy sự giận dữ điên cuồng, hai tay khẽ bóp chặt. “Nói, ngươi biết hay không biết Phượng phủ?” Nhẹ nhàng ghé sát vào mặt Ngân Bình Nhi, uy hiếp hỏi.
Ngân Bình Nhi trong thoáng chốc khó mà thở được, vô cùng khó chịu. Vốn dĩ với sức mạnh của nàng, thừa sức có thể kéo tay của nữ tử này ra, nhưng nhớ đến lời dặn dò trước đây của Phượng phủ, không được thể hiện sức mạnh trước mặt người khác, nàng kiềm chế lùi tay về, “Ta, ta….. ta không, biết….” Nàng cố gắng dùng sức để thở, trong cuống họng truyền đến từng cơn đau đớn.
“A!”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Nhất cử nhất động của hai người hoàn toàn bị người khác nhìn thấy, mọi người đều nhao nhao thì thầm với nhau. Nhưng đối mặt với thần sắc điên cuồng tà đạo của nữ tử xinh đẹp, không có ai dám tiến lên giúp đỡ.
Lúc Lưu thúc bưng thức ăn lên vừa vặn nhìn thấy một màn này, hét lớn một tiếng, “Dừng tay! Ngươi thế này là làm gì?” Tiếp đó vội vàng đưa mâm thức ăn cho người bên cạnh giữ, xông lên ngăn cản.
“A! Ngươi, ngươi không phải là vị cô nương lúc nãy bị ta đụng trúng trên đường sao?” Lưu thúc sửng sốt khi nhìn thấy người đang bóp cổ Ngân Bình Nhi, sau đó tiến lên muốn ngăn cản nàng ta. Ông cố gắng kéo ra mấy lần nhưng đều không được, chỉ thấy sắc mặt Ngân Bình Nhi càng ngày càng nhợt nhạt, đôi môi đỏ hồng cũng dần dần tím tái. “Cô nương, cứ cho là ta không cẩn thận đụng phải cô, cô cũng không cần phải ra tay như vậy chứ!” Lưu thúc cuống quít nói, hi vọng nàng ta có thể nhanh chóng buông tay.
Nữ tử xinh đẹp không thèm chú ý đến Lưu thúc, cực kỳ khăng khăng muốn biết được câu trả lời, “Biết hay không biết Phượng phủ?” Lại dùng lực, gân xanh trên cánh tay nổi lên, cũng không tin được nàng cứng đầu như vậy!
Không hít thở được, toàn bộ đầu óc Ngân Bình Nhi bắt đầu trở nên hỗn độn, ngay cả âm thanh xung quanh cũng nghe không rõ nữa, đừng nói là trả lời nàng ta.
Lưu thúc vừa nghe câu hỏi liền sốt ruột rống to “Cô nương nói là Phượng đại phu? Biết, biết, cô mau buông tay a!” Nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ Ngân cô nương bị nàng ta bóp chết mất, đến lúc đó ông biết ăn nói thế nào với Phượng đại phu?
Nghe được câu trả lời, nữ tử xinh đẹp mới buông tay.
Ngân Bình Nhi vô lực trượt từ trên ghế xuống, ngã ngồi trên đất. Lưu thúc vội vàng bước qua đỡ lấy người nàng. “Ngân cô nương, Ngân cô nương?” Ông vỗ nhẹ lên mặt Ngân Bình Nhi, hi vọng có thể làm nàng tỉnh lại.
Cuống họng được thả lỏng, Ngân Bình Nhi há miệng hít lấy hít để, ho nhẹ vài tiếng, đôi mắt to tròn hằn lên tơ máu, “Lưu, Lưu thúc….” Giọng nói khàn khàn gần như không ra tiếng.
“Đưa ta đi tìm Phượng phủ.” Nữ tử lạnh lùng ra lệnh.
“Ngươi, nữ nhân này sao lại như vậy, có tin là ta gọi quan phủ tới không?” Lưu thúc nhìn thấy trên cổ Ngân Bình Nhi hiện lên những vết tím bầm, căm phẫn rống to.
“Cheng!” Tiếng kim loại cọ xát vang lên, một thanh kiếm đột nhiên đặt trên cổ Lưu thúc. Nữ tử lạnh lùng liếc nhìn hai người, “Ta và Phượng phủ có định ước một năm, dẫn ta đi tìm hắn.”
Nàng ta vừa nói như vậy, Lưu thúc kinh ngạc nhìn nàng, “Định ước một năm?
Nhưng người năm trước tới không phải là cô!” Những năm trước đều là nam nhân đó tự mình tới, sao năm nay lại biến thành nữ nhân rồi?
Nữ tử nhíu mắt lại, căm hận nghiến răng, “Chàng đã không có cách nào tự mình đến lấy thuốc rồi.” Tay cầm kiếm nắm chặt lại.
Ngân Bình Nhi dần dần khôi phục lại thần trí, nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, cảm giác như Lưu thúc biết người nữ tử này tại sao lại đến tìm Phượng đại ca, nhịn không được hỏi: “Lưu thúc, thúc biết nàng ta?”
Lưu thúc một bên nhìn nữ nhân kia, một bên đỡ Ngân Bình Nhi dậy, nghĩ ngợi một hồi, “Ngân cô nương, việc này….. cũng không phải là ta biết nàng ấy. Dù sao cô nương cứ đưa nàng ta đến nhà lớn, Phượng đại phu sẽ giải thích cho cô nương.” Chuyện này, vẫn là Phượng đại phu tự giải thích mới được.
Ai, thật là chuyện không muốn gặp phải mà cuối cùng cũng gặp. Phượng đại phu an bài cho Ngân cô nương đến đây ở chính vì không muốn nàng gặp phải chuyện không may, không ngờ thần xui quỷ khiến thế nào lại để nàng gặp phải. Dưới tình huống này, nếu Ngân cô nương không chịu dẫn đường, chỉ sợ vị cô nương độc ác này sẽ ra tay giết người.
“Nhưng mà…..” Ánh mắt Ngân Bình Nhi nhìn về phía nữ tử, cứ như vậy đưa nàng ta đi, không phải là rước lấy phiền phức cho Phượng đại ca sao?
Lưu thúc vỗ nhẹ vào tay nàng trấn an, “Ngân cô nương, cô đừng lo lắng. Đến nhà lớn rồi, Phượng đại phu tự nhiên sẽ biết cách xử lý.” Ông nghĩ, nữ nhân này là muốn tìm Phượng đại phu lấy thuốc, hẳn là sẽ để Ngân cô nương an toàn đi tới nhà lớn. Chỉ cần tới nơi, Phượng đại phu tự nhiên sẽ có cách trị nàng ta.
Lưỡng lự một hồi, thế nhưng với bộ dáng muốn nàng yên tâm của Lưu thúc, Ngân Bình Nhi đành phải gật đầu đồng ý, “Được, ta biết rồi.”
Cảm giác bị người đặt kiếm ở phía sau, thật sự rất khổ sở. Ngân Bình Nhi đi trên đường, cổ vẫn truyền đến cảm giác nóng rực, không thoải mái xoay xoay một chút, bước chân có chút không ổn.
Nữ nhân này cũng thật thông minh, chuyên chọn những con đường tắt hẻo lánh. Có điều nhà của Phượng phủ vừa vặn nằm ở phía Bắc thành trấn, là nơi khá yên tĩnh, trên đường rất ít khi có quan sai đi lại.
Ngân Bình Nhi dẫn nàng vào trong nhà, có lẽ do hôm nay là tết Trùng Cửu, hạ nhân trong nhà đều bận việc, cũng không nhìn thấy Phượng đại ca. Nghĩ ngợi một hồi, Ngân Bình Nhi đành phải kiên trì đưa nữ nhân kia đến con đường nhỏ mà trước đây Phượng phủ nói với nàng, đi về hướng căn nhà gỗ trên núi. Đó là nơi Phượng phủ thường hay ở nhất.
Đi một thời gian, chủ nhân của thanh kiếm phía sau mất kiên nhẫn, lạnh giọng hỏi: “Tới chưa?”
Ngân Bình Nhi nghi hoặc nhìn bốn phía một chút, “Cô cảm thấy nơi này giống có người ở sao?” Đúng là sắp tới rồi, nhưng xung quanh đều là đại thụ trong rừng, không thấy nổi một nóc nhà, sao nữ nhân này cảm thấy Phượng đại ca lại có thể ở chỗ này chứ?
“Hừ.” Hừ lạnh một tiếng, đưa tay đẩy, “Đi nhanh lên!”
Bước chân Ngân Bình Nhi có chút loạng choạng, “Biết rồi.” Mặc dù hai chân đã rất đau nhưng nàng nhất thời cũng không dám ầm ĩ đòi nghỉ ngơi, dù sao cảm thấy tính tình của nữ nhân phía sau kia cũng không tốt lắm.
Xuyên qua đường mòn, hai người lại đi tiếp một hồi lâu. Ngân Bình Nhi vừa nhìn thấy căn nhà gỗ quen thuộc đập vào đáy mắt, theo bản năng bước nhanh hơn, muốn tiến về trước.
Y phục đột nhiên bị kéo căng ra, nàng bướng bỉnh bị bắt lùi lại vài bước, trên cổ lại xuất hiện thêm một cánh tay. Nữ nhân đứng phía sau nàng đã biết là tới nơi rồi, dùng sức bắt Ngân Bình Nhi từ từ đi vào.
Hai người đi đến trước nhà, đợi hồi lâu, “Người đâu?” Nữ nhân cầm kiếm thu tay lại, lại sát tai nàng hỏi.
Ngân Bình Nhi nhìn sắc trời, “Chắc là ở sau viện.” Thời điểm này, Phượng đại ca chắc đang ở phòng thuốc sau viện sắp xếp.
Bàn tay ấm nóng rút về, đặt trên cổ nàng lúc này đổi thành một thanh kiếm lạnh như băng. Lần này không cần nàng ta nói gì, Ngân Bình Nhi cũng rất tự động cất bước về phía sau viện.
Đến phía sau viện, Ngân Bình Nhi liền nhìn thấy bóng người đang ngồi xổm ở giữa phòng thuốc, “Phượng đại ca.” Nàng cất giọng khẽ gọi.
Phượng phủ đang vùi đầu vào trong dược thảo bỗng dừng lại, chậm rãi đứng thẳng lên, theo giọng nói nhìn lại, “Bình Nhi?” Nha đầu kia không phải nên ở khách điếm sao?
Vừa quay đầu lại, hắn liền biết tại sao Ngân Bình Nhi lại xuất hiện. Lông mày chau lại, nhìn vào đôi mắt vô tội bất đắc dĩ của Ngân Bình Nhi, “Bằng hữu của muội?” Hắn không chút hoang mang hỏi.
Ngân Bình Nhi rất muốn lắc đầu, nhưng lại vướng thanh kiếm kia trên cổ, vẫn là thôi đi, “Không phải, nàng ta là tới tìm huynh.” Thái độ của hắn trầm ổn, liền làm cho tâm trạng hoảng loạn của nàng cũng dần ổn định lại.
“Phượng phủ, mau đưa thuốc giải cho Hận Thiên!” Sau khi xác định nam nhân đứng trước mặt chính là Phượng phủ, nữ nhân lập tức lớn tiếng.
“Giang Hận Thiên năm nay không đến nổi sao? Ngươi là ai?” Phượng phủ dường như một chút lo lắng cho Ngân Bình Nhi cũng không có, giọng điệu nói chuyện cũng giống như nói chuyện phiếm, nhàn tản tự đắc.
Mắt nữ tử đỏ ngầu lên, oán hận trừng mắt nhìn Phượng phủ, “Hận Thiên là trượng phu của ta, mau giao ra thuốc giải, bằng không ta sẽ khiến cho người trong lòng ngươi chết trong tay ta!”
Phượng phủ lấy từ trong ngực ra một túi vải trắng sớm đã chuẩn bị từ trước, tay khẽ hất, tay phải ra chưởng, túi vải nhỏ bay về phía nữ tử.
Nữ tử không hề dùng lực đưa tay ra bắt lấy túi vải nhỏ mà chỉ tung một chưởng đánh rơi xuống. “Ta không cần loại thuốc này! Ta muốn ngươi giao ra thuốc giải thực sự! Loại thuốc này chỉ làm chàng thêm đau đớn thôi, năm này qua năm khác, năm nay ngay cả bước xuống giường chàng ấy cũng không làm được!” Chính vì vậy, năm nay mới phải do nàng thay trượng phu đến đây một chuyến.
Ánh mắt Phượng phủ chuyển sang lạnh lẽo, “Đây là cái hắn chuốc lấy, muốn thuốc giải? Không có! Bao thuốc trên đất kia, muốn uống hay không, tùy phu thê các ngươi!” Sắc mặt trầm trầm, hắn ngạo nghễ nói.
Nữ tử ngẩn ra, không hiểu sao hắn có thể không thèm để ý đến nữ nhân đang bị nàng khống chế? “Ngươi không sợ ta giết nàng sao?”
Phượng phủ không nói gì nhìn nữ tử một hồi lâu, sau đó nở nụ cười, tiếng cười thuần hậu chậm rãi từ miệng hắn cất lên.
Nữ tử cảm giác sự tình có gì đó không đúng, cảnh giác rồi giận dữ hỏi: “Ngươi cười cái gì?” Phượng phủ không để ý tới nàng ta, ngược lại nhìn về phía Ngân Bình Nhi, “Lại đây.” Ngữ khí dịu dàng có chút không đành lòng. Hắn nhìn thấy trên cổ trắng ngần của nàng hằn lên nhiều dấu xanh tím nhìn thấy mà đau lòng.
Phượng đại ca nói như vậy có nghĩa là dở bỏ lệnh cấm rồi? Ngân Bình Nhi yên tâm thở phào, rốt cục cũng có thể thể hiện ra thiên phú của nàng.
Một tay nàng nâng trường kiếm đang đặt trên cổ ra. Nữ tử cười lạnh nhìn động tác không biết lượng sức của nàng, nha đầu này căn bản không biết võ nghệ, sao có thể thoát khỏi sự khống chế của nàng?
Nghĩ là nghĩ vậy thôi, nhưng việc làm nàng ta kinh ngạc đã xảy ra rồi ---- trường kiếm trong tay không nghe lời nàng, chầm chậm dời ra bên ngoài, sức mạnh kinh hồn từ trường kiếm truyền đến tay nàng.
Căn bản Ngân Bình Nhi chẳng dùng bao nhiêu lực, mấy đầu ngón tay thon dài thanh tú, “Keng” một tiếng, trường kiếm cứ như vậy đứt thành hai nửa.
Nữ tử trợn lồi cả mắt, không dám tin nhìn vào đoạn kiếm trong tay mình, “Cái này, cái này là….” Là nàng nhìn nhầm sao? Người không có chút nội lực nào, cư nhiên có thể mạnh mẽ bẻ gãy trường kiếm?!
Lúc đó Phượng phủ rất bình tĩnh, bởi vì nhìn qua nhiều lần rồi, hắn đã từ từ quen, thậm chí còn cảm thấy có chút buồn cười.
Ngân Bình Nhi nhân lúc nữ tử vẫn chưa hoàn hồn, cất bước về phía Phượng phủ. Nữ tử lặng người đi, vứt bỏ đoạn kiếm gãy đuổi theo. Ngân Bình Nhi vừa quay đầu, tùy tiện đánh ra một quyền.
Nữ tử đương nhiên lập tức ra đòn đánh trả, bỗng đột nhiên cảm thấy cổ tay bất thình lình gãy ra, cả người không không chế được bay thẳng ra sau, bay lên một lúc mới va vào tường gỗ té xuống đất.
Khí huyết trong phổi bốc lên, cổ họng toàn vị tanh, miệng phun đầy máu tươi, “Ngươi…. ngươi sao có thể?!” Tay phải như bị phế đi, một chút cảm giác cũng không có.
Một quyền này, không những dọa nữ tử kia, ngay cả Phượng phủ cũng thầm giật mình. Một quyền đã có thể đánh người bay ra xa vậy, lại còn thổ huyết. Lợi hại, lợi hại!
“Phượng đại ca.” Ngân Bình Nhi bước tới bên cạnh hắn, đôi mắt tràn đầy áy náy, “Muội đã khống chế rồi, đại khái chỉ ra hai phần công lực thôi.” Nếu không phải nữ tử kia đột nhiên ra tay làm nàng sợ hãi, nàng sẽ không…… Cũng may chỉ là bị thương chút thôi.
Hai phần công lực! Nữ tử kinh hãi, loạng choạng từ mặt đất bò lên. Tay phải buông thỏng vô lực, khóe miệng vươn tia máu, dáng điệu thảm hại, “Phượng phủ, hóa ra ngươi là giả heo ăn cọp! Hôm nay ngươi phế đi tay phải của ta, ta nhất định sẽ khiến ngươi phải hối hận!” Nàng giận đến không kiềm được gầm nhẹ, xoay người nhặt lấy túi vải nhỏ Phượng phủ quăng cho nàng ta lúc nãy, lại oán hận trừng mắt nhìn hai người, sau đó xoay người rời đi.
“Muội không phải cố ý đâu.” Ngân Bình Nhi cực kỳ vô tội nói. Đối phương thật sự không hiểu, nếu nàng không không chế sức mạnh, chỉ sợ một quyền vừa nãy, bị thương tuyệt đối không chỉ có cánh tay phải kia.
Phượng phủ hiểu nàng muốn nói gì, gật đầu, “Ta biết. Vết bầm trên cổ của muội…..” Hẳn là do thê tử của Giang Hận Thiên gây ra rồi, chỉ là hai người làm sao lại có thể chạm mặt nhau?
“Nàng ta bóp đó. Phượng đại ca, muội nghe lời huynh, không để lộ sức mạnh trước mặt người khác.” Tuy rằng cổ rất đau, Ngân Bình Nhi vẫn vội vàng muốn nói là nàng đã nghe lời hắn.
“Đồ ngốc, ta không muốn muội thi triển sức mạnh trước mặt người khác là vì sợ bọn họ sợ hãi, sẽ làm đau lòng muội. Nhưng ta không phải muốn muội gặp phải tình huống nguy hiểm lại không tự bảo vệ bản thân.” Phượng phủ đưa tay ra xoa xoa vết bầm trên cổ nàng, nửa trách cứ nửa không đành lòng.
“Vậy, lần sau, muội biết rồi.” Lời hắn nói, như mật ngọt rót vào trong tim vậy, hóa ra trước đây là do nàng hiểu sai ý hắn. Ngân Bình Nhi lộ ra nụ cười đầy hồn nhiên.
Thở dài một hơi, hắn không có cách nào với nàng, “Còn có lần sau? Vào phòng đi, ta giúp muội bôi thuốc.” Hắn dắt tay nàng đi rất tự nhiên, đưa nàng quay trở về phòng. Từ sau khi nha đầu này đến, thuốc trị thương của hắn dùng đúng là rất nhiều, cũng may là thuốc của hắn tốt, không để nàng bị lưu lại vết sẹo to nhỏ nào.
“Dạ.” Mắt cúi xuống liếc nhìn bàn tay của hai người. Mặc dù tay của nàng không nắm được tay hắn, nhưng nhìn thấy bàn tay to lớn ngăm đen nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, hàm răng cắn chặt môi dưới, biểu tình trên mặt nàng vô cùng phức tạp, vừa vui vừa cảm động.
Nếu như hắn có thể nắm tay nàng mãi không buông, vậy thì tốt biết bao?
“Phượng đại ca, Giang Hận Thiên là ai? Tại sao lại muốn tới tìm huynh?” Ngân Bình Nhi nhân lúc hắn đang thay nàng bôi thuốc liền truy vấn thắc mắc trong lòng nàng.
Phượng phủ nhìn nàng, ngồi xuống đối diện với nàng, “Muội còn nhớ không, muội từng hỏi ta tại sao lại sống ở đây?”
Ngân Bình Nhi gật đầu, nàng đương nhiên nhớ rồi, lúc đó hắn hình như cố tình né tránh chủ đề này, “Ừ. Nhưng mà Thiện Dương có nói cho muội biết vì sao rồi.” Tối hôm qua lúc ăn cơm, Phong Thiện Dương có chọc nàng cười. Nàng còn rất bội phục hắn, có thể đem chuyện đau đớn thống khổ nói thành chuyện cười.
“Lời Thiện Dương nói chỉ là nguyên nhân tại sao ta tới ngọn núi này ở. Vài năm trước, ngoài Thiện Dương ra, ta còn ra tay cứu một người khác nữa, người đó là Giang Hận Thiên.”
“Ồ, thê tử kia của Giang Hận Thiên cứ một mực đòi huynh giải dược, đó lại là chuyện gì nữa?”
Phượng phủ thở dài não ruột, đem sự tình kể lại từ đầu đến cuối---- ---
Cùng năm cứu mạng Phong Thiện Dương, Phượng phủ ở trên núi còn gặp phải một người bị thương rất nặng, một nam nhân chỉ còn chút hơi tàn. Người nam nhân đó nhiễm một loại độc đặc biệt kỳ lạ, hắn vì muốn nghiên cứu nên ra tay cứu người nọ.
Ban đầu Phượng phủ không hề biết Giang Hận Thiên là dạng nhân vật gì, sau đó mới biết người này bên ngoài xem ra rất nho nhã lịch sự, kỳ thực lại là dạng thư sinh xấu xa vang danh trên giang hồ. Không những lợi dụng bề ngoài khôi ngô tuấn mỹ để lừa tiền lừa sắc, mà sau khi đã lừa được nữ nhân vào trong tay, lại đem bọn họ bán vào thanh lâu, kiếm không ít ngân lượng nuôi hắn.
Phượng phủ đợi đến lúc thương thế của hắn lành lặn liền nói hắn rời đi. Chỉ là hắn nhân lúc Phượng phủ không để ý liền hạ độc vào thức ăn, muốn như vậy uy hiếp Phượng phủ thay hắn hành sự, bởi vì hắn muốn lợi dụng độc thuật của Phượng phủ để thay hắn kiếm tiền. Phượng phủ sao có thể không nhìn ra hắn hạ độc vào thức ăn, thế là phá vỡ âm mưu của hắn, đuổi hắn đi.
Giang Hận Thiện bị đuổi đi nhưng không hề buông tay. Nếu đã không có cách nào trực tiếp hạ độc Phượng phủ, hắn ngược lại liền xuống tay với dân chúng trấn Lạc Thủy. Chỉ tiếc là hắn nghĩ quá mỹ mãn rồi, tự cho là lấy độc dược hiếm thấy của Tây Vực ra thì có thể khống chế được Phượng phủ. Hắn quá xem thường năng lực của Phượng phủ. Trong vỏn vẹn có ba ngày, Phượng phủ đã phối ra được thuốc giải, giải độc cho người dân trong trấn, còn đem độc được đặc chế trả lại cho Giang Hận Thiên, khiến hắn vĩnh viễn bị nhiễm độc.
Chỉ là độc Giang Hận Thiên dùng độc tính quá mức mãnh liệt, một vài người lớn tuổi ở trấn trên Lạc Thủy vẫn đợi không kịp thuốc giải của Phượng phủ, đã phát độc qua đời.
Phượng phủ ân hận khôn cùng. Đều do hắn tự cho mình tài giỏi mới rước lấy rắc rối này, còn hại người dân vô tội trong trấn chịu liên lụy mà chết oan uổng. Mặc dù thân nhân của những người trong trấn không hề trách hắn, nhưng hắn không có cách nào tha thứ cho bản thân. Sống tại trấn trên này, một nửa là trừ hại người xấu, một nửa khác cũng xem như chuộc tội, vì thế mỗi năm hắn đều dành một ít thời gian giúp người dân trị bệnh miễn phí.
Giang Hận Thiên sau khi trúng độc, đến cầu cứu Phượng phủ vài lần. Hắn không hề biết rằng độc trên người hắn căn bản không có thuốc nào giải được. Mặc dù Phượng phủ đồng ý giúp hắn điều chế thuốc giải độc nhưng cũng tuyệt đối không dễ dàng buông tha cho hắn. Giải độc hoàn cứ mỗi nửa tháng phải uống một lần, vì thế mỗi năm Giang Hận Thiên phải quay lại tìm hắn lấy giải độc hoàn một lần. Chỉ là thuốc này mặc dù có thể áp chế nỗi thống khổ lúc độc phát tác, nhưng cũng khiến độc tố ăn sâu vào cơ thể Giang Hận Thiên, làm cho cơ thể hắn năm này qua năm khác ngày càng suy yếu thống khổ. Đây chính là sự trừng phạt Phượng phủ dành cho hắn….
Cái khiến người ta sợ hãi thực sự không phải là cái chết mà là không biết bản thân mình khi nào sẽ chết. Giang Hận Thiên bây giờ, có lẽ đã có thể cảm nhận được cảm giác sống không bằng chết rồi…..
“Hóa ra là như vậy.” Cuối cùng Ngân Bình Nhi cũng đã hiểu tại sao, khó tránh Phượng đại ca lại thân thiết với người dân trong trấn như vậy, hóa ra là do trong lòng hổ thẹn. “Uống thuốc giải lại làm tăng thêm độc tính, vậy là năm nay hắn đã nghiêm trọng tới mức không thể tự mình đến lấy thuốc, cũng không thể hiện….” Nàng đưa mắt lên nhìn hắn, trong lòng tự nhiên đã có câu trả lời.
Phượng phủ gật đầu, “Độc tính đã ăn sâu vào xương tủy của hắn, sau khi uống thuốc giải lần này thêm vài lần, ngày độc phát tác cũng không còn xa.”
Đây là việc hắn có thể làm cho những người dân chết oan uổng, vì họ đòi lại chút công đạo.
Chỉ có điều hắn vẫn còn vài lời chưa nói ra, đợi sau khi Giang Hận Thiên bị độc phát tác mà thổ huyết, nếu như có người đụng phải máu độc kia, cũng sẽ bị độc phát mà chết. Hắn đoán chắc là thê tử của Giang Hận Thiên nhất định sẽ ở bên cạnh hắn, đến lúc đó cũng khó mà thoát khỏi cái chết. Mặc dù làm như vậy có chút tàn nhẫn, nhưng nữ nhân kia cũng không phải người tốt gì. Năm đó lúc độc hại người dân trong trấn, nàng ta cũng có phần, chỉ là lúc hắn hạ độc, thê tử của Giang Hận Thiên đã bỏ chạy rồi. Hắn làm như vậy cũng chỉ là thay trời hành đạo, một lần diệt trừ đi hai mầm họa, trấn Lạc thủy mới không vì hắn mà chết oan mạng thêm bất kỳ người nào.
“Phượng đại ca, đây không phải là lỗi của huynh.” Từ đáy mắt hắn, nàng vẫn nhìn thấy nỗi day dứt tràn đầy. Bàn tay nhỏ khẽ đặt lên trên bàn tay của hắn.
Phượng phủ trở tay nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, “Ta biết. Sao thê tử của Giang Hận Thiên lại biết muội và ta có quan hệ?” Giờ khắc này, hắn cảm thấy có quái lực dường như là điều tốt, chí ít xảy ra chuyện gì, nàng còn có năng lực có thể tự bảo vệ mình.
Ngân Bình Nhi đem hết sự tình xảy ra trên đường và ở khách điếm nói cho hắn biết. Phượng phủ nghĩ ngợi một hồi, phỏng đoán chắc là thê tử của Giang Hận Thiên trên đường đi nghe Lưu thúc nhắc đến tên hắn, mới khiến nàng ta chú ý.
“Đợi một thời gian ta sẽ đưa muội trở về nhà lớn trên trấn. Mấy ngày này muội cứ nghỉ ngơi cho tốt, ta sẽ cho Tiểu Uyển đem đồ đạc của muội về.” Nhìn vết thương trên cổ nàng, phải mất vài ngày mới có thể hoàn toàn khỏi hẳn.
Có điều so với thê tử của Giang Hận Thiên, xem như nàng chỉ bị thương nhẹ. Phượng phủ nhớ lại sắc mặt của nàng ta lúc đứng lên và tư thế lúc rời đi, xem ra một quyền của Bình Nhi, nếu là người thường bị đánh phải, không chết cũng mất nửa cái mạng. Nàng ta còn có thể đứng dậy rời đi, xem như võ công cũng thuộc dạng thâm hậu.
Đưa về lại? Ngân Bình Nhi giấu đi bàn tay đang nắm chặt trong tay áo, “Muội vẫn có thể quay về nhà lớn ở sao?”
Phượng phủ nhìn chằm chằm vào đôi mắt có chút ngỡ ngàng của nàng, “Muội không muốn sao?” Lời hắn nói trong ý có ý.
Vẻ nghi hoặc hiện lên trong đáy mắt nàng, “Đương nhiên là muội muốn.” Chỉ là nàng sợ không có cách nào khống chế được con tim mình.
Ngỡ ngàng, lo lắng, sợ hãi, lưu luyến, tất cả những biểu cảm này đều xuất hiện trên mặt nàng. Phượng phủ không nói thẳng ra, hắn muốn nàng tự phát hiện, phát hiện trong ánh mắt hắn…… sớm đã tràn đầy yêu thương với nàng.